Sau khi xuất viện, tôi đi làm lại.
Trong thời gian tôi nghỉ phép, đàn chị tôi lại chiêu mộ thêm một cô gái trẻ nữa, vẫn còn đang học đại học, tới đây để làm thêm lúc nghỉ hè.
Tôi hợp tác với cô ấy, chụp vài sản phẩm mới, tới khi tan làm thì trời đã tối rồi.
Bình thường khi chụp hình tôi không hay đem điện thoại bên mình, tới khi công việc kết thúc tôi mới cầm điện thoại xem thử, bỗng thấy được tin nhắn mà Giang Tân Diệp gửi tới:
[Nhớ phải làm việc kết hợp với nghỉ ngơi điều độ.]Mấy ngày qua, vì phải đi làm nên tôi không tới nhà Giang Tân Diệp ăn ké nữa.
Giang Tân Diệp cũng bề bộn nhiều việc, có những hôm anh còn có ca mổ, thâu đêm là chuyện bình thường.
Nhưng tôi và anh vẫn giữ liên lạc với nhau.
Còn về lý do tại sao vẫn giữ được, tôi cũng không rõ.
Từ ngày tôi bị viêm dạ dày đó, mối quan hệ giữa tôi và anh ngày càng khăng khít hơn.
Rõ ràng là bận tới nỗi chẳng có thời gian gặp mặt, nhưng những cuộc đối thoại lại ngày một nhiều thêm.
Nó không tiến thêm.
Nhưng lại gần hơn.
Chúng tôi vẫn chưa tiến tới “bước kia”, nhưng đủ mọi loại dấu hiệu đang cho thấy khoảng cách tới “bước kia” đang bị thu hẹp dần.
“Nhìn cái gì mà cười toét mỏ thế kia?”
Đàn chị tới gần đây, tôi vô thức tắt điện thoại đi: “Không có gì đâu ạ.”
“Có biến rồi hả?”
Tôi bất giác chột dạ: “Đâu có ạ…”
Đàn chị hừ một tiếng, hỏi tôi: “Hôm nay nói chung là cũng ổn, em có thấy khó chịu trong người không?”
Tôi lắc đầu, thuận miệng hỏi: “Sau khi chụp xong kỳ này Nịnh Nịnh sẽ nghỉ hả chị?”
Nịnh Nịnh chính là cô bé mà đàn chị mới tuyển để làm thêm hè, sau khi chụp xong thì cô bé đã về trước.
Đàn chị nói: “Chắc là vậy, tháng sau con bé vào năm học mới rồi.”
“Chị làm kiểu gì mà tìm được cô bé đó vậy? Cô bé đó ăn ảnh, mà lại rất phù hợp với phong cách của nhãn hiệu.”
“Chính con bé tìm tới đây đó chứ, coi như là niềm vui bất ngờ đi.”
Đàn chị ôm vai tôi, “Nhưng mà dù thế nào thì chị vẫn thích em nhất, sau khi khỏe lại thì em phải tìm lại trạng thái cho chị. Em không có ở đây, chị đã bị thiệt rất nhiều đó.”
…
Về đến nhà, khi tôi còn đang cởi giày, Giang Tân Diệp đã nhắn tin tới:
[Em đã về rồi sao?]Tôi trả lời:
[Tôi về rồi.]Giang Tân Diệp:
[Có muốn ăn đêm không?]Tôi tựa người vào cánh cửa, cố ý trả lời lại bằng mấy dấu chấm hỏi.
Giang Tân Diệp:
[Hôm nay dì giúp việc làm thạch dừa, một mình tôi ăn không hết.]Tôi bật cười:
[Thôi được rồi, vậy tôi đành phải nể tình mà giúp anh vậy.]Khi tới cửa nhà đối diện, tôi còn chưa ấn chuông, Giang Tân Diệp đã ra mở cửa rồi.
Đây hình như là lần đầu tiên tôi trang điểm tới gặp anh.
Tuy vậy nhưng tôi vẫn đang đeo lens và kính râm.
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của anh, tôi lại có chút e dè: “Lớp trang điểm của tôi bị mờ hả?”
“Không.” Anh ho nhẹ rồi lặp lại, “Không có mờ.”
Tôi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, nhưng vừa quay đầu đã bị đống thạch dừa hút mắt.
Cách đây không lâu tôi từng nói với dì giúp việc rằng thạch dừa đang là món tráng miệng hot trên mạng, không ngờ rằng dì ấy đã làm được thật.
Tôi vừa ngồi xuống, Giang Tân Diệp đã nói: “Lạnh đó, ăn ít thôi.”
“…” Tôi nhấm thử một thìa, “Tôi rất muốn biết, anh có như thế này với người khác hay không?”
“Làm sao?”
“Cằn nhằn như cha già vậy đó, không được làm cái này, không được làm cái kia.”
“…”
Giang Tân Diệp bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi: “Chắc là tôi không có nhiều con gái tới vậy đâu.”
Tôi sững sờ, “Anh chiếm lợi từ tôi hả.”
“Rốt cuộc là ai chiếm của ai hả?”
Đôi mắt anh mang ý cười, khi nhìn về phía tôi đôi mắt ấy tràn đầy ánh sáng.
Trái tim thiếu nghị lực của tôi lại bắt đầu loạn nhịp.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi như trút được gánh nặng, nhảy dựng lên: “Để tôi đi mở cửa.”
Giang Tân Diệp nhíu mày, trong mắt hiện lên vè nghi hoặc, dường như anh cũng đang tự hỏi nguời nào tới vào giờ này.
Nhưng tôi lại không để ý, còn tưởng rằng anh order gì đó, lon ton chạy ra mở cửa.
“Chị Sư Nhiên?”
Tôi nhìn Nịnh Nịnh đứng ngoài cửa, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cũng chợt quên mất mình đang ở nhà Giang Tân Diệp, chứ không phải căn nhà thuê: “Em tìm chị có việc sao?”
Dương Nịnh nhíu mày, rồi lại cười.
Cô bé không trả lời tôi, mà đi lướt qua, nhìn về phía Giang Tân Diệp đang đứng đằng sau.
Cô bé cười thật tươi: “Anh Tân Diệp, em mua bữa khuya nè.”