Hướng Đông Lưu

Chương 13



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 12
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex.

Truyện Đông Phương
_____________
Không hề biết mình được người nhớ thương, Chung Ly Sóc ngồi trong phòng ngủ ở tây viện, hắt hơi một cái.

Nàng sờ sờ mũi, nương ánh nến đánh giá chuôi chủy thủ nắm trong tay, kỹ càng mà tỉ mỉ.

Chủy thủ dưới đèn lóe ánh sáng sắc lạnh, lưỡi dao đã khai phong lộ sự bén nhọn khát máu.

Chung Ly Sóc nhìn viên đá đỏ khảm trên tay cầm hoa văn tinh xảo, cẩn thận quan sát một lúc lâu mới tra vào vỏ đao da hươu giản dị.

Ánh chớp lóe lên rồi thu hết vào vỏ đao.

Chung Ly Sóc hài lòng gật gù, ôm chủy thủ, chỉ mặc trung y chui vào ổ chăn đã ủ ấm.

Nàng đặt chủy thủ trước ngực, ngẩng đầu nhìn đỉnh trướng được ánh nến chiếu rọi, vui sướng khôn nguôi.

Đây là thanh chủy thủ mà Trấn Bắc Hầu đặc biệt tìm cho nàng vào ngày thu sinh nhật mười sáu tuổi năm ngoái, khi nàng vừa tỉnh lại chưa lâu.


Đây là một lưỡi đao có tiếng, tên Tập Vũ, mang ý tru vạn tà, hộ trường sinh.

Thanh chủy thủ này là món quà quý báu nhất mà Chung Ly Sóc có, cũng là bảo bối nàng rất mực yêu thích.

Thế nên, nàng muốn tặng thứ đồ quý giá nhất của mình cho Hoàng hậu.

Sau lần gặp mặt thoáng qua trong Ngư Long Các, Chung Ly Sóc vẫn không quên những lời cuối cùng mình nói khi ấy.

Thậm chí nàng còn cảm thấy vô cùng vui sướng vì đã làm vậy, thế nên giờ mới có thể quang minh chính đại tặng lễ cho Hoàng hậu.

Chung Ly Sóc ôm chặt thanh chủy thủ vào lòng, trong đầu lược lại một loạt những chuyện mình sẽ làm vào hôm sau.

Nàng đã nhận ra đồng phục màu anh thảo mà Hoàng hậu mặc là thuộc Nam Môn, nếu Kim Bào Vệ có Thống lĩnh biết chuyện hôm nay bệ hạ vi phục xuất tuần, hoặc giả chỉ cần tìm được mấy vị đại nhân nàng gặp hôm nay, biết đâu sẽ có cơ hội đưa lễ vật đến tay Hoàng hậu?
Lạc quan nghĩ vậy nhưng Chung Ly Sóc vẫn không nhịn được mà ước ao Hoàng hậu có thể nghe lọt những lời mình nói.

Hoàng hậu có thể nhớ ngày mai có người muốn tặng lễ cho nàng mà lưu ý chuyện ở Nam Môn là tốt rồi.

Nhưng Chung Ly Sóc lại suy ngẫm, những lời mà đại đa số người chỉ thuận miệng nói ra như vậy, liệu Hoàng hậu có xem là thật hay không? Khi nàng tại vị thì Hoàng hậu đã bận trăm công nghìn việc.

Giờ Hoàng hậu đăng cơ làm đế, chính là người cao quý nhất thiên hạ, liệu có còn đặt nàng trong tâm?
Nhưng Hoàng hậu khi nói chuyện với nàng vẫn dịu dàng như vậy, vẫn khiến người ta mê đắm như vậy.

Chung Ly Sóc trước giờ vốn lạc quan, tích cực chỉ lo chìm đắm trong niềm vui sướng vì có thể gặp lại Hoàng hậu một lần nữa, không hề nghĩ gương mặt của mình sẽ khiến người ta chấn động đến cỡ nào.

Có lẽ trong mắt nàng, gương mặt tương tự Nhạc Chính Dĩnh ấy cũng sẽ không khơi nên sóng gió gì.

Hoặc trong suy nghĩ của Chung Ly Sóc, nàng mãi mãi chỉ là một người luôn ngước nhìn lên Hoàng hậu, đến nỗi chuyện Hoàng hậu sẽ nhớ tới nàng cũng là mơ ước xa vời không dám hy vọng.

Sự náo nhiệt chào đón năm mới vẫn chưa tản đi hết mà nhuộm sáng cả bầu trời bên ngoài.

Mỗi góc trong phủ Trấn Bắc Hầu cũng được treo đèn rực rỡ, thủ cùng đêm rộn ràng.

Phòng Chung Ly Sóc sáng đèn, vượt qua đêm cuối cùng của năm cũ.

Thiếu niên thấp thỏm không yên, giấu trong lòng niềm ao ước đối với tương lai mà ngập tràn chờ mong ngày mồng một tháng Giêng sang.

Trong tiếng pháo rộn ràng, tia nắng sớm năm mới trải rộng khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong thành Nguyên Châu.

Một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn hưng phấn, Chung Ly Sóc theo cha mẹ tế tổ trong nhà, sau đó dùng xong điểm tâm rồi lập tức dẫn chú ngựa đỏ của mình ra, không ngờ lại đụng phải Trấn Bắc Hầu ngay cửa.

“Tố, con đây là muốn đi đâu?” Trấn Bắc Hầu định ở nhà chờ thân hữu đến chơi, thấy ấu tử tay nắm ngựa, vai cõng một bao đồ vật đi ra thì thoáng kinh ngạc hỏi một câu.


“Con đến cửa Nam tìm một người bạn.” Chung Ly Sóc nắm ngựa đỏ, đầy hưng phấn.

Sự thỏa mãn trên gương mặt ấy rõ ràng đến mức Trấn Bắc Hầu thấy cũng âm thầm vui vẻ.

“Là bạn học trong học quán sao? Định gặp ở đâu? Sao trước không chịu kể cho cha mẹ nghe một chút? Để A Sinh dẫn theo mấy hộ vệ đi theo con đi.

Cha cũng không phải không cho con ra ngoài, sao không chịu nói trước cơ chứ?” Phải biết rằng Nhạc Chính Tố xưa nay hầu như không bao giờ giao thiệp với ai.

Đột nhiên biết ấu tử cuối cùng cũng có bạn, Trấn Bắc Hầu thật rất vui vẻ.

“Không cần đâu cha.

Con không sao.” Chung Ly Sóc nở nụ cười sáng, rồi lưu loát xoay người lên ngựa, sau đó nói với Trấn Bắc Hầu đứng bên dưới: “Trước buổi trưa con nhất định sẽ về dùng cơm cùng mẫu thân, cha nói mẹ đừng lo lắng.

Cha, con đi đây.” Dứt lời, nàng vỗ nhẹ chú ngựa đỏ, cõng túi nhỏ lao ra khỏi ngõ Quỳnh Hoa.

Hoàn toàn bị vẻ sung sướng của ấu tử đánh lạc hướng, Trấn Bắc Hầu cứ thế mà đứng nhìn Chung Ly Sóc chuồn ngay trước mắt, mãi sau mới hồi thần, vội vã thúc giục mấy hộ vệ theo sau, lúc này mới yên lòng.

Vừa nghĩ hài tử lớn rồi cần tự do một chút, lại nhớ đến ấu tử quanh năm đau ốm liệt giường, khó khăn lắm mới có thể đi lại, không đành lòng gò bó quá mức nên gần đây mới hoạt bát hơn chút đỉnh.

Vui mừng xong, Trấn Bắc hầu lại nhịn không được mà cảm thấy chua xót.

Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng khỏe rồi.

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng ấu tử sẽ yểu mệnh, nhưng chớp mắt đã nuôi đến lớn như vậy, trong lòng Trấn Bắc Hầu cũng có thêm mấy phần cảm kích.

Vừa sắp xếp xong cho Nhạc Chính Tố trẻ tuổi bồng bột thì Trấn Bắc Hầu trở vào nhà lại gặp phải Nhạc Chính Dĩnh định ra ngoài.

“Sao? Hôm nay con cũng hẹn bạn rồi à?” Vốn nghĩ mồng một đầu năm cả nhà sẽ quây quần bên nhau, nhìn trưởng nữ ăn mặc chỉnh tề, Trấn Bắc Hầu cười hỏi.

“Đã sớm hẹn với Tô Thống lĩnh, đến Hạnh Hoa Lâu uống rượu với mấy người bạn.

Hôm nay cha tiếp bạn cũ, con không quấy rầy đâu.” Nhạc Chính Dĩnh bị bạn cũ của cha lải nhải suốt mấy năm, giờ cũng hệt như Nữ hoàng phiền đám đại thần hối hôn, trốn được là trốn biệt.

Trấn Bắc Hầu chưa bao giờ ép buộc con cái nhìn Nhạc Chính Dĩnh bằng ánh mắt hiểu rõ, lại nói: “Rồi, rồi, rồi, con nghỉ ngơi đi, ta và mẹ con muốn ôn chuyện với Tô bá bá.”
Nhạc Chính Dĩnh cười cười, hỏi thêm một câu: “Cha vừa nói ‘cũng’, là A Tố cũng ra ngoài sao?”
“Phải, là A Tố.

Khi nãy nắm ngựa, cõng bao đồ chắc là đồ ăn, cũng đi gặp bạn rồi.” Trấn Bắc Hầu cười híp mắt, mặt đầy nuông chiều, “Trẻ con ham cái mới lạ, sợ là có bạn rồi nên cái gì cũng muốn chia sẻ với người ta.” Câu này, Trấn Bắc Hầu nói thật chẳng sai.

“Con đi Hạnh Hoa Lâu sao? Vậy cũng là phía cửa Nam bên kia.


Nếu thấy A Tố thì trông chừng nó một chút.” Trấn Bắc Hầu ngẫm nghĩ lại thấy không quá yên tâm, bèn nhắc thêm một câu.

“Con nhớ rồi.” Nhạc Chính Dĩnh đáp lời, rồi cũng theo bước chân muội muội mà đi ra cửa.

Trên đường đến Hạnh Hoa Lâu, người vốn hay nghĩ nhiều là Nhạc Chính Dĩnh không khỏi suy ngẫm xem bạn mà tiểu muội muội của mình muốn gặp sẽ là ai? Không phải thật sự là đám trẻ chung lớp đấy chứ?
A Tố không hay tiếp xúc với ai, vẫn rất ngây ngô, khả ái, có thể làm bạn với đám trẻ kia ngẫm lại cũng không kì quái, huống hồ còn mang theo một đống đồ ăn.

Nghĩ theo hướng đấy, Nhạc Chính Dĩnh lại đảo qua một lượt đại nhân nào ở cửa Nam, lại có con cái là những ai.

Trấn Bắc Hầu nói Chung Ly Sóc mang theo một đống đồ ăn thật ra cũng không sai.

Nàng lấy mấy món điểm tâm mà Hoàng hậu thích nhất nhét hết vào hộp quà trong tay nải, xem như lễ vật năm mới mà đưa qua cùng thanh chủy thủ.

Bên trong gói ghém đầy tâm ý, chỉ chờ Nữ hoàng nhận lấy.

Có điều tới tay Nữ hoàng được hay không chắc phải trông vào ý trời.

Bắt đầu từ thời Cảnh Văn Đế triều Sở, hoàng thất đã liên tục xuất hiện mười mấy vị nữ đế.

Trăm năm trôi qua, tư tưởng của dân chúng cũng trở nên thoáng hơn.

Nữ tử có thể vào triều làm quan như nam tử, vào quân làm tướng cũng là chuyện thi thoảng hay gặp.

Đến triều Khánh thì đã không còn sự chênh lệch to lớn giữa nam và nữ nữa.

Thế nên lúc này, khi Chung Ly Sóc cõng hộp quà đầy ắp đến Ty Thự Thính của Kim Bào Vệ Nam Môn thì người tiếp đón nàng lại kinh ngạc hỏi: “Vị tiểu công tử này, người ngài muốn tìm là vị đại nhân nào?”
Ở đây có rất nhiều nữ đại nhân Kim Bào Vệ.

Ngươi không nói tên thì ai biết ngươi muốn tìm ai?
Nhưng người Chung Ly Sóc muốn tìm không ở chỗ này.

Nàng nên nói vị đại nhân kia thật ra chính là đương kim thánh thượng vi phục xuất tuần kiểu gì đây? Nghĩ đến đó, tiểu công tử mặt mày ngoan ngoãn ôm chặt hộp quà trong lòng, khó xử cắn môi.
_____________
Xin cứ mặc định "Nam Môn" là chỉ một bộ phận Kim Bào Vệ còn "cửa Nam" là khu vực trong thành..


Bình Luận (0)
Comment