Hưởng Tang

Chương 147


Triệu Tử Mại nhận ra người bị treo ở trên cửa, ban ngày hắn từng gặp ông ta ở nhà Cố Ngọc Doãn nhưng khi đó ông ta còn hoàn chỉnh, còn hiện tại xác ông ta bị chia làm hai sau đó từng mảnh được treo ở hai cánh cửa.

Theo cánh cửa đong đưa chân tay ông ta cũng đong đưa theo.
“Ông ta là lang trung trong thôn, ban ngày còn lành lặn, hiện tại đã……” Triệu Tử Mại đã nói không nên lời, bởi vì hắn thấy đầu của lang trung kia bỗng xoay lại đây, tròng mắt vô hồn nhìn chằm chằm mình.
“Đừng nhìn, cẩn thận bị hắn quấn lấy đó.” Mục Tiểu Ngọ ra hiệu bảo Triệu Tử Mại quay người đi, nhưng nàng lại đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống nhìn cỗ thi thể máu huyết bầy nhầy kia, miệng lẩm bẩm, “Hai chân đều cắm trên cửa, xem ra hắn bị người ta treo trên cửa rồi dùng sức đóng cửa lại kẹp cho người hắn phải cắt đôi.”
“Thật tàn nhẫn.” Mục què nhìn hai phụ nhân đang gục ở cạnh cửa khóc thút thít sau đó lắc đầu than thở, “Lần đầu tiên ta thấy tà ám hung tàn như thế này.”
“Không chỉ hung tàn, nó còn coi việc hành hạ người khác đến chết là một trò đùa, đây đúng là đặc điểm của anh linh.”
Lời Mục Tiểu Ngọ nói bị một trong hai phụ nhân đang gục trên mặt đất nghe thấy.

Bà ta sửng sốt sau đó bỗng run rẩy đứng lên, ánh mắt thê lương nhìn đám người vây quanh một hồi sau đó lảo đảo vọt tới kéo một người ra ngoài.
“Cố lí chính, vợ ngươi không mang thai được thì vì sao lại tới tìm chúng ta? Nàng ta mới rời đi thì tướng công nhà ta lại có chuyện.

Đây rốt cuộc là thế nào, Cố lí chính, ngươi phải cho ta một lời giải thích…… Nghiệt nợ của Tam Bình thôn đều do anh em nhà họ Cố các ngươi gây ra, vì sao chúng ta phải chịu báo ứng? Cố lí chính, Cố Ngọc Doãn, nguyên do trong này ngươi rõ ràng nhất, ngươi không thể bênh người của mình được……”
Phụ nhân kia nhanh chóng bị người khác kéo ra, cũng có vài người trách cứ bà ta không hiểu chuyện, nhưng đa phần đều nhút nhát mà nhìn Cố Ngọc Doãn sau đó thấp giọng nghị luận cái gì đó.

Cố Ngọc Doãn đứng đó không nhúc nhích, mặt hắn bị nữ nhân kia cào thành ba vệt rướm máu nhưng hắn giống như không thấy đau.

Bởi vì so với miệng vết thương trên mặt thì những tiếng nghị luận xung quanh mới khiến hắn cảm thấy đau đớn thực sự.
“Báo ứng, giết nhiều như vậy……”
“Cố lão nhị bị sét đánh chết, vừa nhìn đã biết là đắc tội với trời cao.

Thôn chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay anh em nhà họ……”
“Muốn chết thì tự mình đi mà chết, vì sao lại liên lụy tới người khác….”
“Ta nghe nói vợ hắn luôn mồm nói mình có thai, các ngươi nói xem liệu cái thứ kia có thể bám vào người nàng ta sau đó điều khiển nàng ta đi giết người khắp nơi không……”
“Chẳng lẽ là mang thai quỷ……”
“Buổi tối phải đóng cửa cho kỹ, không biết người gặp tao ương tiếp theo là ai……”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, bởi vì ánh mắt những kẻ xung quanh nhìn Cố Ngọc Doãn càng ngày càng cảnh giác.

Đến cuối cùng bọn họ cũng không dám nhìn hắn nữa, giống như chỉ nhìn một cái sẽ mang họa sát thân vậy.

Các thôn dân lần lượt rời đi, chỉ để lại hai phụ nhân đang khóc rống bên cạnh thi thể.

Cố Ngọc Doãn nhìn chằm chằm hai mẹ con nhà kia trong chốc lát sau đó móc từ bên hông ra một xâu tiền nhét vào tay phụ nhân kia.
“Ta không cần tiền của ngươi, cút ngay.”
Một tiếng mắng vang lên, xâu tiền kia nện lên chân Cố Ngọc Doãn, tiền đồng văng khắp nơi Hắn sửng sốt, cả người đong đưa vài cái, tay nắm chặt lại sau đó cắn răng xoay người đi luôn.
“Cố Ngọc Doãn.”
Một giọng nói hắn không hề muốn nghe thấy lại vang lên, nhưng mỉa mai nhất là người này hiện nay là người duy nhất còn nguyện ý nói chuyện với hắn.
Triệu Tử Mại đi tới, Mục Tiểu Ngọ và Mục què theo sát phía sau.
“Cố Ngọc Doãn, ngươi thấy tủi thân hả? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ vì những chuyện ngươi làm mà cảm kích ngươi, nhưng trên thực tế lúc tai vạ ụp tới ngươi lại thành bia ngắm cho mọi người đổ lỗi.” Nói xong, thấy Cố Ngọc Doãn ngậm miệng không nói hắn lại cười lạnh một tiếng và tiếp tục, “Cố Ngọc Doãn, Bảo Tháp sơn đã sụp, những thứ kia đã hoàn toàn hiện hình.

Nếu ngươi thành tâm sám hối, tới quan phủ tự thú thì có lẽ sẽ giữ được tính mạng.


Nếu không chẳng ai cứu được ngươi nữa đâu.”
Nói đến đây giọng hắn ôn hòa hơn, “Ta đã viết thư về kinh, chắc chắn không bao lâu nữa triều đình sẽ chi ngân sách cứu tế.

Từ đây về sau bất kể hạn hay úng người của Tam Bình thôn sẽ không cần vì bần cùng mà giết chết con mình nữa.”
“Ngài nói…… chúng đều đã ra ngoài sao?” Không biết qua bao lâu Cố Ngọc Doãn mới cất giọng từ bóng đêm.

Giọng hắn vẫn thực bình tĩnh, không có run rẩy, nhưng rõ ràng rất nhỏ.

Mục què nghễnh ngãng vì thế không thể không ghé sát tới mới nghe rõ.
“Chúng đều đã thoát ra, ngươi nhìn bộ dạng của lang trung này xem, bị xé thành hai nửa đó.

Ngươi không muốn rơi vào kết cục này chứ?” Mục què phát hiện ra hắn dao động nên vội bồi thêm một câu.
Nhưng Cố Ngọc Doãn lại có vẻ cũng không quá để lời này trong lòng.

Hắn chỉ nhìn về phía Mục Tiểu Ngọ đứng ở phía sau và hỏi một câu, “Tiểu cô nương, ta nhớ rõ ngươi đã nói tà ám cần bám vào người sống, dù có thể tách ra một lúc nhưng không thể quá lâu, luôn phải có thân thể người sống để dựa vào đúng không?”
Mục Tiểu Ngọ không biết vì sao hắn lại đột nhiên hỏi mình như thế, nàng hơi giật mình sau đó gật đầu nói, “Đúng vậy.”
Chữ này giống như hòn đá ném vào lòng hồ làm dậy lên từng con sóng lớn trong lòng Cố Ngọc Doãn.


Nhưng mọi biến hóa đó khi tụ lại trên mặt hắn lại chỉ biến thành một nụ cười tuyệt vọng và một từ ngắn gọn, “Được.”
Nói xong một từ này hắn lập tức xoay người rời đi, mặc cho Triệu Tử Mại có gọi thế nào hắn cũng không hề quay đầu lại.
“Công tử, có phải hắn hoài nghi vợ mình không?” Rốt cuộc Mục Tiểu Ngọ cũng hiểu ra thâm ý trong lời Cố Ngọc Doãn, “Nhưng kẻ này cũng quá cố chấp, tới lúc này rồi hắn còn không muốn đầu thú, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?”
“Tiểu Ngọ, đối với vài người thì so với chết, việc niềm tin của hắn bị phá nát còn đau đớn hơn.” Lúc nghe câu này Mục Tiểu Ngọ không hiểu gì cả, vì thế ánh mắt hắn lạnh lẽo giải thích, “Nhưng những kẻ khác sẽ không vì sự bướng bỉnh của hắn mà ngồi chờ chết, hiện tại chúng ta đi từng nhà thông báo cho thôn dân.

Phàm là người muốn chạy đều tập hợp ở cửa thôn, mọi người tụ lại vừa có thể dọn đất đá, hơn nữa người đông thế mạnh tà ám sẽ không dễ ra tay.”
Nói tới đây hắn ngừng lại một chút, trong mắt hiện ra u ám, “Nhưng còn có một chuyện cực kỳ khó giải quyết.”
“Ký chủ.” Mục Tiểu Ngọ không cần nghĩ đã nói ra hai chữ này.
Triệu Tử Mại gật đầu với nàng, “Vốn ta hoài nghi Amy, nhưng hiện tại ta cũng không biết kẻ đó là ai.

Từ thị ư? Không, mọi người ở đây đều có khả năng.

Đám anh linh này quá giảo hoạt, một khi không cẩn thận sẽ bị nó lừa, cho nên ngoài mấy người chúng ta ra thì không được dễ dàng tin bất kỳ ai, tuyệt đối không.”

Bình Luận (0)
Comment