Hương Vị Tình Yêu - Nguyệt Dã Sơn Hồ

Chương 168

Phải vui lên, phải cười, không được khóc!

 

Rõ ràng đây là một kết thúc viên mãn và tuyệt vời, nhưng cô vẫn không thể ngừng đau lòng.

 

Đau lòng thay cho Tần Dực Trì của kiếp trước.

 

Anh bị thương, cô cũng sẽ đau lòng mà...

 

Kiều Trân cúi đầu, mắt đỏ hoe, cảm xúc dâng trào, không thể kiểm soát được, ùa vào lòng.

 

Giây tiếp theo, Tần Dực Trì tháo huy chương vàng ra, đeo vào cổ cô, còn đưa tay nựng má cô, dịu dàng dỗ dành:

 

"Ngoan nào, huy chương vàng này là của cậu, đừng khóc nữa, được không?"

 

Khi nói, nốt ruồi lệ dưới mắt anh cũng khẽ lay động, đầy sâu lắng và quyến rũ, như thể có một chiếc móc giấu bên trong.

 

Kiều Trân vốn đã cố gắng kìm nước mắt, nhưng sau những lời dỗ dành của Tần Dực Trì, cuối cùng cũng không chịu nổi, "tách" một giọt nước mắt lăn xuống.

 

Những giọt lệ long lanh lần lượt tuôn ra từ đôi mắt cô, nối tiếp nhau.

 

Con người là như vậy, khi đối mặt với bão giông, họ luôn cố gắng nén lại, dù có bị ức h.i.ế.p đến đâu cũng sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng khi nghe những lời an ủi, cảm xúc dễ dàng bùng phát, khóc không thành tiếng.

 

Tần Dực Trì càng dỗ dành, Kiều Trân càng khóc nhiều hơn.

 

Nhìn cô khóc nức nở như vậy, Tần Dực Trì không biết tại sao cô lại buồn đến thế, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, tim cũng đau nhói theo.

 

Anh cúi người đến gần Kiều Trân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, lau đi những giọt nước mắt.

 

Sau một lúc suy nghĩ, Tần Dực Trì nghiêm túc hỏi:

 

"Có phải mấy tên con trai đó bắt nạt cậu không? Hay là bọn họ đã nói gì với cậu?"

 

Kiều Trân cúi đầu thấp, tự mình dụi mắt, tiếng khóc ngắt quãng: "Không phải... bọn họ rất tốt, không ai bắt nạt tớ cả."

 

Đột nhiên, cửa phòng nghỉ bị mở ra!

 

Ngưu Nhất Phong, Chương Dực... một nhóm con trai ùa vào, mắt tròn mắt dẹt nhìn Kiều Trân đang lau nước mắt.

 

Ngưu Nhất Phong buột miệng: "Ối trời! Trì ca, cậu làm gì mà bắt nạt Kiều muội thế hả!"

 

Chương Dực lập tức vỗ mạnh vào m.ô.n.g cậu ta, hạ giọng nói: "Im đi, đồ ngốc, cậu không thấy anh ấy đang dỗ người ta à?"



 

Ngưu Nhất Phong lập tức hiểu ra, đặt chiếc ba lô trắng của Kiều Trân lên ghế bên cạnh, "Đây... đây là ba lô của Kiều muội, bọn tôi đi đây, cố lên nhé ~"

 

Nói xong, cả nhóm nhanh chóng rời đi, còn không quên đóng cửa lại.

 

Họ đến một khoảng trống gần đó, ngồi xuống chơi bài, vừa chơi vừa lo lắng bàn luận:

 

"Các cậu nghĩ xem hôm nay Trì ca tỏ tình có thành công không, Kiều muội có đồng ý không nhỉ?"

 

"Khóc dữ dội thế, không lẽ vừa nãy bị từ chối rồi à?"

 

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nếu bọn họ thất bại, thì mình sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, sẽ chạy bộ vòng quanh sân trường mà không mặc đồ!"

 

Bên trong phòng nghỉ yên tĩnh.

 

Tần Dực Trì nhấc ba lô lên, đặt xuống bên cạnh Kiều Trân, hỏi bâng quơ: "Hơi nặng đấy, cậu mang gì trong đó vậy?"

 

Kiều Trân lập tức đưa tay ôm chặt ba lô, vẻ mặt uất ức, nhất định không chịu nói cho anh biết.

 

Tần Dực Trì cũng không hỏi thêm, ngồi bên cạnh, như thường ngày xoa đầu cô:

 

"Kiều Trân, có chuyện gì, cậu có thể nói với tớ được không?"

 

Anh cũng muốn chia sẻ bớt gánh nặng cho Kiều Trân.

 

Buồn bã, ấm ức, đau khổ, cay đắng... cảm xúc gì cũng được.

 

Kiều Trân dụi mắt, cẩn thận nhìn anh một cái, giọng run run: "Vừa rồi... tớ đã mơ một giấc mơ."

 

Cô vẫn đang sắp xếp từ ngữ, nghĩ xem phải diễn đạt như thế nào, không ngờ Tần Dực Trì lại lập tức hiểu ra.

 

Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Ác mộng phải không, mơ thấy tớ bị tai nạn? Hoặc là bị đ.â.m c.h.ế.t ——"

 

Kiều Trân lập tức đưa tay bịt miệng anh lại, giọng đầy lo lắng: "Đừng nói ra, không may mắn đâu!"

 

Xem ra anh đã đoán đúng.

 

Tần Dực Trì vừa kéo tay cô ra, vừa lấy lá bùa bình an ra, giọng nói nghiêm túc: "Đừng lo, tớ vẫn còn sống và khỏe mạnh mà?"

 

"Vừa nãy khi cậu ngất, tớ còn nhờ người khác tìm cách liên lạc với bạn cùng phòng của cậu."

 

"Bạn cùng phòng của cậu nói rằng, dạo này cậu luôn gặp ác mộng, không ngủ ngon. Còn nói hôm qua các cậu đi leo núi Bạch Ngô, rồi giữa chừng trời mưa to. Mọi người ai cũng quay về, chỉ có cậu vẫn cắn răng leo lên đỉnh núi."



 

"Một nghìn ba trăm mười bốn bậc thang, cậu đã leo lên đó để cầu lá bùa bình an này cho tớ."

 

Tần Dực Trì giơ lá bùa bình an lên, hốc mắt cũng dần đỏ hoe, chăm chú nhìn cô:

 

"Vừa nãy tớ thực sự suýt nữa đã bị đ.â.m trúng. Vì vậy khi xuống xe tớ đã nghĩ, có phải là nó đã bảo vệ tớ không?"

 

Vừa dứt lời, cảm xúc của Kiều Trân, vốn chỉ mới ổn định một chút, lại bùng phát điên cuồng.

 

Đầu óc cô trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ biết ôm chặt lấy eo Tần Dực Trì, khuôn mặt nhỏ vùi vào n.g.ự.c anh, nước mắt rơi đầy lên bộ đồ đua của anh:

 

"Nhưng giấc mơ đó, rất thật, rất thật..."

 

Đó chính là kiếp trước của anh.

 

Kiếp trước anh đã gặp tai nạn, chắc chắn đã rất đau lòng, đã cảm thấy tuyệt vọng.

 

Những cơn đau thật sự ấy, đều nhắm thẳng vào trái tim Kiều Trân.

 

Rất đau, rất đau.

 

Những ngày qua, bao nhiêu ấm ức và lo lắng, như cuối cùng cũng tìm thấy một lối thoát để phát tiết.

 

Kiều Trân vùi đầu vào n.g.ự.c anh, khóc dữ dội hơn, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống:

 

"Tần Dực Trì, tớ sợ lắm... sợ cậu ngã, sợ cậu gặp chuyện."

 

"Tớ thật sự không muốn cậu buồn."

 

"Tần Dực Trì, tớ... tớ thí—"

 

Giọng Kiều Trân càng lúc càng nhỏ, đứt quãng, câu cuối cùng gần như không nghe thấy.

 

"Hửm? Thí cái gì?" Tần Dực Trì đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như đang dỗ dành một đứa trẻ, ôm cô thật chặt vào lòng.

 

Anh vẫn đang nghĩ làm thế nào để an ủi cô, làm thế nào để dỗ dành con thỏ nhỏ trong lòng, khiến cô vui vẻ hơn.

 

Ai ngờ giây tiếp theo, Kiều Trân đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa uất ức rơi nước mắt, vừa dồn hết can đảm nói:

 

"Em thích anh!!!"

 
Bình Luận (0)
Comment