Hương Gió Mùa Hạ

Chương 37


Vì không vào được kí túc xá nữ, để ở khách sạn anh không yên tâm nên chỉ đành đưa cô về trọ của mình.

Trên đường đi Hứa Ninh nói không ngừng nhưng toàn mấy câu đứt quãng, chuyện này chưa xong đã đánh sang chuyện khác.
"Cậu...!về lại hẻm sơn trà đi,không không không, khi nào dẫn tôi đi gặp dì nhé..." Giọng ban đầu cao vút rồi vụt tắt hẳn về sau.
"Cậu là người vô tâm...!Châu Tinh Duật, tôi học hành...ực...!vất vả thế nào để được gặp cậu, vậy mà cậu lại bảo ai ép tôi làm vậy...còn không phải là vì cậu ".

Tâm tư thiếu niên hẫng một nhịp.
Ở trên lưng anh tay không yên phận vung lên như diễn tả thứ gì đó, sau cùng kết lại bằng một câu rồi hoàn toàn ngủ say "Tôi...!thích cậu...!Châu Tinh Duật ".Anh không phản bác, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nghe cô nói nhảm, từng câu từng chữ đều ghi nhớ.
Về đến trọ Dương Kha liền bị anh đuổi đi, đặt cô xuống giường, còn mình thì đi lại sofa châm thuốc.

Hút xong một điếu thì chậm rãi đứng dậy đi lại giường.
Hứa Ninh ngoan ngoãn ngủ trên giường, tóc xõa xuống hai bên lộ ra vầng trán tròn trịa, áo khoác bên ngoài được cởi ra.


Châu Tinh Duật ngồi xổm bên giường tĩnh lặng nhìn cô hồi lâu mớ đứng dậy đi lại sofa.
Đêm dài đằng đẵng.
Hôm sau tỉnh giấc, đầu cô đau như búa bổ còn tưởng đang ở kí túc nhưng nhìn lên đã thấy Châu Tinh Duật ngồi ở sofa cặm cụi bên máy tính.

Nghe tiếng động, anh không quay lại, tập trung vào màn hình máy tính lên tiếng.
"Bàn chải với khăn mặt trong nhà vệ sinh " Hứa Ninh hoàn hồn,bản thân vậy mà lại qua đêm ở phòng Châu Tinh Duật.
Cô loạng choạng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi bước ra liền lết chân đến ngồi cạnh Châu Tinh Duật:"Bọn họ về hết rồi sao? ".
"Ừ, đi từ tối hôm qua ".

Châu Tinh Duật vẫn lãnh đạm nhìn màn hình máy tính.

Thấy anh bận rộn cô cũng không muốn làm phiền, lặng lẽ đứng dậy lại giường tìm áo khoác.
Căn phòng này hầu như đều không có vách ngăn, phòng ngủ nhà bếp, đều nối liền với nhau.

Sau khi khoác áo khoác xong, cô tiếp tục lại sofa ngồi xem Châu Tinh Duật bận rộn.
"Châu Tinh Duật, cậu có mệt không? ".

Hứa Ninh nhẹ giọng lên tiếng, ngày trước khi cô bị Sa Chỉ Lôi mắng vì kết quả học tập.
Khi Châu Tinh Duật biết chỉ nói với cô một câu:"Người ta không quan trọng cậu mệt hay không họ chỉ quan trọng kết quả cậu làm được có tốt hay không".
Châu Tinh Duật ngừng nửa nhịp rồi các ngón tay lại bấm bàn phím đều đều:" Mệt thì cậu thay tôi viết sao? ".


"Tôi thay cậu viết ".Giọng nói chắc như đinh đóng cột liền làm anh bật cười, đưa máy qua cho cô:"Vậy viết đi ".

Hứa Ninh ôm lấy,cuối cùng máy nghĩ cả ngày trời mới viết thêm được hai ba dòng.
Châu Tinh Duật không nói một hai lấy lại máy tính giứt khoát gập lại.

"Đi ăn sáng rồi về kí túc".
Hỏi:"Phải về luôn sao? ".
Anh lãnh đạm nhìn cô, cũng không biết trả lời thế nào, cuối cùng không đáp lại để lại bóng lưng cho Hứa Ninh vẫn đứng đó.
Vào thời niên thiếu tôi gặp được cậu ấy,sau này vì cậu ấy cố chấp vào Thanh Hoa.

Nếu ngày trước không gặp được cậu liệu bây giờ tôi sẽ như thế nào?
Rẻ quạt vàng rực cả bầu trời, bóng thiếu niên kéo dài trên mặt đường, không còn khí thế, ngạo mạn như chiếc bóng ở hành lang trước lớp học ngày ấy nữa.
Hứa Ninh nhìn bóng lưng anh hồi lâu hồi lâu sau mới tiến về phía trước.

"Châu Tinh Duật, một lát dẫn tôi đi gặp dì nhé ".


Anh nhìn cô nhếch môi cười:"Ừm ".
Khi gặp Hạ Chi La,bà khi này chỉ đội nón len, một chút khí sắc đều không có dáng vẻ mệt mỏi.Khi gặp mặt Hứa Ninh bà không nói chuyện nhưng lại ôn nhu cười mãn nguyện.
Đêm đó bà trút hơi thở cuối cùng, gương mặt không một chút đau đớn.

Tang lễ diễn ra, Châu Đông không xuất hiện, Châu Tinh Duật cạn kiệt tinh thần ngồi trước mồ hoa trong phòng tang.Cố Mạn Đình, Tiêu Vĩ và Lý Bạch vừa về hôm qua mà đêm nay đã vội có mặt.

Trong phòng tang lễ khách về hết sạch, chỉ còn lại năm đứa trẻ vẫn ngồi bên trong, nước mắt của Hứa Ninh khô ráo dính trên mặt, Châu Tinh Duật không khóc, có lẽ là vì không có chỗ dựa, sau một đêm Châu Tinh Duật đã thật sự trưởng thành.
"Các cậu cứ về đi, tôi lo cho cậu ấy ".

Hứa Ninh nhẹ giọng lên tiếng, ba người kia cũng an tâm lên xe đi về..

Bình Luận (0)
Comment