Hưởng Tang

Chương 138


Trời đất bỗng nhiên âm trầm, mây đen màu tro chồng chất trên đầu Tam Bình thôn che khuất ánh mặt trời vốn đã nhạt nhòa.
Triệu Tử Mại vẫn còn choáng váng, hơn nữa ánh sáng đột nhiên trầm xuống khiến hắn càng không nhìn rõ cái bóng xám đang bò về phía mình rốt cuộc là cái gì.

Hắn chỉ cảm thấy cả người nó nhỏ gầy, mỗi động tác đều mang theo gió lạnh thấu xương và nó càng ngày càng cách hắn thật gần.
Tận đến khi ngón tay nó chạm vào hắn, rồi nó hé miệng phát ra một tiếng như tiếng mèo kêu thì hắn mới bừng tỉnh nhận ra đây là cái gì.
Trong miệng nó chỉ có lợi, không có răng, nhưng lúc nó lệch đầu sang một bên lại cứ thế cắn lên cổ tay hắn.

Triệu Tử Mại cảm thấy một cơn đau từ phế phủ dâng lên.
Đây là đau đớn như thế nào nhỉ? Khác với đau đớn đơn thuần của thân thể, đau này giống như xuyên thẳng vào trong lòng, giống như một tầng mây đen vấy mỡ bó chặt trái tim hắn lại khiến hắn nghẹn đến mức khó có thể thở nổi.

Nhưng cùng lúc đó tim hắn lại cảm nhận được thứ khác, không phải đau đớn mà là thống khổ.
Đúng vậy, hắn chân thực cảm giác được thống khổ và tuyệt vọng của nó: Nó vốn nên được đón nhận trong niềm vui, nhưng sinh mệnh vừa mới bắt đầu thì đã bị chặt đứt bởi chính đôi tay của người thân.
Hẳn là nó rất hận, không phải thế sao? Nó cũng có đủ lý do để căm hận và oán trách, chỉ là oán hận của nó không nên do hắn gánh vác.
Bỗng nhiên nó khép hai hàm lợi, miệng phát ra tiếng “Kẽo kẹt” khủng bố.

Triệu Tử Mại cảm thấy đau đớn và sợ hãi từ bốn phương tám hướng đánh lại, giống như sóng to gió lớn đồng thời đổ ụp xuống đè hắn bên dưới.

Đầu hắn càng thêm choáng váng, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hắn nhìn bóng dáng trên cổ tay càng lúc càng mờ đi rồi đột nhiên đầu óc hắn trống rỗng.

Nhưng rất nhanh trong chỗ trống đó lại có thêm một điểm đen, giống một nét mực nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh: Hắn thấy một tòa tháp đứng giữa đồng cỏ hoang vu.

Nó được xây từ những tảng đá thô ráp, bên trên hình trụ, đỉnh tháp giống một con hề mang mũ cao.

Chân tháp có mấy cái rổ đơn sơ, rơi rớt tan tác xung quanh.

Tháp đá kia có một cái lỗ nhỏ, một sợi dây thừng có chút rách nát buông xuống ở bên ngoài lắc lư theo thân tháp có màu tro đen.
Dây thừng thường đụng vào thân tháp phát ra tiếng “Sát sát” kỳ dị, nhưng ngoại trừ cái này thì còn có một tiếng động khác ẩn ẩn truyền tới từ trong tháp.
Suỵt, để ta nghe một chút……
Triệu Tử Mại cắn môi, nghiêng tai lắng nghe.

Hắn nghe thấy tiếng động bị tiếng dây thừng lắc lư che giấu.
Nó nhỏ mịn như tiếng mèo con, nhưng thống khổ như tiếng gió……
Nhưng đột nhiên tiếng động này ngưng tụ thành một tiếng kêu thê lương, bởi vì trong tháp chiếu ra ánh lửa hừng hực cao lên tận đỉnh, tiến vào cửa sổ nhỏ bên trên và bắn ra thành từng ngọn lửa hung hãn.
Đừng.
Triệu Tử Mại phát ra một tiếng thét từ đáy lòng, hắn biết mình chẳng thể làm gì, chẳng ngăn cản được gì bởi vì tiếng kêu thê thảm kia sớm bị lửa lớn chặt đứt không còn vang lên nữa.
Trong đầu hắn “Ong” một tiếng sau đó bỗng nhiên tỉnh dậy và thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình: Bóng xám kia đã ngừng cắn và đang bò theo cánh tay mềm rũ xuống của đi lên, dán tới bên mặt và tiến đến cánh môi hơi hé mở của hắn.
Triệu Tử Mại bị dọa đến hít một hơi lạnh, đầu óc choáng váng lập tức tỉnh táo.

Hắn bỗng nhiên hiểu mục đích nó dây dưa mình là gì vì thế dù đã cố gắng nhẫn nại hại hắn vẫn thét ra tiếng khi thấy cái bóng kia cố chen vào miệng mình.
Nhưng ngay sau đó bóng xám kia ngừng lại khi nghe thấy tiếng thét của hắn.
Nó sợ hắn sao? Đương nhiên không phải, tiếng động của hắn tuy lớn nhưng …… tuyệt đối không đủ để dọa nó đi.
Triệu Tử Mại rùng mình: Bên cạnh hắn bỗng nhiên có thêm một người, côi cút đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt như hai viên pha lên che khuất ngọn lửa phẫn nộ bên trong.
Bỗng nhiên nàng cử động mí mắt sau đó nghịch ngợm chớp mắt với cái bóng kia.
Đúng vậy, nghịch ngợm.


Triệu Tử Mại tưởng mình nhìn lầm nhưng trong con ngươi đỏ rực của nàng còn chứa ý cười, giống như đang chơi một trò mèo vờn chuột đầy kích thích.
Một tiếng “Xuy” vang lên khiến Triệu Tử Mại đang mải nhìn Mục Tiểu Ngọ cũng theo đó nhảy dựng.

Nhưng cùng lúc ấy hắn cảm giác được một cỗ ghê tởm dâng lên từ dạ dày, cuồn cuộn xông lên cổ Vì thế hắn bất chấp lễ nghĩa mà khom lưng phun ra mấy ngụm nước chua.

Nhưng nôn xong hắn lại cảm giác không thích hợp, bởi vì bóng dáng vốn vặn vẹo bên mặt hắn lúc này đã không thấy đâu nữa, mùi cháy khét tràn ngập miệng mũi cũng không còn.

Hiện tại thân thể hắn tuy vẫn đau và lạnh nhưng mỗi khối cơ bắp đều khoan khoái.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đúng vậy.

Nó đã trở lại, cho nên thứ kia phải đào tẩu, nhưng hắn lại không rõ nguyên nhân Tang thả nó chạy.
“Vì sao…… Vì sao lại thả nó?”
Triệu Tử Mại đỡ đầu gối đứng dậy, nhưng vừa mới ngước mắt nhìn Mục Tiểu Ngọ bên cạnh mình hắn lại ngây ra: Ánh đỏ trong mắt nàng đã tan biến như thủy triều rút xuống, chậm rãi biến mất không còn dấu vết.

Quyền điều khiển thân thể lại trở về với Mục Tiểu Ngọ.
Triệu Tử Mại ngẩn ra, vội vàng nhìn cổ tay nàng: Xuyến tràng hạt vẫn treo trên cổ tay trắng muốt của nàng, hoàn hảo không tổn hao gì.

Vậy chuyện vừa mới xảy ra là gì? Sao bây giờ lại thế này?
“Tiểu…… Ngọ?” Hắn thử thăm dò gọi nàng một tiếng.
“Hả?” Mục Tiểu Ngọ ngây người chớp mắt hai cái sau đó nàng chu miệng lo nói một mình, “Mới vừa rồi hình như có chút không đúng, chẳng lẽ…… đôi mắt lại đỏ sao?”
Triệu Tử Mại vẫn cảnh giác, sợ nàng lại đột nhiên thay đổi bộ dáng và một tay ném hắn ra khỏi sân.


Vì thế hắn vẫn duy trì khoảng cách sau đó nhẹ gật đầu với nàng và đáp đơn giản, “Đỏ.”
Mục Tiểu Ngọ nhẹ sờ đôi mắt mình và không chút để ý nói, “Đỏ sao? Chính ta cũng không biết vừa rồi lúc ta chạy tới cứu ngài thì bỗng cảm thấy thân thể tê rần, đầu óc không nghe mình sai bảo nữa.

Nhưng thấy thứ kia nhanh chóng chạy trốn nên ta nghĩ có lẽ nó đã trở lại.

Nhưng lần này nó tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, không phải phong cách của nó…… Ai, ngài nói xem, nếu nó đi chậm chút thôi thì có thể tà ám kia đã bị diệt trừ rồi không.

Nếu vậy chúng ta đỡ phải lao lực mà có khi còn không được việc……”
“Ngươi còn mong chờ nó đi trễ một chút sao, vậy ngươi dứt khoát chắp tay nhường thân thể mình cho nó đi cho rồi.”
Triệu Tử Mại thực sự tức quá rồi, nhưng chính hắn cũng không biết cơn tức giận này không phải hoàn toàn vì Mục Tiểu Ngọ mà còn vì nguyên nhân khác: tòa tháp lúc nãy hắn nhìn thấy giống như mọc lên trong đầu hắn, đời này có lẽ hắn cũng không thể hủy diệt nó được.
“Công tử, ta sai rồi,” Mục Tiểu Ngọ ngượng ngùng cười nói với hắn, “Vẫn là câu nói kia……”
“Họa biết đâu lại là phúc, mà phúc biết đâu lại là họa.

Nó đã trở lại cho nên mới cứu được ta một mạng đúng không? Mục Tiểu Ngọ, ngươi có sức lặp lại lời này thì còn không bằng nghĩ cho kỹ xem vì sao ngươi đã đeo tràng hạt mà Tang vẫn có thể đảo khách thành chủ đi.”
Sau khi ném lại một câu này Triệu Tử Mại cũng không quay đầu mà đi ra sân luôn.

Bình Luận (0)
Comment