Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo

Chương 8

Đến khi Tống Hạo Hiên trở lại chỗ của Trần Khả Nhân thì đã là nửa đêm, Trần Khả Nhân cũng rất có lòng để lại cho anh một ánh đèn nho nhỏ ở cửa, tránh lúc anh về lại tối đen không thấy đường đi. Tống Hạo Hiên bèn đi tới nhà bếp xem thử, quả thực canh vẫn còn nóng, cho dù có nắp đậy kín vẫn bốc mùi thơm ngào ngạt, dù cho anh không đến nỗi đói nhưng cũng bị khiến cho phát thèm.

Tay của Tống Hạo Hiên từng đùa với dao, từng chơi với súng và cũng từng giết người, nhưng đối với chuyện múc canh nho nhỏ này lại không hề có chút kinh nghiệm nào, chỉ lấy có một chén canh mà cũng tự làm bỏng tay mình hết ba, bốn lần, cuối cùng còn sơ ý làm vỡ bát. Anh Tống ngẩn cả người ra, bèn ngồi xổm xuống định dọn dẹp mảnh vỡ, ai ngờ lại tiếp tục không cẩn thận bị cắt trúng tay, cuối cùng chỉ có thể ngây ngốc đứng trong nhà bếp như đứa trẻ làm sai điều gì.

Tiếng động lớn như vậy đã đánh thức Trần Khả Nhân, cô nhanh chóng bật dậy bước xuống giường, nhưng vừa chạy ra đến nơi rồi nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Tống Hạo Hiên thì Trần Khả Nhân nhanh chóng bước lại gần xem thử tay anh có bị gì không. Kết quả lại phát hiện trên tay anh thật sự có mấy chỗ bị cắt, chắc là vì lúc nãy muốn nhặt mảnh vỡ nên mới thành ra như vậy.

Tống Hạo Hiên có hơi tiếc nuối nhìn bát canh bị đổ đầy trên đất: “Khả Nhân, canh đổ rồi!”

Trần Khả Nhân nghe rồi lại cứ cảm thấy câu này có vẻ ấm ức thế nào, nhưng mà kiểu tâm trạng ấm ức này có thể xảy ra trên người của một người đàn ông phi thường như anh Tống được sao? Cô âm thầm lắc đầu, lấy hộp thuốc ra rồi dắt Tống Hạo Hiên đến ngồi xuống ghế bên bàn ăn: “Để em băng bó cho anh đã, rồi sẽ lấy canh cho anh. Canh kia đổ rồi thì thôi, trong nồi vẫn còn mà, Sau này những chuyện như thế cứ bảo em là được rồi!”

Tống Hạo Hiên ngoan ngoãn để cô nắm tay, khóe miệng khẽ nhếch: “Ừ!”

Dưới ánh đèn hơi tối dìu dịu, động tác hơi cúi đầu giúp anh băng bó của Trần Khả Nhân thật dịu dàng, khiến cho cả người Tống Hạo Hiên đều cảm thấy bình yên, như một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạc thật lâu trong gió mưa cuối cùng cũng tìm về được bến đỗ bình yên.

Tống Hạo Hiên đột nhiên vươn tay giúp cô vén một lọn tóc lòa xòa ra sau tai, sau đó lại sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Động tác dịu dàng khác lạ khiến cho Trần Khả Nhân nảy sinh cảm giác ngượng ngùng khó lý giải. Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, lại trông thấy trên khuôn mặt đẹp trai kia lộ ra nụ cười khiến cho cô không hiểu sao lại không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu tiếp tục băng bó, chỉ là khuôn mặt và vành tai đỏ ửng đã bán đứng tâm trạng thật của cô.

Thấy dáng vẻ này của cô, Tống Hạo Hiên cũng không táy máy tay chân nữa, khóe môi nhếch lên cho thấy rõ tâm trạng của anh cũng đang rất tốt.

Ba năm nay, vì người đàn ông nào đó thường xuyên gặp chuyện nguy hiểm nên kỹ thuật băng bó của cô cũng ngày càng giỏi, chẳng mấy chốc mà đã băng bó xong vết thương của anh, sau đó lại đi đến nhà bếp lấy một bát canh khác, lúc quay lại còn hỏi: “Anh Tống có muốn ăn chút gì không? Bây giờ em làm cũng sẽ nhanh thôi!”

Nhưng Tống Hạo Hiên sao có thể đồng ý để cô vất vả như vậy vào nửa đêm, nên vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Anh uống canh là được rồi, em đừng làm gì cả, cứ ngồi đây với anh một lát được không?”

Trần Khả Nhân thuận theo lực kéo của anh mà ngồi xuống, còn ngoan ngoãn ngồi với anh một lúc.

Khi Tống Hạo Hiên ăn cơm cũng không có quy tắc kiểu “ăn cũng yên mà ngủ cũng yên”. Lúc này anh vừa uống canh vừa bắt đầu tìm chủ đề tán gẫu với Trần Khả Nhân, cái gì nói được thì đều nói hết, trông Tống Hạo Hiên bây giờ có thể nói là “người tình trong mắt hóa Tây Thi”, mặc kệ Trần Khả Nhân làm gì thì anh đều có thể nói ra một đống từ ngữ khen ngợi.

Nói được một lúc, Tống Hạo Hiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thế là bèn hỏi: “Bây giờ những người kia còn đeo bám em nữa không?”

Trần Khả Nhân ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại: “Anh Tống đang nói… Anh Tống không nói thì em cũng không để ý, quả thật hôm nay đã yên tĩnh hơn rất nhiều.”

Tống Hạo Hiên hài lòng nhếch khóe môi, lại hớp một ngụm canh lớn. Anh nghĩ năng lực làm việc của Lâm Kha quả thực không tệ, tặng anh ta mấy căn biệt thự nhỏ cũng không thành vấn đề.



Trần Khả Nhân nở nụ cười cảm kích với anh, nhưng chỉ chốc lát sau lại dè dặt hỏi: “Anh Tống, như vậy… có đắc tội với bọn họ không? Có đem lại phiền phức gì cho anh không?”

Tống Hạo Hiên nhíu mày, cũng không ngờ Trần Khả Nhân lại hỏi như vậy. Anh nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy trên khuôn mặt cô gái nhỏ của mình đều là vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi vui vẻ một phen, ngay cả giọng nói cũng có phần cao hơn: “Em yên tâm, những người này còn chưa đủ tư cách để anh quan tâm!”

Trần Khả Nhân nghe vậy thì yên tâm hơn, nụ cười đã quay lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Thật cảm ơn anh Tống!”

Đúng lúc Tống Hạo Hiên vừa uống xong canh, nghe cô nói như vậy thì tùy ý nói đùa một câu: “Vậy em định cảm ơn tôi như nào? Chắc không phải chỉ một nồi canh là xong chứ?”

Trần Khả Nhân cắn môi, vẻ mặt xấu hổ rồi nói: “Anh Tống, anh… anh…”

Kỳ thực Tống Hạo Hiên nói vậy thôi chứ không hề có ý nghĩ đó, nhưng ai bảo lần trước anh giúp Trần Khả Nhân, còn yêu cầu cô báo đáp… Khụ khụ, lần đó có thể nói là Tống Hạo Hiên có phần quá trớn, làm đến mức khiến cô gái nhỏ nảy sinh ám ảnh tâm lý. Dù sao thì sau lần đó Trần Khả Nhân rất khi ít tìm anh xin giúp đỡ, có vẻ lần này cô đã bị làm phiền đến phát sợ mới bất đắc dĩ mở miệng xin giúp đỡ.

Tống Hạo Hiên là ai chứ, anh vừa nhìn dáng vẻ này của Trần Khả Nhân thì đã hiểu rõ. Yết hầu của Tống Hạo Hiên hơi động đậy, anh cúi xuống bên tai cô và nói nhỏ: “Anh vốn cũng không có ý này, nhưng nếu Khả Nhân muốn báo đáp anh như vậy thì anh cũng rất sẵn lòng…”

Trần Khả Nhân trợn tròn hai mắt, nửa là bối rối nửa là ngượng ngùng. Cô ngượng ngùng một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh Tống… nhưng mà… nhưng mà… không thể như vậy được!”

Tống Hạo Hiên cũng không giận, nói: “Lần này anh phải phí sức lắm đó!” Đúng vậy, cả một căn biệt thự có vườn hoa cạnh biển đấy!

Trước giờ, Trần Khả Nhân đều không thích nợ ai cái gì nên nếu có người đối xử tốt với cô một chút thì cô sẽ trả lại người ta gấp đôi. Lúc này vừa nghe Tống Hạo Hiên nói đã tốn không ít tiền thì cô bỗng ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, chỉ có thể vâng dạ đồng ý chứ hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười đắc ý khi gian kế thành công của anh.

Chỉ là Tống Hạo Hiên tuy đã tốn không ít miệng lưỡi lừa con gái người ta lên giường, nhưng đến lúc thực sự lên giường thì lại không có ý nghĩ gì hết, mà chỉ ôm người ta đi ngủ mà thôi. Anh ôm thân thể mềm mại, thơm ngát vào lòng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi mà quên tắt cả đèn, để lại Trần Khả Nhân chớp chớp mắt, có phần phiền não.

Cô cũng thật không ngờ Tống Hạo Hiên thực sự không làm gì, chỉ đơn thuần đi ngủ, rõ ràng… rõ ràng hồi nãy bọn họ còn nói… còn nói về chuyện đó nữa mà…

Khụ, nhưng mà tại sao cô phải rầu rĩ? Chẳng lẽ vì cô cũng rất mong chờ cùng Tống Hạo Hiên…

Trần Khả Nhân bị ý nghĩ của chính mình dọa cho sợ hãi, cả khuôn mặt giống như bị lửa thiêu, vừa nóng vừa đỏ. Cô rúc đầu vào trong lòng Tống Hạo Hiên cứ như sợ dáng vẻ này của mình sẽ bị người khác nhìn thấy.

Đợi đến khi khuôn mặt đã đỡ nóng thì cô mới hơi ngẩng đầu muốn với tay tắt đèn, nhưng lúc giơ tay lên lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như thần của Tống Hạo Hiên…

Cánh tay đang giơ cao đột nhiên chuyển về hướng ngược lại, vươn về phía mặt anh, chỉ là lúc sắp chạm tới lại thoáng ngừng, giống như đang do dự, cũng giống như đang đấu tranh.



“Ưm? ” Tống Hạo Hiên đang ngủ nhưng dường như cảm nhận được gì đó, bàn tay to vung lên thì bắt được cái tay nhỏ bé của cô, rồi đặt ở bên khóe miệng hôn một cái, sau lại ôm chặt người vào lòng, giọng nói còn có chút nửa mê nửa tỉnh: “Sao còn chưa ngủ? Nhanh ngủ đi!”

Trần Khả Nhân cũng không biết sao lúc này bản thân tự nhiên thấy chột dạ, cô nhanh chóng nhỏ giọng đồng ý. Sau đó lại nhớ đến chiếc đèn chưa tắt kia mà cô thì lại bị người đàn ông ôm chặt, thế là chỉ có thể nói với người đàn ông đang nửa tỉnh nửa mê kia: “Anh Tống, vẫn chưa tắt đèn.”

Tống Hạo Hiên nghe vậy thì bất mãn nhíu mày, nhưng cũng cố gắng mở to mắt rồi mò mẫm đi tắt đèn, gian phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Trần Khả Nhân thở phào nhẹ nhõm, cũng định yên tâm đi ngủ nhưng ai ngờ Tống Hạo Hiên lại bắt đầu sờ soạng cô, dọa đến cô không dám nhúc nhích.

“Dạo này buổi tối lạnh lắm, đắp chăn cho cẩn thận!” Trong giọng nói của người đàn ông vẫn mang theo sự ngái ngủ mơ hồ, vừa nói vừa kéo tay cô vào lòng rồi kẹp lấy hai chân nhỏ đang có phần hơi lạnh của cô vào giữa đùi mình, sau đó đắp chăn kín mít mới đi ngủ, chỉ là cuối cùng anh vẫn không quên dặn dò một câu: “Bé ngoan ngủ đi nào, nghe lời nào, ngoan đi!”

Dáng vẻ như vậy nên tất nhiên là Trần Khả Nhân ngoan ngoãn nghe lời, cô nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi rất nhanh.

Hai người ôm nhau ngủ, thấm thoát trời cũng đã sáng.

Trần Khả Nhân có thói quen dậy sớm, khoảng sáu giờ sáng là cô đã tỉnh rồi, chỉ là cô bị Tống Hạo Hiên ôm chặt cứng nên không cử động được, lại sợ động tác của mình sẽ đánh thức anh nên cuối cùng cũng chỉ có thể dở khóc dở cười mà nằm im. Nhưng cũng chẳng biết hai người có thần giao cách cảm hay không mà sau khi Trần Khả Nhân thức giấc không bao lâu thì Tống Hạo Hiên cũng tỉnh dậy, tuy là không hoàn toàn tỉnh táo nhưng cũng là có chút ý thức.

“Sao lại không ngủ?” Giọng nói của Tống Hạo Hiên có phần khàn khàn, anh nhắm mắt và tìm được môi Trần Khả Nhân, cũng không ngại sáng sớm chưa rửa mặt chải đầu thì nhẹ nhàng hôn một cái. Vẻ mặt của anh thì cứ như chuyện hiển nhiên, còn Trần Khả Nhân thì lại có vẻ ngượng ngùng.

Trần Khả Nhân nghiêng mặt sang bên không cho anh hôn cô, dù sao hai người vẫn còn chưa rửa mặt. Trước vẻ không vui của anh thì cô lại khẽ nói: “Bữa sáng muốn ăn gì để em đi làm!”

Tống Hạo Hiên vẫn nhắm mắt như cũ, nghe cô nói như thế lại nhíu mày: “Hôm nay không phải cuối tuần sao? Dậy sớm như vậy làm gì? Hay là chúng ta ngủ thêm một lúc nữa đi!”

Trần Khả Nhân như há hốc mồm, do dự một lát nhưng vẫn quyết định ngồi dậy: “Em… em không ngủ được.”

Lông mày Tống Hạo Hiên nhíu càng chặt, có đôi phần giống như đứa trẻ đang giận dỗi: “Vậy được rồi, em dậy đi! Anh còn muốn ngủ thêm một lát!”

Anh nói rồi thì thật sự buông Trần Khả Nhân ra, sau đó xoay người sang chỗ khác, dáng vẻ như không quan tâm tất cả khiến Trần Khả Nhân cũng dở khóc dở cười.

Trần Khả Nhân bước xuống giường, cô hơi khó xử nhìn về phía kim chủ đang tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là rón rén bước đi. Có gì thì cứ để ăn sáng xong lại nói tiếp, cô tin rằng kim chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó dễ cô đâu.

Rất rõ ràng, Trần Khả Nhân vẫn là không hiểu rõ kim chủ của cô.

Sao đại kim chủ Tống lại không keo kiệt chứ, anh rất hẹp hòi. Hiện giờ anh vẫn đang nằm ở trên giường mà nghĩ làm sao trả thù đây!
Bình Luận (0)
Comment