Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 123

Khó mà nhìn thấu được cảm xúc của anh ta.

 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Kiều Trân theo bản năng nép lại gần Tần Dực Trì, toàn thân đột nhiên cứng đờ.

 

Cô mơ hồ nhớ lại kiếp trước, khi đó cô đã chủ động cúi đầu, muốn cùng Kỷ Hiến đến Thụy Sĩ trượt tuyết, nhưng mà...

 

Một cách khó hiểu, những cảm xúc đắng cay của kiếp trước dường như có thể xuyên qua thời gian, truyền đến cơ thể hiện tại của cô:

 

Nỗi thất vọng và tủi thân không ngừng lan rộng, lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, từng chút một dập tắt ngọn lửa nhiệt tình mà cô từng tự nguyện đốt cháy.

 

Đó có phải là cảm xúc của cô ở kiếp trước không?

 

Một cơn gió lạnh thổi qua khuôn mặt, Kiều Trân đứng đó, cứng ngắc như một tảng đá.

 

Tần Dực Trì cúi đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn về tấm vé trong tay cô, các ngón tay bên hông anh dần siết chặt.

 

Khi thấy Kiều Trân và Kỷ Hiến nhìn nhau, anh ngay lập tức căng thẳng, gân xanh nổi lên, trái tim cũng như bị dồn nén đến nghẹt thở.

 

"Kiều Trân."

 

Tần Dực Trì không thể kiềm chế mà gọi tên cô, cổ họng khô khốc, giọng nói trở nên khàn khàn, "Cậu..."

 

Anh ngập ngừng, dừng lại một chút, suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Bọn mình vừa tính rủ cậu đi trượt tuyết."

 

Chỉ có điều, đó là ở một khu trượt tuyết bình thường trong nước, không hùng vĩ như Zermatt ở Thụy Sĩ, và càng không có điều kiện bao trọn cả khu trượt tuyết.

 

Cảm giác tự ti nặng nề cùng với cơn gió lạnh quấn quanh trong lòng, như một cơn thủy triều, gần như nhấn chìm Tần Dực Trì hoàn toàn, không để lại một chút không gian để thở, giống như một người đang chìm đắm mà không thể vùng vẫy.

 

Trước n.g.ự.c anh như có một tảng đá lớn đè nặng, toàn thân chìm trong áp lực nặng nề.

 



Xa xa, trong chiếc xe sang trọng.

 

Một vài chàng trai cũng ngồi trên xe của Kỷ Hiến, chăm chú nhìn từng động tác của Kiều Trân.

 

"Thế... Kiều Trân sẽ đồng ý không? Sao tao có cảm giác không chắc lắm..."

 

"Chắc chắn đồng ý chứ sao! Cứ yên tâm đi ông em!"

 

Lúc này, một chàng trai tỉnh táo hơn mở miệng thận trọng: "Nhưng mà người ta đã không chỉ chặn chúng ta mà còn rõ ràng cắt đứt quan hệ, lần trước trong tiết học tự chọn cô ấy cũng từ chối thẳng thừng. Kỷ thiếu, chúng ta cứ bám riết thế này có phải không hay lắm không..."

 

Lời vừa dứt, một chàng trai bên cạnh cười khẩy: "Mày biết gì mà nói, trước đây cô ấy chẳng phải rất muốn đi trượt tuyết sao, dù có làm ra vẻ kiêu kỳ thì lần này Kỷ thiếu chủ động mời, nếu cô ấy thật sự không đi, tao thề c.h.ặ.t đ.ầ.u để mày đá như bóng!"

 

Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Hiến dịu đi nhiều, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên gương mặt đầy mong đợi và vui vẻ của Kiều Trân.

 

Cả nhóm nhìn ra ngoài, thấy cơn gió lạnh thổi tung mái tóc của Kiều Trân, cô cầm tấm vé trên tay, dường như khẽ mỉm cười.

 

Trong mắt Kỷ Hiến lóe lên một tia sáng, khóe môi không tự giác nhếch lên.

 

Nhưng ngay sau đó,

 

Kiều Trân không chút do dự xé tấm vé thành hai nửa, gấp lại, rồi tiếp tục xé... cho đến khi tấm vé hoàn chỉnh biến thành những mảnh vụn, cô mới ném chúng vào thùng rác ven đường.

 

Hành động dứt khoát, không một chút do dự.

 

Gương mặt cô bình thản và tỉnh táo, như thể chỉ đang xé một tờ giấy ăn chứ không phải là một tấm vé bao trọn khu trượt tuyết xa hoa.

 

Trong xe, cả đám người hoàn toàn ngây ra, từ từ trợn tròn mắt.

 

Kiều Trân không quay đầu lại mà bước đi, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi hiện lên một nụ cười chế giễu.

 



Nếu là cô ở kiếp trước, nhìn thấy tấm vé trượt tuyết của Kỷ Hiến, có lẽ sẽ rất vui mừng, rất hạnh phúc.

 

Nhưng bây giờ thì không.

 

Giống như một người đã trải qua muôn vàn khó khăn để thoát khỏi sa mạc, trở về thành phố, sẽ không bao giờ khao khát nguồn nước như khi đang ở trong sa mạc nữa.

 

Kiều Trân thừa nhận cô đã rất xúc động, rất muốn đi du lịch Thụy Sĩ, muốn đến những nơi tươi đẹp trên thế giới. Nhưng sau này, cô sẽ dựa vào năng lực của mình để thực hiện điều đó.

 

Gương vỡ sẽ không lành lại được, cũng như tấm vé bị xé nát sẽ không bao giờ trở lại như ban đầu...

 

Gió lạnh dần mạnh hơn, mây đen che kín, trời xám xịt bắt đầu rơi một cơn mưa tuyết nhỏ.

 

Như những sợi bông trắng bạc, nhẹ nhàng gõ lên lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.

 

Cơn mưa tuyết nhỏ, chỉ cần một chiếc ô cũng đủ che hai người.

 

Tần Dực Trì mở chiếc ô đen lớn, che lên đầu hai người, ánh mắt từ từ lướt qua chiếc thùng rác.

 

Đột nhiên, Kiều Trân nhẹ nhàng kéo tay áo anh.

 

Tần Dực Trì quay đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp và sáng ngời của cô: "Ừ?"

 

Kiều Trân bước bên cạnh anh, mím môi, lấy hết can đảm nói: "Kỳ nghỉ đông này, đi trượt tuyết với tớ nhé."

 

Cô cúi đầu nhìn mũi giày của mình, từng chữ một, nghiêm túc nói:

 

"Tần Dực Trì, tớ muốn cùng cậu đi."

 

"Được không?"

 
Bình Luận (0)
Comment