Hướng Đông Lưu

Chương 10



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 9
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Nhưng mà… gặp ở đâu?
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đầu Chung Ly Sóc trong khoảnh khắc.

Nàng nhìn nữ tử vừa tốt bụng giải đáp cho mình hai lần trước mắt, sau đó chắp tay cảm tạ: “Một lần nữa cảm tạ đại nhân đã nói cho biết.

Tại hạ vô cùng cảm kích.” Trong lúc khom lưng, Chung Ly Sóc ngửi được mùi huân hương trên người nữ tử.

Là đinh hương, tạo cho người ta một cảm giác thật an ổn.

Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ, rồi chẳng biết tại sao lại lắm miệng nói thêm một câu: “Không biết đại nhân là Kim Bào Vệ nhậm chức ở đâu, để tiện cho tại hạ ngày sau báo đáp đại ân hai lần giải đáp?”
Chung Ly Sóc thoạt trông chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn rất ngây ngô, hồn nhiên, lại tương bối ngang hàng với thị vệ đại nhân lớn tuổi hơn mình.

Tiểu Công chúa nhận ra Chung Ly Sóc, trông gương mặt thiếu niên ngây thơ, tươi sáng, lại quay sang nhìn Hoàng tỷ, do dự muốn nói lại thôi.

Bệ hạ mặc đồng phục anh thảo hơi ngẩng đầu, nhìn thiếu niên như tỏa ánh hào quang trước mắt, dịu giọng hỏi: ”Chỉ thuận miệng đáp lại ngươi một câu.

Vậy cũng là ân sao?”
“Đương nhiên.

Đây là một khúc hay.

Nếu đại nhân không nói cho ta, tương lai ta biết đi đâu mà tìm?”
“Trong Ngư Long Các đông đúc như vậy, ngươi cứ hỏi đại một tiếng cũng sẽ có người đáp cho.”
“Nhưng đại nhân là người đầu tiên nói cho ta.

Đây chính là ân lớn.” Chung Ly Sóc khẽ mỉm cười.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn hàn huyên thêm với nữ tử trước mắt như vậy.

Có lẽ vì vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại nghiêm chính cùng lời nói tuy dịu dàng mà kiên định ấy cực kì giống một người.

Thiếu niên nhã nhặn đáp lời.


Trong đôi con ngươi trong trẻo lộ rõ sự cố chấp.

Vẻ mặt ấy ngây ngô mà đáng yêu khiến người ta không tài nào chán ghét.

Nữ hoàng cẩn thận quan sát.

Nàng ngắm đôi mắt thiếu niên, như đang nhìn một người khác, rồi dịu giọng nói: “Thích khúc này đến vậy sao?”
“Khúc hay, lẽ đương nhiên phải thích.

Đại nhân cũng nghe hết thủ khúc này rồi, cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Nữ hoàng gật đầu.

“Vậy là tốt thật rồi.” Chung Ly Sóc cười mỉm, nói, “Thế nên rốt cuộc đại nhân là thị vệ cửa nào? Họ gì tên chi? Để ngày sau tại hạ còn đến tìm.”
“Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu đã.”
Hai người đối đáp qua lại, nói thật nhiều lời.

Suốt thời gian ấy, không một ai chen miệng xen ngang.

Tất cả đều âm thầm kinh ngạc mà xem hết cuộc giao lưu này.

“Là tại hạ thất lễ.” Chung Ly Sóc thân khoác áo bào đỏ thẫm khẽ cười một tiếng, lại nói: “Tại hạ Nhạc Chính…”
“Nhạc Chính công tử.

Nhạc Chính công tử…” Chung Ly Sóc còn chưa nói được tròn câu thì một tiểu thị nhân áo xanh đã lướt qua Kim Bào Vệ đại nhân, túm chặt lấy tay nàng kéo ra phía ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhạc Chính đại nhân đã sai người đi tìm ngài rồi.

Nơi này quý nhân nhiều, ngài chớ va chạm.”
Chung Ly Sóc còn chưa kịp định thần đã bị kéo đi xa.

Nàng vội quay đầu, nhìn về phía thanh đao của thống lĩnh Kim Bào Vệ, ánh mắt rơi trên lớp sơn màu của chuôi đao, vui vẻ nói: “Tại hạ Nhạc Chính Tố, nhà ở ngõ Quỳnh Hoa.

Đại nhân là thị vệ Nam Môn đúng không? Giờ Thân ngày mai, tại hạ sẽ chuẩn bị lễ mọn đến Nam Môn Ty cảm tạ đại nhân.

Nếu ngày mai đại nhân không phải công tác, tại hạ sẽ đặt lễ vật ở Ty Thự Thính, đại nhân nhớ đến lấy đó.”
Một tràng này của thiếu niên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng nàng không hề hay biết.

Nói xong, nàng còn quay đầu xin lỗi tiểu thị nhân bên cạnh: “Để ngươi đợi lâu, là ta không đúng.

Tỷ tỷ của ta có trách phạt ngươi không?”
Giọng nàng nhỏ nhẹ, lời nói ra ôn hòa, cách đối xử lại thân cận.

Nỗi oán giận ngập tràn của tiểu thị nhân bỗng chốc hóa thành sự ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Công tử xin đừng chạy loạn.

Nơi này nhiều đại nhân như vậy, nếu công tử va chạm phải người khác, bị khó xử chính là chúng tiểu nhân đây.

Ngài cũng biết đấy, chúng tiểu nhân kiếm cơm trong cung…”
“Ngươi tên gì? Hầu hạ ở điện nào?”
“Tiểu nhân tên Trường Thọ, hầu hạ trong Thăng Nguyên Cung.

Nhạc Chính công tử vừa rồi là đắc tội đến các đại nhân của Kim Bào Vệ sao? Bọn họ vây quanh ngài, tiểu nhân còn tưởng họ sẽ không bỏ qua nữa kìa.” Tiểu thị nhân ríu rít, kể ra một lèo nỗi lo của mình ban nãy.

Chung Ly Sóc gật đầu, lại nghe tiểu thị nhân nói các đại nhân của Kim Bào Vệ quyền cao chức trọng cỡ nào, một tay che trời, hung thần ác sát ra sao.

Trong lòng nàng bắt đầu cân nhắc xem nên giải thích cái gọi là chạy loạn với trưởng tỷ kiểu gì.

Nữ hoàng đứng yên tại chỗ, nắm chặt trường đao bên hông, nhìn theo bóng lưng hai người từ từ khuất xa.

Một loáng ước ao nơi đáy mắt cũng hoàn toàn lặn mất.

Nhạc Chính Tố… Đây hẳn chính là muội muội của A Dĩnh.

Mẫu thân của Thứ Đế và Tuyên Ninh Trưởng Công chúa là sủng phi xinh đẹp bậc nhất hậu cung năm xưa, mà ngoại tổ mẫu của Nhạc Chính Dĩnh là muội muội sinh đôi với mẫu thân của Thứ Đế.

Chính vì mối quan hệ ruột rà không xa không gần ấy nên Nhạc Chính Dĩnh và Chiêu Minh Thái tử rất tương tự nhau.

Nhưng so với Nhạc Chính Dĩnh, Nhạc Chính Tố kế thừa càng nhiều nét đẹp từ mẫu thân lại có một gương mặt gần như giống hệt Chiêu Đế.

Nữ hoàng chưa từng gặp Nhạc Chính Tố tuổi thiếu niên, nghe được tên ấy như chợt bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.

Ngươi xem, làm sao có thể là người kia nhớ đến nàng mà nán lại trò chuyện phút chốc trước khi đi cơ chứ?
Từ đầu đến cuối, Nữ hoàng đều che giấu tâm trạng rất khá, vẫn giữ nguyên tư thái kiên định vốn dĩ.

Không ai biết trong giây phút nhìn thấy thiếu niên ấy, lòng nàng đã trào dâng sóng dậy thế nào.

Những điều ngay cả trong mơ cũng chẳng dám ước ao bất chợt đổ ập xuống trong khoảnh khắc, rồi lại rút cạn chỉ trong nháy mắt thiếu niên xoay người rời đi.


“Hoàng tỷ…” Tiểu Công chúa đứng sau Nữ hoàng cất tiếng gọi.

Nhìn dáng đứng lặng của trưởng tỷ, nàng dè dặt nói: “Đó là đệ đệ của Nhạc Chính đại nhân.

Dung mạo nàng ta… rất giống tỷ phu.” Đúng vậy, giống đến mức chỉ nhìn thoáng qua thôi đã ngỡ rằng người kia một lần nữa sống lại, xuất hiện ngay trước mắt.

“Đúng là rất giống.” Nữ hoàng cười khẽ, hoàn toàn không lộ tâm trạng.

Nói đoạn, nàng xoay người, bước về nơi mình vốn nên có mặt.

Thế nhưng, cũng chỉ là giống mà thôi.

Tựa như hoa chiếu qua gương, trăng soi đáy nước, không phải thật sự.

Nàng đã chết, chết trong trận lửa dữ ở Phụng Tiên Điện, chết trong thời khắc phản quân công phá hoàng thành, mang theo một thân ngạo khí mà hóa thành tro tàn.

“’Thiên tử thủ biên giới, quân vương thủ xã tắc.’ Câu này là Tử Đồng nói với ta.

Nàng lên phương Bắc, cô sẽ trấn thủ Hoàng Thành, bảo đảm hậu phương bình yên vô sự.”
Một người yếu ớt như vậy, một người không am hiểu triều chính như vậy, đã đọ sức với các quan chức giảo hoạt trong triều, dùng hết toàn lực nhằm ổn định tình thế.

Dù là trước lúc chết, nàng cũng cố hết sức mình bảo vệ ngàn vạn bá tánh trong thành Nguyên Châu.

Chiêu Đế hạ chiếu tự trách tội, ôm hết sai lầm về mình, lại lệnh mở cửa thành khi không cách nào giữ được hoàng thành nữa.

Chiếu thư khẩn cầu phản quân đừng thương đến bất kì dân chúng nào trong thành.

Tất cả mọi người đều cho rằng đó là thái độ xin phản quân tha chết, hèn mọn mà trơ tráo.

Mãi đến hôm nay, vẫn có người cảm thấy chiếu thư nhận tội kia là nỗi ô nhục của nhà Sở.

Nhưng liệu có ai để ý khi phản quân vào thành, dù khiến dân chúng thiên hạ phải kinh hãi, khiếp sợ, nhưng lại thật sự chưa từng tàn sát dã man?
Chiêu Minh Thái tử mà trong mắt quần thần chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, không hề có phong thái vương giả kia, trong lòng Huyên Cảnh Thần lại chính là đế vương đáng để nàng nguyện trung thành cả một đời.

Tâm Chiêu Đế có vạn dân thiên hạ, lòng Chiêu Đế có phán đoán sâu xa, là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.

Nhưng tất cả những điều đó, chỉ có nàng biết.

Nàng biết, lại chưa từng mở miệng nói với Chiêu Đế lấy một lần.

Thế nên, nàng chỉ có thể ôm kỳ vọng mà Chiêu Đế đặt vào mình, cần mẫn, kiên trì tiếp tục bước tới.

Chỉ nguyện thịnh thế được như người mong muốn, khiến người ở dưới đó cũng có thể yên lòng.

Điện hạ… của ta.

Huyên Cảnh Thần từng bước đi đến chủ vị được mọi người để mắt trong Ngư Long Các.

Nàng dập tắt suy nghĩ muốn quan sát thêm ai khác, chỉ cởi đi bộ quần áo màu anh thảo trên người, tẩy sạch trang dung, đổi thành long bào rườm rà, phức tạp, rồi khoác lên mình tư thái của một đế vương như mỗi ngày từ khi lên ngôi đến nay vẫn vậy.

Trước khi Huyên Cảnh Thần trở lại chủ vị, Chung Ly Sóc bị tiểu thị nhân túm được cuối cùng cũng đưa đến trước mặt trưởng tỷ.

Vẫn luôn lo lắng vì dung mạo quá mức thu hút của đệ đệ, Nhạc Chính Dĩnh nghĩ đến lời giải thích của thị nhân, lại không nhịn được mà thuyết giáo vài câu: “Không phải bảo muội đừng chạy loạn rồi ư? Nơi này nhiều quý nhân, ngộ nhỡ bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?”
“Lần sau không vậy nữa.

Đúng rồi, tỷ tỷ, khúc xích bát vừa rồi tỷ có nghe không?” Chung Ly Sóc ngồi xuống, thấy trưởng tỷ không trách móc quá nhiều đã vội chờ không được mà đưa ra câu hỏi.

“Ta nghe một thị vệ đại nhân Kim Bào Vệ nói đó là Đại công tử nhà Lâm Thị lang.

Tỷ tỷ, tỷ thấy khúc ấy thế nào? Có hay không?”
Nét hứng thú trên gương mặt nàng vừa trông đã thấy rõ.

Nhạc Chính Dĩnh không quá hiểu sở thích của muội muội thật lâu mới gặp này, bèn tự ngẫm một lúc rồi đáp lời: “Đương nhiên hay.

Chỉ là A Tố hỏi chuyện đó làm gì?”
“Hay là được rồi.

Tỷ tỷ có thể giúp ta một việc được không? Giúp ta hỏi xem Lâm Đại công tử của Lâm Thị lang thích cái gì?” Từ thời Đại Sở thì dân phong của các châu đã rất cởi mở.

Nữ tử có thể vào triều làm quan.

Mà từ mấy trăm năm trước cũng đã có luật cho nam nam, nữ nữ thành hôn với nhau.


Chỉ là tìm hiểu sở thích mà thôi, cũng không có gì quá mức.

Nhạc Chính Dĩnh cân nhắc một lúc, lại hỏi: “A Tố là muốn hỏi khúc phổ từ Lâm công tử sao?”
Bị một câu nói trúng tim đen, Chung Ly Sóc ngượng ngùng cười cười: “Vâng.

A Tố muốn học khúc này của Lâm công tử.”
“Nhưng xích bát là nhạc khí bị bệ hạ cấm.

A Tố…”
“Chẳng phải đêm nay Lâm công từ vừa mới diễn tấu đó sao? Huống hồ, bệ hạ hẳn là một người rất khoan dung.

Sẽ không sao đâu.” Chung Ly Sóc ngập tràn phấn khởi.

Chuyện Tử Đồng cấm xích bát liệu có phải là làm cho các bô lão Nguyên Châu kia xem? Hay là trong đó còn ẩn tình gì khác?
Từ khi sống lại đến nay, nàng lờ mờ biết đánh giá của giới văn nhân về Chiêu Đế không được tốt lắm.

Những thứ có liên quan đến Chiêu Đế đa phần đều bị cấm, nghĩ hẳn là kiệt tác của mấy lão già kia.

Nhạc Chính Dĩnh vừa nghe đã biết muội muội bị khơi dậy hứng thú, không khỏi thở dài.

Đứa nhỏ này cái gì cũng không biết.

Lâm Mộng Điệp kia vi phạm lệnh cấm, e là người nào rõ chuyện ở đây đều biết đó là vì cái gì.

Chẳng phải chỉ là muốn lấy lòng bệ hạ, mong được ưu ái, từ đó làm chủ trung cung hay sao? Ai không biết Chiêu Đế phong lưu, tiêu sái, quanh năm không thúc quan, một tấm áo trắng tựa thiếu niên Vân Châu hào sảng nhất? Ai không biết Chiêu Đế có tài thổi xích bát vô song, tiếng xích bát thổi ra hoàn toàn xứng danh tiếng ngự long?
Lâm Mộng Điệp tối nay rõ ràng chính là phỏng lại dáng vẻ Chiêu Đế tuổi thiếu niên, vin vào nỗi tưởng niệm người xưa của bệ hạ hòng mưu cầu cho mình đôi phần tình ý.

Kiểu yêu sủng vụng về như vậy, e sẽ khiến Lâm gia trở thành trò cười mới nhất trong miệng các đại thần.

Thế mà cố tình, trong khi tất cả mọi người thà chấp nhận là thế thân cũng muốn làm chủ trung cung thì người thoạt trông có tư cách trở thành thế nhân nhất là muội muội nàng đây lại đột nhiên muốn tìm một khúc xích bát.

Đứa ngốc này, muội đây là nhảy vào ao nước đục tranh đấu!
Nhạc Chính Dĩnh ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại đang không ngừng ngẫm xem phải làm sao mới có thể gạt bỏ suy nghĩ của Nhạc Chính Tố thì bất chợt nghe muội muội nói tiếp: “Đúng rồi.

Đây là do một vị đại nhân của Kim Bào Vệ nói cho ta.

Ta cũng hứa với người kia sẽ cảm tạ nàng rồi.”
“Tỷ tỷ, tỷ biết thị vệ đại nhân ở Nam Môn sao? Có thể hỏi thăm giúp ta được không? Đại nhân kia là một nữ tử, chỉ cao đến khoảng môi ta, dáng người thanh tú, tuổi chừng đôi mươi, trông rất công chính, nghiêm nghị.” Chung Ly Sóc bày ra dáng vẻ của một đệ đệ ngoan ngoãn, tiếp lời, “Đúng rồi, nàng nói chuyện điềm đạm lại chậm rãi, hẳn là người có tính tình trầm ổn, còn huân đinh hương…”
“Thị vệ Kim Bào Vệ còn huân hương sao? Vậy hẳn là rất dễ tìm.” Nhạc Chính Dĩnh thấy muội muội đã dời sự chú ý bèn lắng nghe một lúc, sau lại không nhịn được mà xen vào.

Nàng vừa nói dứt lời đã thấy Nhạc Chính Tố im bặt.

Khoan đã… đinh hương…
“Tô hợp hương có mùi quá lạnh, điện hạ ngửi không quen.

Sau này ta huân đinh hương vậy.”
Lời ấy vẫn còn thoang thoảng bên tai.

Chung Ly Sóc hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi mình nghe được.

Cùng lúc đó, những mảnh vỡ hoặc gần hoặc xa cũng chắp nối lại với nhau, khiến Chung Ly Sóc bất chợt quay đầu.

Thiếu niên ngoái đầu nhìn về nơi vừa tách ra, mắt long lanh ánh sóng.

Đó là… Tử Đồng.

Người kia là Tử Đồng.

Tử Đồng của nàng.
_____________.


Bình Luận (0)
Comment