Hưởng Tang

Chương 77


Nói xong câu đó nàng tự giễu cười cười nói, “Ta quên mất ngươi căn bản không thể nói.

Nhưng ta biết ngươi hiểu hết, cho nên để ta nói cho ngươi nghe vậy.”
Linh Nhi nhìn về phía ngân hà chảy xuôi phía chân trời, tay rũ xuống xoa xoa góc áo và do dự một lúc lâu rốt cuộc mới chậm rãi nói ra những lời trong lòng: “Ta không biết vì sao ngươi lại muốn giết tiểu thư, giống như ta không biết vì sao ngươi phải cứu ta, không để người kia phát hiện ra ta.

Nhưng ta luôn cảm thấy giết người không phải mong muốn của ngươi, nhưng cứu người lại là thứ ngươi vẫn luôn tâm niệm.

Nghĩ thế này là không công bằng với tiểu thư, mà ta cũng chẳng có cách nào thay nàng tha thứ cho ngươi nhưng với ta mà nói thì ta chẳng thể căm hận ngươi được.”
“Thật kỳ quái, rõ ràng biết ngươi là một con quái vật khát máu nhưng ta lại thấy đau lòng cho ngươi.

Ta ở trong rương ba ngày đã cảm thấy như mấy trăm năm, không phải bởi vì bóng tối và sợ hãi mà vì cô đơn.

Ta vuốt hoa văn trên vách rương, lúc cảm thấy bản thân thật sự không xong thì ta lại nhớ tới ngươi.

Làm sao ngươi chịu đựng được đây? Năm tháng dài lâu như thế, ngươi lại cô đơn chiếc bóng, bị nhốt trong một nơi chật hẹp thì ngươi làm sao chịu được?”
“Ta là cô nhi, từ rất nhỏ đã bị Viên gia mua về.


Tuy tiểu thư đối xử với ta rất tốt nhưng loại cô độc này đã thấm vào tận xương tủy.

Ta thường tưởng tượng trời đất rộng lớn như thế nhưng ta lại cô độc một mình, giống như một giọt nước trong đại dương mênh mông, ngày nào đó bị thái dương đốt cho bốc hơi thì có lẽ cũng chẳng có người để ý.

Cho nên ta hiểu cảm thụ của ngươi.”
Ngươi hiểu sao? Nó cúi đầu nhìn nàng, bỗng nhiên rất hận việc bản thân không thể nói chuyện.

Nếu có thể hiện tại nó muốn nói với nàng: Nó cũng là một giọt nước, theo dòng chảy vô định rất nhiều năm nhưng vẫn không tìm được nơi trở về.
“Lả tả…… Bá bá bá……”
Bụi cỏ phía sau phát ra tiếng quái dị, cỏ hai bên rạp xuống sau đó bóng dáng Linh Nhi quen thuộc lập tức lộ ra.

Có vẻ hắn đã trốn ở đó nghe lâu rồi, hiện tại mới nhịn không được lộ diện.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, có thể thấy rõ gân xanh nảy lên trên đó.
“Ta nói rồi, phàm là để người không liên quan nhìn thấy thì ngươi nhất định phải giết chết kẻ đó, bất kể đó là ai.

Thế nên dù Úy Nhi đã chết ta cũng chưa từng oán trách ngươi một câu Nhưng ngươi lại gạt ta giấu nàng ta đi, ngươi không làm ta thất vọng sao?”
Hắn đi về phía trước một bước, ánh mắt lặng lẽ chuyển từ người Mộc Diêu sang phía Linh Nhi.
***
Mỗi năm một lần Lỗ thành đều đúng hạn tổ chức cuộc thi thả diều.

Ở ngoại ô ngoài thành các cao thủ khắp nơi đang sôi nổi phóng con diều mình làm ra lên không trung, nương theo gió mà triển lãm thành quả cho mọi người tới xem cùng đám thương nhân tới chọn mua diều.
Lúc này con diều bay cao nhất là con rết mang hai đầu rồng, có chiều cao hai mươi thước, thân thể được tạo thành từ rất nhiều mảnh ghép hình tròn, kéo dài đến hai sườn.

Chân nó bắt chước con rết, vừa để duy trì sự cân bằng của con diều vừa mang lại kết cấu tinh diệu.
Hai cái đầu đều là đầu trâu, sừng hươu, mắt tôm, miệng ngắn, đôi mắt to rộng, khi nó nổi lên sẽ chuyển động theo đó cực kỳ giống thật nhưng không mất đi sự mạnh mẽ uy nghiêm của rồng.
“Đây là tác phẩm mới của cửa hàng diều Trần thị.

So với năm vừa rồi thì cái này còn dài hơn, nhìn qua thực khí phái.”
“Nghe nói diều của Trần gia năm nay vừa ra đã bị người ta tranh nhau mua không còn gì, có cả người từ kinh thành tới mua.”
“Thì đúng rồi, Trần công tử không chỉ đọc sách tốt mà diều làm ra cũng thượng hạng.

Mọi cải tiến ở diều của Trần gia đều bắt nguồn từ bàn tay khéo léo của hắn.


Ngươi nói xem vì sao người khác sinh con ra lại giỏi thế chứ, chả bù cho tiểu tử nhà ta chả được tích sự gì, thật là người so người sẽ tức chết.”
“Ngươi tức cái gì, nhà ngươi cũng đâu có cửa hàng diều.

Kẻ nên tức giận nhất chính là Vĩnh Thịnh kìa, ta thấy nhà bọn họ lần này còn chẳng có ai tới.”
“Đúng vậy, nhưng Viên tiểu thư mới vừa đi không bao lâu Viên gia thiếu gia lại…… Aizzz, có lẽ Viên lão gia cũng không có tâm tình kinh doanh nữa.”
Tiếng nghị luận truyền đến từ đám người và chui vào tai Mục Tiểu Ngọ.

Nàng nhón mũi chân nhìn khắp nơi lại thấy một bóng dáng cô độc đứng ngoài rìa thế là mắt nàng sáng lên sau đó nhẹ giọng nói với Triệu Tử Mại ở bên cạnh, “Công tử, Trần Dụng kìa.”
Triệu Tử Mại theo ngón tay của nàng nhìn lại thì quả nhiên thấy Trần Dụng đang đứng bên tường thành, trong tay nắm một cuộn dây nhẹ nhàng lôi kéo dây nhỏ.

Mà phía cuối sợi dây ấy chỉ có một con diều hình bướm vàng xanh đan xen, xem bộ dạng đã cũ.
“Con diều hai đầu kia chính là do Trần Dụng làm ra nhưng hắn không thả mà đứng ở chỗ này thả một con diều cũ kỹ.

Có thể thấy tình cảm của hắn và Viên Úy đúng là sâu nặng, chúng ta đã hiểu lầm hắn rồi.

Nhưng vì sao hắn bị người ta hiểu lầm lại không giải thích?” Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng Trần Dụng sau đó lẩm bẩm nói.
“Hắn cũng không để ý, hắn chỉ cần một người biết được tâm ý của mình là được.” Triệu Tử Mại nhìn Mục Tiểu Ngọ một cái rồi cười nói, “Tiểu Ngọ, ngươi đúng là tốt, chỗ cần thông minh thì thông minh, chỗ cần ngu ngốc thì ngu ngốc.”
“Ngươi khen ta còn tranh thủ mắng,” Mục Tiểu Ngọ chẳng hề để ý mà nhún nhún vai, trên mặt lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Công tử, chúng ta thật sự cứ vậy mà rời Lỗ thành ư?”
Triệu Tử Mại mắt lé nhìn nàng nói, “Hung phạm đã chết, phúc thọ cao đã được thu hồi vậy không đi còn ở lại làm gì?”
Mục Tiểu Ngọ chớp đôi mắt nhỏ, “Mộc Diêu thì sao?”
“Tà vật này mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, Thuận Thiên Phủ lại bận rộn vì thế ta không thể ở lại đây canh nó được.” Hắn đáp cực kỳ nghiêm túc, lại nói có sách mách có chứng.

Mục Tiểu Ngọ nghe vậy thì vỗ tay nói, “Vừa lúc ta và lão đầu nhi cũng muốn đi về hướng tây, cũng cùng đường với công tử.

Như vậy ở trên đường chúng ta không cần lo chỗ ăn chỗ ngủ, lại có mọi người làm bạn cũng sẽ không cô đơn.”
Triệu Tử Mại khoanh tay nhìn nàng một lúc lâu cuối cùng cũng lắc đầu cười ha hả sau đó nhìn đám người phía trước sau đó đè thấp giọng nói, “Đúng là không gạt được ngươi cái gì.

Nhưng sao ngươi lại đoán được ta chỉ giả bộ rời khỏi đây?”
“Chuyện này chẳng phải rõ rành rành ư,” Mục Tiểu Ngọ liếc hắn một cái, “Tào đại nhân hận Mộc Diêu thấu xương, sợ không thể báo thù cho phu nhân của mình.

Nhưng nghe nói ngài rời đi mà thần sắc hắn lại vẫn bình thường, không hề có ý giữ người lại.

Cái này quả thực quá không hợp lý.”
Thấy kế hoạch của mình và Tào Mân bị nàng dễ dàng vạch trần, Triệu Tử Mại đứng bất động sau đó quay đầu nhìn Mục què đang ngồi trên lưng ngựa rồi nhẹ giọng nói, “Tuy Viên Xương Lê đã chết nhưng lòng ta trước sau vẫn bất an.

Tào đại nhân cũng thế, bởi vì ngoài đống phúc thọ cao kia thì án này không có bất kỳ khẩu cung và nhân chứng hay bằng chứng nào.

Hơn nữa Mộc Diêu chưa sa lưới cho nên ta tuyệt đối không thể dễ dàng rời đi.”
“Nhưng công tử đang diễn vở này cho ai xem? Chẳng lẽ ngài thật sự hoài nghi hung phạm là kẻ khác ư?” Mục Tiểu Ngọ khó hiểu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment