Ở một đất nước nhỏ bé hình chữ S, về đêm, trên bầu trời hàng nghìn ngôi sao chiếu sáng, để lộ dải ngân hà lung linh thi vị. Dưới mặt đất, những tòa tháp, ngôi nhà cao tầng nối đuôi nhau san sát, những ánh đèn vàng chiếu qua người đi bộ, mặt đường vào giờ này rất vắng vẻ vì xe cộ dừng hoạt động, gió sương đêm se se lạnh phả hơi trên phố, có một thiếu nữ vẫn ung dung đi một mình, đi vào một tiệm bán thức ăn nhanh nổi tiếng KFC...
Thiếu nữ có một mái tóc trắng dài mượt mà, mặc chiếc váy xanh lam giản dị kết hợp với trâm cài tai thỏ trên đầu trông vô cùng hồn nhiên, lộ ra nét đáng yêu của tuổi trẻ. Thật may mắn cho cô gái ấy là một nhân viên cuối cùng đang chuẩn bị dọn quán, sau khi cãi nhau một hồi với nhân viên đó thì cô cũng dành được suất ăn cuối cùng của ngày, hamburger và nước giải khát coca, combo cô thích nhất.
Lệ Hương Trà ung dung cầm phần hamburger nóng hổi ra khỏi quán, gió sương lạnh của màn đêm có thể cóng rét cả một con mèo, con chó nhỏ gần đó nhưng với cô nó lại không có chút cảm giác nào. Cô vừa đi vừa ngắm nhìn trời sao vừa ngấm nga trong miệng ca khúc từ một tập anime vừa xem xong:
“Nhìn mây trôi trôi hoài lặng lẽ, trăng lên rồi...
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao người, có hay lòng ta?
Từng ngày qua như giấc mộng, mộng tan giữa mây ngàn...
Bát ngát tiếng gió hát câu gì,
Không gian mênh mông buông tiếng đàn...
Nghe ngân nga câu ca lắng đọng, hồn miên man...” (*)
(Dám cá là ai cũng biết bài này hi hi)
Một chiếc xe lái băng qua người cô, nó đi quá tốc độ, dường như người lái nó đang mất tay lái, đã sắp tông trúng bức tường phía trước, con mèo hoang gần đó há miệng xơi tái con cá ngon vừa cướp được, cùng lúc đó Hương Trà tập trung nhìn vào ly coca trên tay, nhắm mắt tận hưởng một chút nước ngọt thì...
Thế giới xung quanh đột nhiên chuyển động với tốc độ vô cùng chóng mặt theo thời gian, thế nhưng là thời gian quay ngược lại...
Chiếc xe sắp đâm vào bức tường bỗng chốc đi lùi với tốc độ cực nhanh, con mèo cùng với con cá đi ngược về cửa hàng. Từng tòa nhà cao tầng hiện đại liên tục bị phân giải, trở thành những khung thép đơn sơ rồi nhão thành bãi đất trống, lại mọc lên những kiểu nhà mấy thế kỷ trước...
Trên bầu trời, mặt trời mặt trăng luân phiên xuất hiện, ngày đến ngày đi, đêm lên đêm xuống. Nếu ai chứng kiến cảnh tượng này có lẽ đều sẽ nhộn nhạo trong lòng, nôn mửa liên tục mất...
Quang cánh bắt đầu tăng tốc, mọi thứ thay đổi ngày càng nhanh như tên lửa, sau một giây đó thì bắt đầu chậm nhịp lại, không gian vẫn là vào ban đêm ấy...
Rột rột rột... Hương Trà thưởng thức cảm giác nổ tan trong miệng của nước giải khát coca, sau đó thì cô mở mắt mình ra lần nữa...
Hương Trà:...
Cô nhìn quanh cảnh xung quanh mình, một quan cánh hết sức xa lạ nhưng nó lại khơi lên bao nhiêu ký ức đã vùi sâu, đây chẳng phải là đường đến trường của cô năm đó sao?
Khoảng trống trên đầu Hương Trà đã thay thế bằng những sợi dây điện chằng chịt, mắc nối vào những cột điện làm từ đá xưa cũ, con đường dài trượt từ đỉnh dốc xuống cuối, Hương Trà đứng trước ngôi trường xưa cũ của mình, đối diện là trường mầm non...
Ngôi trường có hàng rào xanh bảo vệ, vẫn là phòng bảo vệ ấy, vẫn là khung cảnh sân chơi rộng lớn, quen thuộc ấy, vẫn là tấm biển trường với dòng chữ tâm huyết của nhà tri thức: “Vào trường Đức Trí là để rèn luyện nhân cách và trí tuệ.”
Bao nhiêu là ký ức tuổi học trò từ hai thế ký trước ùa về chỉ như mới đây thôi, và cả... Những ký ức kinh hoàng kia...
Hương Trà nhìn sân trường vắng lặng kia, rồi nhìn xuống thân mình, cảm thấy kinh hãi vô cùng, đó lại là bộ đồng phục ở trường, cái áo xanh xanh cùng chiếc váy đen thân thuộc của nữ sinh.
Hương Trà sâm soi ly coca trên tay mình, cảm khái: “Ờ mây dinh, coca mạnh thật.” Chỉ mới uống một hớp thôi mà huyễn cảnh xung quanh cô hiện ra lại quá chân thực đến như thế. Hương Trà xoay xoay cái ly cố gắng tìm thành phần trong coca xem liệu có cần sa, cocain hay heroin gì không mà làm mắt cô high thế.
Hương Trà đang loay hoay thì một bóng dáng đang lê tới gần cô, nhưng với tốc độ vô cùng chậm chạp, không hề giống như người, hơn nữa thứ đó không hề có tí nhiệt độ nào...
Lúc Hương Trà phát giác ra thì thứ đó đã ở sau lưng cô rồi, theo bản năng cô đưa cánh tay mình ra đỡ lấy, thứ đó như một con vật hoang dại cắn phập vào tay cô.
“A, zombie...” Hương Trà kinh hãi, một cảm giác đau nhức đã không xuất hiện từ lâu truyền đến trên đầu cô, não bộ xử lí lập tức dùng chân mình đá vào đầu nó mạnh đến mức làm tách rời cả thân thể, cô đập cái đầu còn ghim trên cánh tay mình xuống đất, giẫm nát nó ra. Cơ thể rách nát cùng với mùi thịt bị thối rữa vẫn còn động đậy một chút rồi chết hẳn.
Hương Trà nhìn cánh tay trắng trẻo của mình, một vết máu đỏ lẫn đen hòa lẫn vào nhau chảy khỏi vết thương mình, Hương Trà nhăn mày, trên vết thương đó từng số liệu đồng loạt hiện lên chi tiết:
- Zombie cắn, cấp độ virus [1], mức độ nhiễm bệnh [5%].
Hương Trà liền lập tức khởi động những câu lệnh, mã hóa đang chạy liên tiếp trong đầu như một cái máy tính, biến vết thương lành hẳn, không còn chút vết thương nào cho thấy cô vừa bị cắn cả. Đây là siêu năng lực mà cô thức tỉnh được trong mạt thế này mà cô gọi là [Hacker]...
Cô vẫn nhớ như in từng sự kiện diễn ra dẫu có qua bao nhiêu năm. Ngày 15 tháng 12 năm 2020 hay còn gọi là Ngày Phán Xét, không rõ vì cớ gì mà toàn bộ nhân loại đều đồng loạt ngủ say, dù là ở bất kỳ đâu nơi nào, vào thời điểm nào đều chìm trong giấc mộng cả. Sau khi tỉnh dậy thể giới đã thay đổi một cách chóng mặt, những con người bình thường đột nhiên hóa zombie, quay sang cắn xé đồng loại, những con vật nuôi trong nhà thì như hóa điên, cơ thể trở nên thối rữa chậm chạp như lũ zombie, cũng đi cắn người...
Con người khi bị chúng cắn chẳng mấy chốc cơ thể sẽ có chuyển biến, dần dần thối rữa, ý thức mất đi, họ trở thành những con zombie chỉ có bản năng tìm kiếm và ăn thịt loài người, số lượng chúng tăng một cách chóng mặt trong khi con người vẫn con đang hoang mang về thời đại mới này, chúng đã bức con người yếu đuối đến bước đường cùng.
(*) Bài hát ngâm là một ca khúc trong phần ending song của anime 7 samurai.