Hương Wishkey Trong Gió

Chương 27

Sloane chẳng có lợi ích tài chính gì trong vụ kiện Phoebe Shaw. Thế nhưng, Kyle Lund cũng cùng lúc đòi quyền nuôi con nên không có việc trong tay, còn mang theo danh tiếng xấu, Phoebe mất đi nguồn tài chính còn lại duy nhất của mình. Vì là vụ kiện hành chính, việc bôi nhọ danh dự được xử công khai. Thắng hay thua không hề quan trọng, nhưng những bằng chứng do công ty đại diện của Gflow cung cấp được luật sự của nhà Beckinsale phân tích từng chi tiết. Ngoài những việc liên quan trực tiếp đến cách Phoebe viết bài "trâu già gặm cỏ non" ảnh hưởng đến Sloane và Sammy, cô ta còn vô tình kể lại những chi tiết trước đây về Jackie và Keith trong những đơn từ và bản nháp được cung cấp từ máy tính công ty nữa.

Nhiều cư dân mạng nhanh chóng ghép những mảnh rời rạc. Câu chuyện hiện rõ nguyên hình trên khắp các trang mạng. Ngày đó, Jackie bị trầm cảm. Keith ở trong mùa giải nên để tiện chăm sóc vợ, đã đưa cô ấy về Philly sống với gia đình một thời gian. Cùng lúc này, Phoebe ly hôn với Kyle. Cay cú chuyện thất bại trong hôn nhân, lại vô cùng ghen tị với người bạn có người chồng vừa thành công, vừa yêu thương vợ con, Phoebe rèm pha rằng hắn đưa Jackie tới thành phố khác để tiện ngoại tình ở Nashville.

Tình trạng của cô ấy vì thế ngày một xấu đi. Keith đưa cả vợ và con trai mình Blake về Nashville chăm sóc. Cơ mà Phoebe còn cố tình bay đến đó với lý do giúp bạn mình đỡ cô đơn. Theo chính lời kể của cô ta, có lần Jackie căng thẳng đến mức Phoebe phải bỏ Blake, khi đó dưới ba tuổi, ở nhà một mình để chở bạn mình ra ngoài cho khuây khỏa. Lúc đó hắn trở về, không tìm thấy Jackie, lại thấy con trai ở cạnh mẹ có thể nguy hiểm, nên chỉ có thể ôm Blake về nhà Tom và Kate rồi gọi điện để đưa Wren sang chăm sóc cho vợ mình.

Được hơn một tuần thì vợ hắn khá hơn, nhờ mẹ đưa đến nhà chồng để xin ôm con. Keith yêu Jackie rất nhiều nên ba người về với căn hộ gác mái của mình ở Nashville. Hắn mỗi ngày đều về sớm để chăm sóc cô ấy và Blake còn trong nôi. Phoebe không ở đó, nên hắn luôn nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn. Thế nhưng, một số cư dân mạng còn đào bới thêm bằng chứng cảnh sát có năm đó rồi tìm được một chiếc điện thoại dính máu. Đều chỉ là nghi ngờ trong câu chuyện nhưng nhiều người đinh ninh Jackie vì gọi điện cho Phoebe nên bị cô ta xúi giục, dẫn đến giết con mình rồi tự sát.

Keith đọc những dòng này thì im lặng rất lâu rồi đăng trên trang cá nhân của mình:

- Jackie không giết Blake.. Cô ấy muốn ôm thằng bé lần cuối nhưng hai tay quá yếu mà thôi.

Nàng ôm lấy đôi vai hắn hít một hơi thật sâu. Keith kéo Abby vào lòng, đặt lên môi nàng một nụ hôn:

- Cảm ơn em đã cố gắng đòi lại công bằng cho cô ấy.

Cơ mà nếu câu chuyện kết thúc ở đó thì sự phẫn nộ không đến nỗi làm đảo lộn cả nước Mỹ. Jackie mất rồi nhưng bằng cách nào đó Phoebe được phát biểu một lời điếu cảm động trong lễ tang của cô ấy. Keith ôm nàng kể lại một câu chuyện rất xa xưa. Nhà Eastman lúc đó vẫn chưa biết toàn bộ câu chuyện. Ngay giữa lúc hắn đau thương tột cùng, ngồi trong phòng Jackie ở Philly, Phoebe đã tiến vào và hỏi hắn:

- Tôi là bạn nhiều năm của cô ấy. Tôi đã xin phép trước với nhà Eastman để phát biểu hôm nay rồi. Hi vọng rằng anh sẽ không làm ra cảnh gì khó coi ở tang lễ.

Hắn trừng mắt nhìn gương mặt không cảm xúc của Phoebe. Đám tang Jackie và Blake, hắn không thể không đi. Thế nên, hắn buộc phải ngồi đó nghe Phoebe "giả mèo khóc chuột." Cô ta mang dáng vẻ buồn thảm, nước mắt cũng chảy xuống không ngừng, khiến nhà nhà cảm động. Chỉ có hắn cứng đờ ngồi đó, chứng kiến từng cái ôm mà mọi người giành cho Phoebe. Cô ta mượn Jackie và Blake để giành lấy sự chú ý cho mình. Còn vợ con hắn nằm dưới những tấc đất lạnh ngắt. Keith đã không thể nói một lời.

Người bên ngoài suy đoán được già nửa câu chuyện nhưng nàng nghe được nỗi đau từ chính miệng hắn kể lại thấy chính trái tim mình cũng bị bóp thật chặt. Roger và Wren Eastman bên này liên tục gọi cho hắn nhưng Keith không bắt máy chỉ giữ mảnh bình yên lúc này bên Abby thôi. Người cha và người mẹ đã mất con gái nhiều năm, cảm giác như bây giờ họ mới có lời giải đáp:

- Thì ra bao nhiêu năm nay, họ tự mở cửa để con rắn độc đó vào nhà mình.

Samantha ngồi trên bàn ăn cùng Sloane cũng không dừng được nước mắt. Trong những tiếng nấc nghẹn ngào, cô bé nói:

- Cũng may là giờ anh ấy còn có Abby bên cạnh.

- Còn em có anh. – Sloane kéo bàn tay Sammy, xoa xoa lên nó như để tăng thêm ấm áp.

Linda, Wenhui, Tiff, và Steve thở dài. Tom và Kate vẫn luôn thương hắn nhưng chẳng bao giờ ngờ được sự chịu đựng bên trong của con trai mình còn mệt mỏi và đau đớn nhiều đến thế. Anh trai hắn, Andrew Patrick rất ít khóc nhưng lần này ôm vợ và nước mắt không dừng được.

Vance mệt mỏi nhìn màn hình trước mặt. Anh ta cũng luôn nghi ngờ và khiến Abby sống trong sợ hãi mệt mỏi. Có phải chính vì thế này nên Keith và nàng mới có thể hiểu nhau đến cùng cực vậy không? Bryan ngồi cạnh khẽ vỗ lên vai anh ta còn Jerry đứng trước quầy rượu buông một câu nhẹ nhàng:


- Thảo nào.. trẻ tuổi hơn nhưng ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã thấy Keith có thể làm cho gương mặt Abby giãn ra như chưa từng có chuyện buồn đau.

Đồng đội của hắn ở cả Titans và Eagles đều đọc những dòng chuyện trên mạng. Mike Crawford đứng trong góc khuất, đột nhiên nghĩ nếu anh ta phải trải qua những nỗi đau tương tự, chưa chắc anh ta đã giữ được bảy trận thắng cho một mùa giải như những năm Keith xuống phong độ. Jackson ngồi cạnh Lori, nhắn tin cho bạn mình:

- Thế mà Abby lôi được những tâm sự dày mỏng đó ra, ngay từ trong người cậu. Cũng giỏi thật đấy.

Ed Harris, Howard Knightly, và Benji Snyder đều cảm thấy mình có một người đội trưởng với tinh thần thép. Nếu Keith đã thực sự phục hồi qua cả nỗi đau đó thì từ nay về sau, hắn sẽ luôn có thể dẫn họ đến một chân trời mới.

Amy Adams nhắn cho nàng:

- Chàng trai của cô quả thực là vững vàng như núi. Cô nói đúng, cược một cửa, cứ lần này nhiều hơn lần trước, chắc chắn rằng cô sẽ thắng thôi.

Jacob Lionelson tuy chẳng thân thiết với hắn và Abby đến mức phải nhắn tin nhưng vẫn không khỏi chép miệng:

- Keith Patrick mất vợ xong, mang theo một túi hành lý sầu bi rõ nặng thế mà vẫn có người ôm vào. Đó không phải cũng là điều may mắn sao?

George Anderson đọc được câu chuyện của hắn rồi đưa cho vợ mình. Jennifer từng rất ghen tị với Abby khi trong trường hay ra cuộc sống, nàng cũng rất thành công và được nhiều bạn bè tin cậy. Thế nhưng, khi đọc được một câu chuyện đầy đủ hơn về Keith, cô ta cảm thấy mọi sự ghen tị của mình đều vô nghĩa. Jennifer nhắn cho nàng:

- Tôi chưa bao giờ hiểu được cô nhưng cô thực sự rất dũng cảm khi dám yêu một người xứng đáng như vậy.

Ngay cả những người không thực sự quen biết hắn như Tiền đạo Carlos Steel cũng muôn phần khâm phục. Peyton Manning đặc biệt viết trên trang cá nhân:

- Kể cả trong năm 2xxx, khi thua Keith cũng chỉ thường thua một hai điểm. Bóng bầu dục là môn thể thao của kĩ năng nhưng có kĩ năng rồi thì phần cần nhiều hơn thế nữa chính là một cái đầu lạnh và tinh thần vững chắc.

Những thông tin liên kết Phoebe với những tin đồn về nàng và hắn cũng nhanh chóng được khui ra. Cô ta tuy không tù tội nhưng còn nhận bản án nặng nề hơn. Cả đất nước nghĩ cô ta là kẻ giết người, độc hại, và đố kị người khác. Con bị chồng giành mất, tiền bạc cũng không còn. Phoebe Shaw chính thức trở nên khánh kiệt.

Cô ta nhìn dòng người ngoài cửa sổ, cũng chỉ còn một nước này thôi. Phoebe mặc áo trùm kín đầu, chuẩn bị vài thứ rồi bước ra ngoài. Mấy ngày nay, cô ta phát hiện nhóm ba người bạn thân các nàng cùng nửa kia có thói quen đi ăn kem một tối cố định ở một quán nhỏ tại Philly. Nếu như có thể.. cô ta nhìn chằm chằm vào Abby rồi lao tới. Con dao bấm trong tay bật ra, hắn chỉ kịp đẩy nàng rồi chắn ở phía trước. Abby ngã xuống nhưng không đau, chỉ cảm nhận được một giọt ấm trên tay mình. Keith cũng ngã xoài xuống đất.

"Máu, là máu sao?" Abby không kịp nghĩ vươn người về phía Keith. Hắn rên lên vài tiếng có vẻ rất đau. Phoebe tiếp tục hươ dao về phía trước. Wenhui cố sức kéo tay Linda về một phía. Steve cũng lao ra muốn chắn trước bạn gái nhưng Tiff đã rất nhanh chóng bẻ tay Phoebe khiến cô ta buông dao xuống. Cô ấy tát tới tấp vào phần mặt và cằm của người đối diện, khiến Phoebe choáng váng, ngã dụi ra sau.

Ngay khi Tiff khống chế được cô nàng điên loạn thì mọi người đều nhận ra một bên đầu Keith máu không ngừng chảy nhưng vòng tay và cả người vẫn che kín lấy nàng. Wenhui cởi áo áp vào phía bên tai hắn trong Linda bấm điện thoại gọi cảnh sát. Một tiếng "suýt" nhẹ khẽ vang lên, hắn dường như rất đau nhưng quan sát kĩ thì không ảnh hưởng đến phần trọng yếu. Abby run rẩy ngồi trên đất, nước mắt giàn rụa. Nàng không sợ chết nhưng nếu hắn có chuyện gì, cả đời còn lại của nàng sẽ phải làm sao?

Phoebe vẫn gằn lên từng tiếng chửi trong lúc Steve lấy dây nhựa để giúp Tiff buộc cô ta lại trong lúc chờ cảnh sát. Giọng Abby chưa từng cao đến thế, hòa vào trong tiếng nức nở:


- Anh đừng dọa em như thế chứ?

Gương mặt hắn lấm chấm mồ hôi vì đau nhưng vẫn nở một nụ cười, nắm lấy tay nàng:

- Là em dọa anh trước mà.

Cảnh sát nhanh chóng đến thu dọn hiện trường. Không một ai có thể ngờ Phoebe Shaw liều lĩnh đến thế. Abby nhắm chặt đôi mắt, tự kiểm điểm chính mình. Nàng luôn biết cách dung túng để người sai tự sai nhưng chưa bao giờ gặp phải một kẻ điên loạn đến mức này. Keith dường như đã biết trước nên mới muốn nàng tránh chứ không đối đầu trực diện với Phoebe. Cơ mà cá tính hiếu thẳng của nàng đã gây ra hậu quả không ngờ tới rồi. Cho dù nàng là muốn đòi lại công bằng cho hắn nhưng người cuối cùng bị thương không phải là Keith sao?

Hắn cũng không bị gì nặng nề. Con dao của Phoebe thực sự sắc nên nó cứa thẳng một phần sau tai và cạnh đầu Keith thôi. Bác xem vết thương xong cho hắn, bác sĩ nói chỉ cần một tiểu phẫu nho nhỏ là ông ấy có thể trả lại Keith Patrick thường ngày:

- Chỉ là.. – Bác sĩ ngập ngừng

- Sao cơ ạ? – Giọng lo lắng của Abby vẫn không hề nhẹ đi.

Bác sĩ bật cười:

- Chỉ là anh Patrick không thể để tóc đụng vào đó, không được đeo tai nghe, hay dùng mũ bảo hiểm thi đấu mất một thời gian để vết thương có thể lành hẳn thôi. – Bác sĩ bật cười.

Hắn nắm lấy tay nàng trong lúc đợi chuẩn bị tiểu phẫu:

- Em cũng đừng tự đổ lỗi tại bản thân nữa.

- Sao em nghĩ gì anh cũng muốn quản chứ? – Nàng không giấu được cơn xúc động.

- Vì em là cô gái của riêng anh. – Keith nhẹ nhàng.

Abby cúi đầu hôn lên tay hắn:

- Hứa với em. Sau này, chúng ta có vì đối phương cũng không nên tính cách để liều mạng.

- Anh hứa. – Hắn khẽ gật đầu.


Cả hai đều không sợ chết nhưng nếu sống mà không có nửa kia thì sẽ rất khó khăn. Họ cũng cần bảo vệ chính bản thân mình để đối phương yên tâm hơn nữa.

Linda ngồi bên ngoài lướt điện thoại đã thấy liền mấy tin nóng trong đêm. Dân tình đang làm loạn lên vì không rõ "an nguy" của hắn. Cô ấy chép miệng với chồng:

- Em phải công nhận là báo chí chụp ảnh luôn rất có tâm. Chỉ thả thính nguyên quả đầu đầy máu của chàng Tiền vệ kia. Còn rõ ràng có bao nhiêu góc thấy rõ Keith an toàn thì không thấy đăng.

- Nhưng như thế thì đã không thành câu chuyện. – Wenhui mỉm cười nhìn vợ.

- Chúng ta cũng về thôi. – Linda nhìn sang chồng chỉ còn mặc độc một chiếc áo phông khá mỏng, cười cười. – Anh cũng rất nhanh trí trong khoản cầm máu còn gì.

Steve đã đi bộ với Tiff về từ lúc nãy. Chàng trai trẻ pha xong ly trà nóng xong cho cô ấy thì im lặng ngồi nhìn Tiff ngắm mấy chậu lan vừa chồng. Anh ta cứ bấm bấm miệng khiến cô ấy bực mình:

- Anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi?

Được lời như cởi tấm lòng, Steve lập tức chớp thời cơ:

- Lúc nãy em đánh như kungfu vậy, rốt cục là gì thế?

- Anh xem Diệp Vấn chưa?

- Cái phim anh chàng đánh kungfu sợ vợ á?

- Không phải kungfu. – Tiff bật cười – Là Vịnh Xuân Quyền đó.

Steve tíu tít hỏi thêm bạn gái mình. Trong ba người các nàng, Tiff có lẽ là người bề ngoài không có dáng vẻ này nhất. Linda luôn có cách nói cứng cáp thẳng thừng. Abby mạnh mẽ từ trong phong cách. Vậy nên nếu có biết võ, nghĩ sao thì nghĩ, hai người đó vẫn có vẻ hợp lý hơn. Tiff lần nào cũng bị bọn họ gọi là công chúa, thật không ngờ khi nguy hiểm đến, cô ấy lại là người hùng cuối cùng.

Tiff chẳng để ý. Vui vẻ nhớ tới một câu chuyện lúc còn học cấp hai. Abby ngày đó cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nông nổi. Mấy người bọn họ rất thích xem "phim chưởng" Trung Quốc trên ti vì nên nàng cũng thích giả vờ như mình rất giỏi đánh nhau vậy. Cuối cùng thì Abby bốc phét nhiều quá nên bị Tiff đánh cho một trận.

- Sau đó thì sao? – Steve hào hứng.

Cô ấy bật cười:

- Em đã nghĩ Abby sẽ giống những người bị bóc mẽ khác, cụp đuôi chạy mất. Nhưng mà cô ấy lại nhất định thần tượng em, kiên quyết muốn làm bạn thân mới chịu.

- Thế em có chịu không?

- Đương nhiên không rồi.. Nhưng mà.. – Giọng Tiff nhẹ xuống – Cô ấy kiên trì lấy xe đạp chở em đi ăn chè, nên rồi thì..


Tiff nhìn lên mấy chậu lan trước mặt. Dáng vẻ của cô ấy lúc này khiến Steve không sao kiềm lòng. Có lẽ Linda và Abby gọi cô ấy là công chúa cũng rất có lý do. Không phải Tiff không có khả năng hay không mạnh mẽ, chỉ là người khác nhìn vào sẽ chỉ muốn yêu thương và bảo vệ thôi. Tình cảm giữa ba cô gái này sợ rằng bất cứ ai, kể cả những nửa kia như Keith, Wenhui hay Steve cũng không ai chen chân vào được.

Sáng hôm sau, Sloane và Samantha nhận được tin thì vội vã nhắn cho nàng và hắn để hỏi thăm. Sau khi nắm được tình tiết đầu đuôi, anh chàng vò lên mái tóc nâu sẫm:

- Nếu như thế thì tang chứng đã đủ, chỉ cần chúng ta có người chịu làm chứng thì công tố sẽ dễ dàng khởi kiện.

Abby biết Sloane trước nay vẫn làm bào chữa hình sự nên rất tin tưởng nhưng vẫn lo lắng hỏi thêm:

- "Cố sát bất thành" có rất nhiều mức án từ năm đến chín năm tù giam. Em vẫn muốn cô ta phải chịu khung hình cao nhất. – Gương mặt nàng không một ý nhân từ.

- Vậy thì ngoài chứng minh cả ý định, chúng ta cần tìm bằng chứng về việc cô ta lên kế hoạch cụ thể trước đã. – Sloane trầm ngâm. – Để anh xem bên công tố là ai. Nếu nói chuyện được anh nghĩ sẽ có chát để điều tra tìm bằng chứng sớm thôi.

Abby gật đầu, hắn chần chừ đôi chút rồi nói với Sloane:

- Tôi không biết điều này có được không nhưng liệu anh có thể để tôi gặp Phoebe một lần không.

Ánh mắt nàng hơi ngạc nhiên nhưng hắn nắm chắc lấy bàn tay nhỏ bé như khẳng định mình sẽ không sao. Abby mỉm cười. Dù thế nào nàng cũng sẽ tin tưởng hắn. Sloane nhìn thấy biểu hiện của hai người thì rất vui vẻ. Còn về việc Keith vừa nói, anh ta đơn giản mở miệng:

- Dù anh không phải người thân thì thăm viếng trong lúc tạm giam vẫn có thể được. Có điều, cô ta phải đồng ý gặp anh cơ.

- Vậy tôi cứ thử đưa yêu cầu xem vậy.

Mấy ngày sau, Keith cũng không rõ tại sao Phoebe Shaw đồng ý gặp hắn nhưng hắn bình thản ngồi trước cửa kính. Qua điện thoại, nét mặt cô ta không một chút biểu cảm, hỏi hắn:

- Anh vẫn muốn đến để xỉ nhục tôi sao?

- Xỉ nhục? – Keith cười buồn – Năm đó tôi cũng có thể sang Eagles sớm, Jackie cũng ra sức khuyên tôi vì cô ấy có một người bạn thân từ nhỏ ở Philly nữa. Lúc đó, cô ấy và Blake mất, tôi rất hận nhưng mẩu giấy Jackie để lại có nói: "Nếu có thể, anh giúp Phoebe mở một công ty sự kiện được không?"

- Không thể nào. – Người phía sau tấm kính có cả kinh ngạc lẫn kinh hoàng trong mắt.

Keith bình thản nhìn những phản ứng này rồi nói:

- Cô ấy đến cuối cùng vẫn lo lắng cho cô.

Phoebe nhìn bóng lưng quay đi của hắn. Ngày cô ta nói mình sẽ phát biểu trong đám tang của Jackie và Blake, Phoebe đã hi vọng hắn sẽ giận đến không kìm được. Như thế hẳn là sẽ rất đắc chí. Thế nhưng, Keith chỉ im lặng ngồi đó, không bao giờ để ý đến cô ta. Tới hôm nay, Phoebe mới hiểu kế hoạch của hắn ngay từ đầu đã là thế. Sự trả thù của hắn không ở ngoài mặt nhưng khiến cô ta đau đớn vô cùng.

Phoebe cũng từng có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp với Jacqueline Eastman. Thế nhưng vì đố kị, cô ta làm hỏng tất cả. Jackie khi mất vẫn không biết bị Phoebe hại, một lòng che chở cho cô ta. Ấy vậy mà, Phoebe đã làm gì? Cô ta có thể cảm thấy không có lỗi với bất cứ ai trong cuộc đời nhưng trước Jackie, điều đó hoàn toàn ngược lại. Giờ ở tận cùng, Phoebe đã không còn tự do. Keith cho cô ta biết điều này, không phải hắn đã hi vọng Phoebe phải hàng ngày gặm nhấm và sám hối sao?

Abby không vào, nàng vẫn đợi hắn ngoài xe. Đoạn đời này của hắn, Keith đã buông xuống được rồi. Hắn không còn hận Phoebe. Phía trước lại là một ngày mai rực rỡ.

Bình Luận (0)
Comment