Hưởng Tang

Chương 243


“Xà quái nuốt bà ta nhưng hiện tại con quái vật kia lại thành cái vỏ rỗng và bị bà ta hút tinh túy.

Xem ra oán khí của bà ta so với con quái vật bị mổ bụng kia còn sâu hơn, nhưng vì sao chứ?” Tang đứng ở một bên nhìn chằm chằm bức tranh tết, miệng lẩm bẩm một câu này.
“Ta cũng không rõ, theo những thôn dân đó nói thì sau khi bà lão này chết được chôn cùng một quan tài với con xà quái kia, nói là để phương khắc lẫn nhau.” Triệu Tử Mại nhẹ giọng nói.
“Phương khắc lẫn nhau ư?” Tang nhìn hắn, “Nói như vậy xà quái này bị bà lão kia giết chết sao?”
“Một bà lão thì làm sao giết được con xà quái lớn như thế chứ?”
Triệu Tử Mại mê mang nghĩ ngơi, ai biết ngực lại bị Tang đẩy một cái thế là trọng tâm lảo đảo, cả người ngửa ra sau.

May có Bảo Điền vừa lúc đứng phía sau đỡ được hắn.
“Đứng xa một chút.”
Giọng Tang từ đỉnh đầu truyền tới, nghe nó nói vậy thế là đám Mục què với Hồ thái y vội vàng chạy ra sau.

Triệu Tử Mại định nói cái gì đó lại bị Bảo Điền túm chặt lấy.

Hắn lôi kéo chủ tử nhà mình chạy về phía sau, chui vào một cái ngõ nhỏ rồi mới thở hổn hển nói, “Công tử, bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta đừng đứng đó gây thêm phiền toái nữa.”
Lời của hắn không sai, bởi vì hiện tại bức tranh tết kia đang chạy về phía bọn họ.


Nó như một người sống, hai bên mép giấy như hai chân bước vội, xiêu vẹo nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Chỉ trong giây lát nó đã tới trước ngựa, cách Tang và con ngựa của nó chừng ba bốn thước.
Con ngựa hí vang còn Tang thì đơn giản nhấc chân trượt từ trên người nó xuống đứng trước mặt bức tranh tết.

Nó nhìn thẳng vào đôi mắt híp lại tươi cười của bà lão, miệng cũng cười lạnh, tay đột nhiên ném ba ngọn lửa đã bốc cháy về phía bức tranh.
Tranh tết không di chuyển nửa bước, trong nháy mắt ngọn lửa đã cuốn nó ở bên trong thiêu đốt “xì xì”.

Mùi cháy khét truyền tới, theo đó còn có khói đen thổi về phía mọi người.
Nhưng kỳ quái là ngọn lửa bốc cao, khói cũng nhiều như thế nhưng bức họa lại chỉ bị cong phần góc, còn kẻ bên trong đó lại không may may hề hấn gì.

Bà lão kia vẫn mang ý cười nhìn nó, bình thản ung dung khiến Tang giận sôi máu.
Tại sao lại như vậy? Nó híp mắt lại và phát hiện ra chân tướng: Quanh thân bà lão kia có một vòng nước, cả người bà ta giấu trong đó, qua ánh nước nhìn có vẻ vặn vẹo.
Bà ta lại biết dùng nước ư? Vì sao?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều thì ánh lửa xung quanh bức tranh tết bỗng tắt, Tang thấy một thứ đỏ lựng bỗng duỗi ra từ trong tranh.

Mới nhìn thì giống lưỡi rắn, nhưng khi tới trước mặt nó thì thứ kia lại biến thành một cây gậy màu đỏ đằng trước uốn lượn như móc câu muốn chọc vào trong lòng nó.
Tang ngửa người tránh né, thân thể song song với mặt đất nhưng cái gậy kia vòng tới đỉnh đầu nó thì bỗng biến thành lưỡi rắn phân thành hai.

Đầu gậy linh hoạt câu lấy cổ Tang, một khắc tiếp xúc da cổ cái lưỡi lại hóa thành gậy lạnh băng co lại thành một cái khóa càng ngày càng chặt.
Cổ nó giống như bị một bàn tay nắm chặt, hơi thở bên trong bị ép hết ra ngoài.

Lòng nó căng lên, duỗi tay cầm lấy đầu cây gậy và bùng ngọn lửa lên đốt.
Bên tai truyền đến một tiếng xèo, cái gậy lập tức buông lỏng cổ và linh hoạt tránh thoát khói tay nó, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo còn sót lại trên tay.

Tang hít vài hơi thật lớn và đứng thẳng người.

Nó nhìn về phía trước lại phát hiện quải trượng và tranh tết đã biến mất, trước mặt nó chỉ có thi thể của tiểu tùy tùng kia.

Mỗi một cây xương trên người hắn đều bị bẻ gãy, tay chân nằm liệt trên mặt đất thành hình thù kỳ quái.
Hai mắt Tang xoay quanh, nhìn khắp trên dưới, cả người căng lên, lưng hơi khom giống một con chim ưng đang tìm kiếm con mồi.

Bỗng nhiên lỗ tai nó giật giật, tay đột nhiên đâm về phía sau bên trái và sờ phải một thứ mềm mại nồng đặc vì thế nó càng dùng sức cắm vào.

Một đoàn chất lỏng trào ra nhưng không phải máu.

Tang quay đầu thì thứ kia đã biến mất, năm ngón tay của nó dính đầy thuốc màu rực rỡ.
Lại chạy, nó thầm mắng một tiếng, hàm răng nghiến “Kẽo kẹt”.

Đúng lúc này chợt nó nghe thấy tiếng Triệu Tử Mại thét lên, “Cẩn thận bên dưới.”
Nhưng không còn kịp rồi, cây quải trượng kia thình lình chui ra giữa hai chân nó, đầu trượng xông thẳng tới cằm, mắt thấy sắp đập trúng cằm nó thì một tia sáng lóe lên.

Ngay sau đó một tiếng “Phanh” vang vọng khiến tai nó bị chấn đến đau đớn.
Châm đồng bay tới, trong tiếng hú hét của Mục què nó nện thẳng lên đầu quải trượng khiến thứ kia lại phải rụt về.

(Hãy đọc thử Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Nhưng lúc này Tang lại không muốn cho kẻ kia có cơ hội chạy thoát.

Nó nâng chân dùng sức dậm lên mặt đất, một vết nứt lập tức tách ra, mặt đất xung quanh cũng rung lắc theo.
“Muốn chạy à?” Mắt Tang lóe hung quang, nó chậm rãi cúi người, kẻ khác còn chưa phát hiện ra nhưng Triệu Tử Mại lại thấy nó túm chặt một cái lưỡi rắn từ trong khe đất và dùng sức cắn răng lôi thứ kia lên.
Phía dưới cái lưỡi rắn là một bức tranh tết nhuộm đầy máu, bà lão trên đó vẫn đang cười, hòa ái dễ gần.

Nhưng Tang lại thấy nụ cười kia chứa chế nhạo vì thế ngực nó bỗng nhiên có ngọn lửa tức giận bùng lên.

Miệng nó thét lên một tiếng, không quan tâm mà túm lấy tờ tranh tết kia và xé thành hai nửa.
Các loại màu thuốc từ bức họa tóe ra ngoài, có một ít bắn lên cả mặt nó.


Khuôn mặt nó lúc này thoạt nhìn giống một con hát, càng lộ rõ sát khí nóng hổi.
Triệu Tử Mại thấy bộ dạng phấn chấn oai hùng của Tang thì trong lòng bỗng nhiên thêm vài phần sầu lo.

Quả nhiên vừa quay đầu hắn đã thấy biểu tình trên mặt Hồ thái y càng thêm phức tạp, khóe miệng cũng giật giật giống như trước mặt là một con quái vật vậy.
“Đại thần tiên chính là đại thần tiên, lả tả hai cái đã sạch sẽ lưu loát mà xong việc.” Bảo Điền ở bên cạnh thì kích động hoa tay múa chân đạo mà phụ họa.
Mục què hứ một tiếng, “Nếu không phải châm đồng đã tinh lọc rồi thì hiện tại còn không biết sẽ thế nào đâu.”
“Dù không có châm đồng thì đại thần tiên vẫn đối phó được bức họa kia dễ như trở bàn tay.”
Triệu Tử Mại không để ý đến hai kẻ dở hơi kia.

Hắn đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi về phía bóng dáng sừng sững kia, dù Hồ thái y ở phía sau gọi vài tiếng hắn cũng chỉ coi như không nghe thấy.
Tang vẫn đưa lưng về phía hắn mà đứng, tay trái kẹp châm đồng, cánh tay duỗi thẳng tắp.

Dáng người thon dài của nó được ánh tà dương chiếu rọi có vẻ càng thêm thẳng tắp.
Trong mắt hắn chỉ có người này, cái gì mà Hồ thái y hay không hắn chẳng quan tâm, để ông ta theo gió bay đi thôi.
Nhưng mới đi được vài bước phía sau lại lả tả vài tiếng, Triệu Tử Mại nín thở, hắn cảm thấy có thứ gì đó đang dán chân tường đi về phía Tang.

Bình Luận (0)
Comment