Phòng thí nghiệm đèn đuốc sáng trưng, Hạnh Gia Tâm nhớ xong số liệu của một tổ thực nghiệm cuối cùng, rốt cuộc đứng lên.
Nhìn đồng hồ trên tường, nàng đã không hoạt động hai tiếng rồi.
Bởi vì trời tối, trên cửa kính phòng thí nghiệm rõ ràng mà ảnh ngược thân ảnh của nàng, Hạnh Gia Tâm nhìn chính mình trên pha lê, lôi kéo khuỷu tay, xoay xoay eo.
Một cái đầu xuất hiện trên cửa kính, liền ở phía sau nàng, một gương mặt xa lạ, lén lút.
Hạnh Gia Tâm quay đầu qua xem, lạnh giọng hỏi: "Ai?"
Người ở cửa dưới chân đánh cái lảo đảo, rốt cuộc xuất hiện toàn thân: "Sư tỷ, em là Trương Minh, nghiên cứu sinh cấp 15."
Tên cùng bộ dáng đều nhạt nhẽo như nhau, Hạnh Gia Tâm không hề để ý đến hắn, cúi đầu thu thập bảng số liệu trên bàn.
Người phía sau cũng không có rời đi, Hạnh Gia Tâm có chút bực bội. Thẳng đến nàng thu dọn đồ vật xong rồi, nam sinh kia mới lại nói: "Sư tỷ, em tới thống kê số người tham gia liên hoan cuối tuần này, chị đi sao?"
Có việc không nói sớm, cái này làm cho Hạnh Gia Tâm thật chán ghét, vì thế nàng trả lời mười phần lạnh băng đông cứng: "Không đi."
"Sư tỷ." Nam sinh chưa từ bỏ, "Mọi người đều đi, giáo thụ Trương cũng đến, xem như liên hoan họp thường niên..."
Hạnh Gia Tâm cầm túi xách cùng áo khoác muốn đi, nam sinh còn đang lải nhải: "Ăn cơm, ca hát, đánh bóng bàn, chơi bài bridge, nếu chị ngại ồn ào, bên kia còn có suối nước nóng, có thể đi ngâm..."
Hạnh Gia Tâm đi tới bên người hắn, ngắt lời: "Không đi."
Nam sinh lời nói bị cắt ngang, sững sờ ở nơi đó.
"Tránh sang một chút, tôi muốn khóa cửa." Hạnh Gia Tâm nói.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, vặn hai vòng khóa trái, lại thử kéo một chút xác nhận. Trương Minh đứng ở một bên ngơ ngác mà nhìn động tác của nàng, ngón tay Hạnh Gia Tâm thon dài xinh đẹp, khóa cái cửa thôi đều phảng phất có thể nhảy ra bông hoa.
Nàng không có lại nhìn Trương Minh lần nào, giũ ra áo khoác lông vũ màu trắng vắt trên cánh tay, vừa đi vừa mặc vào.
Rất ít người mặc màu sắc sạch sẽ như vậy vào mùa đông, thân ảnh Hạnh Gia Tâm phảng phất tản ra ánh sáng nhu hòa, chẳng qua là buộc cái đuôi ngựa thấp thấp mà thôi, mái tóc quăn dài xinh đẹp tản ra ở trên lưng thon gầy, liền đủ để khiến cho người ta tương tư.
Trương Minh vẫn luôn nhìn nàng đi đến chỗ rẽ, mới nhớ tới vừa rồi nàng đã từ chối.
Hắn móc di động ra nhìn, trong nhóm chat WeChat thật nhiều người đang hỏi hắn có mời được nữ thần hay không.
- Không có.
Hắn đã phát ra biểu tượng khóc.
Tin nhắn liên tục hiện ra.
- Ta biết ngay【khóc lớn】
- Vừa rồi đánh cược vậy mà có người cược nàng sẽ đi, bao lì xì bao lì xì đi!
- Liên hoan họp thường niên haiz, Hạnh học tỷ vì sao không đi a? Các đạo sư cũng đều đi mà.
- Cái này mà ngươi cũng không biết, nữ thần tựa như núi cao tuyết liên, có thể cùng chúng ta đi hưởng thụ niềm vui của cấp thấp sao?
- Đúng vậy, người ta chính là muốn hiến thân cho nghiên cứu khoa học.
......
Trong lòng Trương Minh có chút khổ sở, hắn tới viện nghiên cứu này thực tập đã hai tháng, đây là lần đầu tiên nữ thần nói chuyện với hắn, hắn hao hết tâm tư đạt được nhiệm vụ thống kê danh ngạch đi liên hoan, lại hao hết tâm tư mà luyện tập lời kịch khuyên bảo rất nhiều lần, kết quả liền đổi lấy bốn câu nói.
Ai?
Không đi.
Không đi.
Tránh sang một chút, tôi muốn khóa cửa.
Thật lạnh a, Trương Minh rụt rụt thân mình, kéo lên khoá kéo áo khoác bởi vì vừa rồi muốn tỏ ra phong độ mà kéo xuống.
Đội nón và mang bao tay xong, Hạnh Gia Tâm mới ngồi trên Tiểu Điện Lư (xe đạp điện nhỏ) của nàng.
Quất thành (thành phố Quất) thiên về phía Nam, mùa đông không tính quá lạnh, nhưng đêm nay trời đổ mênh mông mưa phùn, không khí trở nên sền sệt lại râm mát.
Hạnh Gia Tâm mở ra Tiểu Điện Lư, lượng điện còn đầy đủ, vì thế yên tâm mà khởi động xe, chạy ra khỏi viện nghiên cứu.
Nón mũ ngăn cách mưa gió rất tốt, vị trí của viện nghiên cứu hẻo lánh, nơi nàng thuê phòng ở càng xa xôi, chạy qua một đường, chỉ có mấy chiếc xe vận tải lớn chạy ngược hướng.
Hạnh Gia Tâm thực thích loại thời khắc này, chỉ có tự nhiên thân cận ở bên người nàng, cái này làm cho nàng cảm giác thả lỏng và sung sướng.
Tiểu Điện Lư thịch thịch thịch một đường, giữa lộ trình dừng lại ở cửa siêu thị, Hạnh Gia Tâm khóa xe, vào siêu thị mua đồ ăn cho hai ngày kế tiếp.
Mì gói đủ các loại khẩu vị, cải bẹ, lạp xưởng, bánh mì, sữa chua lấy ra một thùng, lúc ra khỏi siêu thị đẩy một xe tràn đầy.
Cửa siêu thị có mấy người đàn ông tụ ở bên nhau hút thuốc, liền đứng ở bên cạnh Tiểu Điện Lư.
Hạnh Gia Tâm sửa sang lại túi đồ, xác định có thể thoải mái mà đặt lên Tiểu Điện Lư, lúc này mới cầm theo túi đi qua, lãnh lãnh đạm đạm mà nói một câu: "Làm phiền tránh ra một chút."
Người đàn ông quay đầu lại thấy nàng, chạy nhanh lùi ra sau một bước.
Nhưng phía trước hắn còn có một người, Hạnh Gia Tâm ngửi được mùi khói thuốc sặc mũi trong không khí, nhăn mày lại. Lại mở miệng lần nữa, ngữ khí liền thập phần khó chịu: "Tôi nói tránh ra một chút!"
Người đàn ông phía sau giọng rất lớn, tiếp lời nàng: "Này không phải đã tránh rồi sao!"
"Tôi không nói ông." Hạnh Gia Tâm liền người trước mắt đều lười nhìn, nhìn chằm chằm người mặc áo khoác da cũ nát kia, "Tôi nói người này."
Áo khoác da không nói chuyện, bên cạnh có người cười nói: "Các cô gái trẻ bây giờ đều rất nóng tính."
Hạnh Gia Tâm thập phần không kiên nhẫn, cứ việc rất không muốn có đụng chạm gì với những người này, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, nàng nhấc chân đi đến phía trước, đẩy ra cánh tay của áo khoác da, cuối cùng cũng chen qua.
Nàng cho rằng rốt cuộc thoát khỏi rồi, nhưng sau khi mới đi hai bước, nàng bị người túm chặt.
Áo khoác da bắt được nón của áo lông vũ, kéo ngược lại khiến nàng thấy hơi nghẹn cổ, Hạnh Gia Tâm không chút do dự, trên tay cầm bao nilon chứa đầy đồ ăn liền ném tới trên mặt người nọ.
"Băng" một tiếng, thanh âm giòn vang.
Nàng học rất nhiều kỹ năng phòng thân cho nữ giới, đập xong lần này, ném đồ vật liền chạy, lúc chuẩn bị lớn tiếng gọi người, áo khoác da nói chuyện: "Đừng kêu."
Hai chữ thanh lãnh bình tĩnh, lộ ra chút bực bội.
Hạnh Gia Tâm lại không ngu ngốc, ngươi không cho ta kêu ta liền không kêu sao, lập tức cất cao tối đa thanh âm: "Cháy rồi ——!"
Cửa siêu thị chỉ có hai người rảnh rỗi lập tức nhìn lại đây.
Hạnh Gia Tâm còn định kêu lần nữa, áo khoác da tiến lên hai bước vỗ vỗ Tiểu Điện Lư màu hồng phấn của nàng: "Chiếc xe này là của cô sao?"
"Cướp......"
Từ "giật" còn không có phát ra, áo khoác da nói: "Xe của cô hỏng rồi."
Hạnh Gia Tâm ngây ngẩn cả người.
Siêu thị đã có bảo an ra tới, áo khoác da lặp lại nói: "Xe cô bị hỏng rồi."
"Hỏng chỗ nào rồi?" Hạnh Gia Tâm đứng cách xa xa hỏi.
"Tụt dây xích." Áo khoác da khom lưng gõ gõ bàn đạp, "Rất nguy hiểm."
Khi chạy chiếc xe đạp điện này Hạnh Gia Tâm rất ít khi dùng chân đạp, cho nên nàng hoàn toàn sẽ không chú ý tới loại vấn đề này.
Nhờ ánh đèn từ cửa siêu thị cúi đầu nhìn nhìn, Tiểu Điện Lư quả nhiên rơi xuống một đoạn dây xích lỏng le, phảng phất đang cười nhạo Hạnh Gia Tâm có tố chất thần kinh.
Bảo an của siêu thị đi tới trước mặt Hạnh Gia Tâm, hỏi nàng: "Cô không sao chứ?"
Hạnh Gia Tâm chỉ vào Tiểu Điện Lư: "Tôi không có việc gì, xe bị hỏng rồi."
Bảo an đi qua chỗ Tiểu Điện Lư, khom lưng bắt đầu nghiên cứu.
Áo khoác da ngồi dậy, đôi tay cắm ở trong túi áo, liền thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm.
Hắn đứng ở chỗ ngược sáng, lại mang mũ lưỡi trai, Hạnh Gia Tâm thấy không rõ mặt hắn, cũng không muốn đi nhìn.
Bảo an mân mê chiếc xe một hồi, áo khoác da đột nhiên chọc chọc lưng hắn ý bảo hắn tránh ra, chính mình ngồi xổm xuống, chỉ bất quá bốn năm giây, chân bàn đạp vừa chuyển động, dây xích liền bình thường.
Áo khoác da ném đi thứ gì trên tay, xoay người đi vài bước về phía sau, dung nhập vào chỗ mấy người đàn ông vừa rồi.
Hạnh Gia Tâm đứng ở tại chỗ, rốt cuộc xác định chính mình hiểu lầm người ta, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bảo an lại đây nói với nàng: "Xe sửa được rồi, cô không có việc gì đi."
"Không có việc gì." Hạnh Gia Tâm nói, "Cảm ơn."
"Về sau đừng kêu loạn lên." Bảo an bỏ lại một câu, xoay người đi vào siêu thị.
Mặt Hạnh Gia Tâm tựa như bị gió lạnh thổi thật lâu, như bị lửa đốt mà nóng lên.
Đồ ăn của nàng còn rải rác trên mặt đất, Tiểu Điện Lư của nàng còn ngừng ở nơi xa.
Nàng từng bước một mà đi qua, cứ việc cúi đầu không thấy, vẫn là có thể cảm nhận được ánh mắt từ chỗ mấy người đàn ông kia truyền tới.
Ánh mắt như có thực chất, giống như từng cây gai nhọn bắn tới trên người nàng.
Nàng nhanh hơn bước chân, lung tung mà nhặt đồ vật trên mặt đất, cầm theo túi đồ thật mau đi đến bên cạnh Tiểu Điện Lư, lại lung tung mà nhét vào giỏ sau.
Căn bản nhét không được, càng nhanh càng hoảng loạn.
Nàng cơ hồ nghe được tiếng cười của những người đàn ông đó, nàng đoán được mỗi một từ ngữ đáng sợ mà bọn họ khe khẽ nói nhỏ, Hạnh Gia Tâm ngón tay phát run, một trận gió lạnh xen lẫn mưa bụi đánh tới trên người nàng, liền thân thể đều phải run lên.
"Đem sữa chua để ở phía trước đi." Đột nhiên có người ở phía sau nàng nói.
Hạnh Gia Tâm hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền phải đẩy xe ra chạy đi, người phía sau phảng phất có thể đoán trước, giơ tay ổn định xe nàng.
Hai người cách nhau cực gần, Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhìn đến góc áo nhếch lên của người phía sau, là áo khoác da.
Huyệt thái dương thình thịch mà nhảy, hết thảy mọi thứ đều không dựa theo kịch bản, nàng muốn đào hầm ngầm đem chính mình vùi đi vào.
Có một giây lặng im.
"Đừng sợ." Áo khoác da dừng một chút lại nói, "Tôi là nữ."
Hạnh Gia Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể người chết đuối bắt được khúc gỗ trôi, nàng rốt cuộc nhìn thấy mặt người này, ở dưới ngược hướng ánh sáng, thấy được hình dáng cằm sắc nhọn, thấy được đôi môi mỏng cùng với cái mũi cao thẳng.
Áo khoác da xoay đầu, sau mũ lưỡi trai có một đoạn đuôi ngựa ngắn lộ ra tới, dây buộc chính là loại da gân hai tầng xoắn ốc nhỏ mà các cô gái yêu thích.
Hạnh Gia Tâm nhịp tim rốt cuộc chậm lại, hô hấp rốt cuộc cũng thông thuận, nàng nghe thấy tiếng quảng bá của siêu thị, cũng nhìn thấy cái cây nơi xa bị gợi lên thanh âm.
Hết thảy đều khôi phục bình thường.
Hạnh Gia Tâm gật gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Tôi giúp cô." Áo khoác da nói.
"Không cần, cảm ơn."
Áo khoác da lại không nghe lời nàng, lấy đi thùng sữa chua trong tay nàng, liền đặt tới chỗ phía trước chân đạp của Tiểu Điện Lư.
Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhìn nhìn ngón tay bị mình siết đến trắng bệch.
Áo khoác da tiếp nhận một cái túi khác, xoa xoa vài cái, nhét vào giỏ sau.
"Chờ một lát." Áo khoác da nói.
Nàng hai ba bước vượt tới chỗ nàng ném đồ vật, ngồi xổm xuống nhặt lên bánh quy trên mặt đất.
Có một cái lăn long lóc đến rất xa, là Oreo vị chocolate mà Hạnh Gia Tâm thích nhất.
Áo khoác da một lần nữa về tới bên người nàng, đem bánh quy nhét vào trong túi đồ, kéo lên giỏ sau xe, còn vỗ vỗ một cái.
"Được rồi." Áo khoác da lui về sau một bước, vẫn là đôi môi mỏng kia, Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nghe ra chút hương vị ôn nhu của nữ sinh, "Trên đường cẩn thận."
Hạnh Gia Tâm chạy xe đi ra ngoài, thẳng đến khi người ở siêu thị phía sau nhìn không thấy, trong óc mới giống như phát lại đoạn phim điện ảnh dừng tới rồi hình ảnh nào đó.
Cằm, đôi môi, cái mũi...... Còn có cặp mắt mà nàng không phát hiện.
Nhất định là mắt một mí hẹp dài, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, lúc nàng cười rộ lên, giống một con cá đang bơi lội.
Là Đàm Hữu.
Hạnh Gia Tâm đột nhiên bóp phanh ngừng xe.
Editor: Nếu thấy có sai sót gì thì mấy bạn comment ngay chỗ đó cho tui biết nha ( ˘ ³˘)