Hưởng Tang

Chương 228


“Thế đạo thay đổi, hiện giờ đến người nước ngoài cũng có thể vẽ tranh tết của Trung Quốc chúng ta.” Giang Sam khoanh tay cuộn người trên ghế ở sau sạp, hai bàn tay nhét trong tay áo rồi hít hít cãi mũi bị đông lạnh.
“Ngài vẽ cũng không phải không tốt, nhưng khẩu vị không đúng, mọi người ở đây đều thích vẽ cảnh, ngài lại cố tình vẽ người nên đương nhiên không được nhiều người thích,” Giang Tân tùy tiện lật mấy bức họa trên sạp sau đó nghiêng đầu bình luận, “Bức vẽ thần này mà bán ở phương nam thì đắt khách lắm, nhưng ở phương bắc lại có phong thổ khác.

Cha, ngài đã nghe chuyện xưa về nam quất bắc chỉ chưa …..”
Giang Sam hứ một tiếng, trên mặt là khinh thường, “Thích mua thì mua, ta còn hiếm lạ đám tục nhân này thưởng thức bản vẽ của ta chắc.

Nếu không vì sinh kế thì ai thèm vẽ đống này làm gì.”
“Ngài biết là vì sinh kế thì tốt rồi,” Giang Tân thở dài, lắc lắc đầu.

Đứa nhỏ mới mười tuổi mà trên mặt đã tràn ngập thành thục không hợp tuổi, “Bán không được thì sớm về nhà thôi, qua một canh giờ nữa mặt trời cũng xuống núi rồi, hiện tại trời tối sớm lắm.”
Nói xong hắn định đi lại bị Giang Sam ở phía sau gọi, “Đã lúc này rồi con còn đi đâu?”
“Con tìm xem có chỗ nào thuê người làm không.”
Giang Sam có chút nóng nảy, “Sách thì sao, con đọc sách cho tốt đi, tuổi còn nhỏ sao có thể……”
“Thư viện đã ghỉ đông được mấy ngày rồi mà giờ ngài mới biết à?” Giang Tân giận than một tiếng rồi bước về phía trước trong ánh mắt có chút ngượng ngùng của cha hắn.
***

Tuy ngoài miệng nói không để ý tới việc buôn bán nhưng lúc có khách Giang Sam vẫn cực kỳ ân cần.

Người tới mua tranh tết chính là một phụ nhân trẻ tuổi cõng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ kia bị những nhân vật hình thù khác nhau trong tranh hấp dẫn, ngón tay chỉ vào đống tranh tết huyên thuyên nửa ngày, phàm là mẹ hắn định đi hắn sẽ ngoạc mồm ra khóc.

Phụ nhân kia không thể không ngừng lại hỏi Giang Sam giá.
“Lúc này cũng muộn rồi, ngươi đưa 20 văn là có thể cầm 3 tờ.” Giang Sam không dám nói thách quá.
“Ta không cần nhiều thế, chỉ là mua một tờ cho đứa nhỏ chơi một chút,” phụ nhân kia vừa nói vừa lật đám tranh tết tới lui, “Sao toàn thần quái thế này, có vài bức vẽ cũng quá dọa người.”
Giang Sam cười nịnh nọt, “Những cái này rất thịnh hành ở phương nam, ta từng ở Dương Châu, mọi người ở đó đều thích bức vẽ kiểu này.

Tranh này không giống bức vẽ do đám người nước ngoài vẽ, nếp tẻ lẫn lộn, chẳng có không khí ăn tết gì.”
“Nhưng đám thần thần quái quái này sợ là sẽ dọa đứa nhỏ,” phụ nhân đang lật đống tranh bỗng ngừng tay, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía bức họa đặt ở dưới cùng sau đó cầm nó lên cẩn thận nhìn.

Người trong bức họa là một bà lão đã có tuổi, làn da trắng nõn, mi mắt cong cong, mắt, mũi, môi đều tạo nếp nhăn đối xứng trên mặt khi cười, nhìn cực kỳ hòa ái.

Nhưng trên đầu bà ta lại có hai búi tóc, dùng tơ hồng buộc lại, thực giống cách búi tóc của tiểu cô nương chưa cập kê.

Bà ta mặc một bộ áo sam màu đỏ tím thêu hoa cúc ở tay, váy xanh, phối màu tươi đẹp, rất tương xứng với tuổi của bà ta.
Trong tay bà lão cầm một quyển trục, bên trên viết “Hoà hợp êm thấm”, quả thực hợp với hình tượng của bà ta.
“Bà lão này là nhân vật nào, nhìn qua gương mặt có vẻ hiền từ……”
Tiểu phụ nhân còn chưa dứt lời thì tờ tranh tết trong tay đã bị đứa con nhỏ vừa qua một tuổi đoạt lấy.

Ngón tay đứa nhỏ béo trắng chỉ chỉ lên bức họa, miệng cười “Ha ha”.
“Điển cố về bà lão này ta cũng không biết, chẳng qua ta ngẫu nhiên nhìn thấy ở phương nam nên tự mình miêu tả lại,” Giang Sam ha hả cười nói, “Nhưng có thể chọc đứa nhỏ cười thì hẳn là quen thuộc.”
“Vậy…… ta lấy tờ này đi,” tiểu phụ nhân cũng bị tiếng cười của con mình chọc vui vẻ.


Nàng ta thả 8 văn tiền xuống sau đó cõng đứa nhỏ định đi.

Ai biết mới xoay người lại không kịp tránh mà đụng phải một vị cô nương trẻ tuổi.

Khoai nướng trong tay nàng kia bị đụng văng ra ngoài, cũng may nàng ta linh hoạt nghiêng người túm lấy mới bắt được củ khoai lang ăn dở kia.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tiểu phụ nhân vội vàng nhận lỗi, đứa nhỏ phía sau lưng nàng ta tay cầm tranh tết, miệng cười khanh khách khi thấy bộ dạng người đối diện đỡ củ khoai lang.
“Không ngại.” Tang vỗ vỗ bả vai bị đụng phải sau đó gặm một miếng khoai lang nướng và nhìn về phía gian hàng của Giang Sam, “Ai u, thần tiên các loại đều tụ ở chỗ này.”
“Tỷ tỷ.” Đứa nhỏ vươn tay túm lấy bím tóc của Tang nhưng bị Mục què nhanh tay ngăn lại.
“Đuôi lão hổ không được sờ, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi mau đưa hắn về nhà đi.” Ông ta thấy đứa nhỏ đáng yêu thì cũng có chút lòng tốt nhắc nhở.

Mắt ông ta nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ và lẩm bẩm, “Đứa nhỏ này đúng là đáng yêu, trắng trẻo mập mạp.”
“Quả thực đáng yêu, giống đứa nhỏ trong tranh tết.”
Bên cạnh có người tiếp lời thế là Mục què lập tức quay đầu thấy Bảo Điền đang đứng đó, và phía sau hắn là Triệu Tử Mại mấy ngày chưa gặp.
Mấy ngày nay Mục què tức giận vì đám người hầu của Triệu gia luôn đề phòng hai ông cháu ông ta.

Lúc này thấy Triệu Tử Mại ông ta cũng chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng “Triệu đại nhân” chứ không gọi là “Triệu công tử” nữa.
Triệu Tử Mại đương nhiên biết ông ta tức cái gì, vì thế hắn cười tiến lên đứng bên cạnh Tang hỏi dù đã biết rõ, “Xem tranh tết à?”
Tang không căm giận như Mục què, nó luôn không để bụng tới đám người phàm, không biết vì không hiểu hay vì rộng lượng.

Lúc này nghe Triệu Tử Mại hỏi thế là nó chỉ vào chồng tranh tết nói, “Mấy bức họa này thực thú vị, bên trên đều là thần tiên.”

Triệu Tử Mại thấy nó không hề tức giận thì yên lòng nói, “Ăn tết mọi người đều mong vui mừng cát lợi, treo thần tiên trong nhà là hy vọng được che chở.”
Tang “xì” cười rồi lạnh giọng hỏi, “Mỗi nhà mỗi hộ đều treo một tờ thì đám thần tiên này bảo vệ sao xuể?”
Giang Sam duỗi cổ nghe xong lập tức chen lời, “Không phải ta thổi phồng nhưng Giang Sam ta học vẽ nhiều năm, tốt xấu gì cũng là một họa sư đứng đắn.

Hiện tại vì sinh kế bức bách nên ta mới không thể không dựa vào bán tranh tết để sống.

Ta có thể nói đống tranh tết ngoài kia không thể so với tranh của ta, không tin thì các ngài tới các sạp khác mà xem.

Bọn họ đều vẽ cái khỉ gì đó, thần tiên trên trời mà biết mình bị vẽ thành như thế thì hẳn sẽ tức chết, sao còn phù hộ ai nữa?”
“Nhưng bức vẽ của ngươi không phải cũng là vẽ lại sao?” Triệu Tử Mại cong môi cười, “Ta từng gặp tranh của những người này ở phương nam, cũng không khác tranh của ngươi mấy.”
“Đại nhân nói lời này là không đúng rồi,” Giang Sam bị hắn nói thế thì hơi nhụt chí, nhưng miệng vẫn cứng rắn, “Tục ngữ nói ‘sai một ly đi nghìn dặm’, vẽ tranh lại càng phải tỉ mỉ.

Ví dụ như đôi mắt của nhân vật này, bút ấn nặng nhẹ là đã phân biệt cao thấp rồi.”
Nói xong ông ta lập tức cầm bức họa “Mã Vương gia” lên nói, “Đại nhân xem, nhân vật ta vẽ cực sống động, đến con trai ta cũng nói xem tranh này lâu rồi sẽ có cảm giác người trong bức vẽ chuẩn bị bước ra vậy.”

Bình Luận (0)
Comment