Hữu Hạnh

Chương 45

Tiếng Đàm Hữu bước chân đi xuống lầu, tiếng cửa chính khép mở cực kỳ rõ ràng bên tai Hạnh Gia Tâm.
Nàng lui về sau một bước, nghĩ đến ở dưới lầu người là Đàm Hữu, lại đem lui kia một bước kéo lại.
Nàng biết trạng thái tâm lý của mình có vấn đề, vì thế nàng đã lật xem mấy quyển giáo trình tâm lý học thật dày và sổ tay chẩn bệnh chướng ngại tâm lý.
Nàng có thể phân tích nguyên nhân bệnh của mình một cách lí trí, trạng thái vị trí hiện tại của bản thân, đưa ra một danh từ y học về chướng ngại tâm lý phù hợp nhất.
Nhưng nàng không cách nào trị liệu chính mình.
Những tự ti và sợ hãi ngày qua ngày tích tụ lại ở trong quá trình trưởng thành, làm đại não và thân thể của nàng hình thành hệ thống phòng ngự kiên cố, để bảo đảm nàng có một nơi an toàn có thể dung thân, không đến mức hỏng mất.
Phương pháp trực tiếp nhất, chính là cắt đứt liên hệ giữa chính mình và ngoại giới, cự tuyệt giao lưu và tiếp xúc, hạ độ chú ý của mình đối với người khác xuống mức thấp nhất.
Như vậy nàng liền có thể thời thời khắc khắc lấy mình làm trung tâm, dự đoán thương tổn. Cũng có thể khi hành vi thương tổn phát sinh, kéo thương tổn xuống thấp nhất.
Có rất nhiều thời điểm, Hạnh Gia Tâm cảm thấy đúng là những tự ti và phòng ngự này hình thành nên nàng, cho nên nàng không thể thay đổi.
Thay đổi có nghĩa sẽ có càng nhiều nguy hiểm.
Nhưng nàng có thể che dấu.
Nàng có thể đem chính mình trong quá khứ, mai táng dưới dao phẫu thuật của bác sĩ, mai táng ở cố hương nơi nàng sẽ không bao giờ trở về, thậm chí mai táng hết thảy ký ức tương quan.
Nàng làm được rất thành công, nàng ở trong thành phố Quất nho nhỏ này đạt được gương mặt mới, đánh giá mới, lại không có đạt được sinh hoạt mới.
Nàng nhất ý cô hành, nàng tự cam cô độc, nàng chỉ đem hy vọng ký thác vào sao trời vũ trụ, vật chất luân chuyển...
Thẳng đến nàng gặp lại Đàm Hữu.
Từ trong trí nhớ phủ đầy bụi đó, đào ra một khối bảo tàng, quang mang lóng lánh, có lực hấp dẫn trí mạng.
Cô là bộ dáng mà Hạnh Gia Tâm hướng tới, là tiểu anh hùng của Hạnh Gia Tâm, cô đã đánh vỡ tất cả ác tính tuần hoàn đã định.
Một khi nghĩ vậy chút, Hạnh Gia Tâm liền điên cuồng mà tưởng niệm người này.
Bộ dáng, hương vị, hơi thở, thân thể của cô tản mát ra nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng.
Hạnh Gia Tâm đi tới cửa thang lầu, thấy được người mà nàng tưởng niệm.
Đàm Hữu đang đứng nói chuyện với Đàm Kỳ, mày vẫn luôn nhíu chặt, cặp mắt thích cười kia đã không có đuôi cá nhỏ, nhìn khiến người ta vừa sùng bái lại khổ sở.
Hạnh Gia Tâm thích bộ dáng cô tức giận, nhưng không thích bộ dáng cô thương tâm.
Rốt cuộc là cô đang tức giận hay là đang thương tâm, rốt cuộc là đang tức giận vì cái gì, lại vì sao mà thương tâm…
Trái tim của Hạnh Gia Tâm lập tức nắm chặt.
Nàng chạy xuống lâu, bắt đầu nơi nơi tìm túi của nàng.
Đàm Hữu đang nói chuyện với Đàm Kỳ khi nghe được tiếng bước chân liền nhìn về phía nàng, nhưng ánh mắt của Hạnh Gia Tâm trước sau không có đặt ở trên người bất kì ai trong hai người bọn họ, nàng ở phòng khách nơi nơi chuyển động, sốt ruột lại vô thố.
Đàm Hữu đi về phía nàng, thật cẩn thận hỏi: “Bánh quy, cậu tìm cái gì vậy?”
“Tìm túi.” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc nhìn Đàm Hữu, ánh mắt cực kỳ uất ức.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội,” Đàm Hữu giơ tay cầm cánh tay nàng, “Cái túi nào nha? Cái dạng gì? Là cái xách đi ra ngoài sao?”
“Mang về rồi.” Hạnh Gia Tâm nói, “Màu vàng, góc túi có hoa nhỏ.”
Vừa dứt lời, Đàm Kỳ ở một bên hô lên: “Đó không phải sao!”
Hạnh Gia Tâm lập tức nhìn qua phương hướng Đàm Kỳ chỉ, túi bị ném ở trên mặt đất ở gần cửa, bị giàn trồng hoa chặn.
Hạnh Gia Tâm chạy nhanh qua, ngồi xổm xuống, kéo khóa kéo ra, lấy di động.
Nhấn một cái sáng lên, trên màn hình một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
“Làm sao vậy?” Đàm Hữu đi tới chỗ nàng.
Hạnh Gia Tâm cầm di động, tiến lại gần Đàm Hữu, đem điện thoại đưa cho cô: “Mình, mình không phát hiện…”
“Hả?” Đàm Hữu nhìn di động, không quá rõ nàng có ý gì.
Hạnh Gia Tâm bẹp miệng, đáng thương hề hề mà khóc nức nở: “Xin lỗi, mình không phát hiện, mình không phải cố ý không nhận điện thoại của cậu… Mình, mình vừa vào nhà liền ném túi ở chỗ kia, mình cũng không nhớ rõ… Mình cũng không phải cố ý không ném chìa khóa cho cậu, mình nghe thấy cậu kêu mình…”
Hạnh Gia Tâm lập tức khóc ra: “Mình hình như là cố ý…”
“Không sao không sao.” Đàm Hữu kéo nàng vào trong lòng ngực, giơ tay ném di dộng trong tay tới trên sô pha ở bên cạnh, “Không có việc gì, không nhận được thì không nhận được, chuyện vô tình không trách cậu, cố ý không cho mình vào cửa cũng không có việc gì.”
Đàm Hữu cười cười, bàn tay không ngừng vỗ về lưng Hạnh Gia Tâm, khiến nàng bình tĩnh lại: “Lần trước không phải cậu cũng chắn mình ở ngoài cửa rất lâu sao, mình cũng không giận a.”
“Lần trước là cậu phải đi.” Hạnh Gia Tâm nhớ rõ rất thanh.
“Cho nên là do mình xứng đáng.”
“Không xứng đáng.” Hạnh Gia Tâm chôn mặt ở hõm vai của Đàm Hữu, “Là mình không đúng.”
Đàm Hữu dừng một chút, đổi phương pháp dỗ: “Đúng vậy, là cậu không đúng.”
Hạnh Gia Tâm: “Ô…”
“Cậu xin lỗi, nên mình tha thứ cho cậu. Nhưng cậu phải tiếp thu trừng phạt.” Đàm Hữu nói.
“Trừng phạt gì?” Hạnh Gia Tâm hút hút cái mũi.
“Không được khóc.” Đàm Hữu nói, "Hiện tại mình mệnh lệnh cậu đi ăn một chút gì đó, sau đó đi ngủ.”
"Đây không phải trừng phạt…” Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hồng hồng.
“Cậu chọc giận mình, hiện tại trừng phạt cái gì nên để mình làm chủ.” Đàm Hữu xoa xoa nước mắt trên mặt nàng, “Nói nữa, hiện tại mục đích chủ yếu của cậu chẳng lẽ không phải là để mình một lần nữa vui vẻ lên sao?”
“Mình đi ăn cơm cậu liền vui vẻ?”
“Đúng vậy, ăn xong lại đi ngoan ngoãn ngủ, chờ cậu tỉnh lại, mình liền vui vẻ.”
Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm cô, không nhúc nhích.
Đàm Hữu không biết tiến sĩ ngốc có dễ dụ như vậy hay không, hoặc là nói không rõ lực khống chế của cô đối với Hạnh Gia Tâm rốt cuộc có lớn như vậy hay không. Cho nên lúc này mắt to trừng mắt nhỏ, còn rất không nắm chắc.
Đàm Hữu lấy mu bàn tay ở phía sau lưng vẫy vẫy Đàm Kỳ, chỉ chỉ tủ lạnh.
Rốt cuộc là ruột thịt, Đàm Kỳ lập tức hiểu rõ ý tứ của cô, chạy tới cầm sữa bò và bánh mì.
Giống như tiến cống mà dùng hai tay dâng lên trước mặt Hạnh Gia Tâm.
Đàm Hữu mở sữa bò ra, cắm ống hút, đưa đến trước mặt Hạnh Gia Tâm.
Hạnh Gia Tâm nhìn cô, rốt cuộc cúi đầu ngậm lấy ống hút, hút một ngụm.
“Ngoan.” Đàm Hữu nói, “Có thể tự mình ăn sao?”
“Có thể.” Hạnh Gia Tâm nhanh chóng nhận lấy sữa bò, còn cầm đi bánh mì trên tay Đàm Kỳ.
“Tốt, lên lầu đi ăn, ăn xong thì đi ngủ.” Đàm Hữu nói, “Mười lăm phút sau mình lên lầu kiểm tra, nếu cậu không ngủ, vậy nói lên cậu không muốn tiếp thu trừng phạt.”
Hạnh Gia Tâm bá một cái mở to hai mắt nhìn: “Không đủ.”
“Không được thương lượng.” Đàm Hữu thái độ cứng rắn.
Hạnh Gia Tâm nhanh nhấc chân chạy tới trên lầu, cộp cộp cộp, đặng đặng đặng, rốt cuộc không có tiếng bước chân.
Đàm Hữu thở phào nhẹ nhõm, Đàm Kỳ do do dự dự, do do dự dự, rốt cuộc nói: “Hạnh Gia Tâm chị ấy… Có phải hay không…”
“Không liên quan đến chuyện của ngươi.” Đàm Hữu cắt đứt lời hắn nói.
“Ngươi không nói cái gì cho ta biết cũng không được.” Đàm Kỳ nói, “Hiện tại ta cũng không biết hoàng mao rốt cuộc lấy cái gì uy hiếp chị ấy.”
“Ta biết là được, chuyện kế tiếp giao cho ta đi.”
“Không phải…” Đàm Kỳ đi theo chuyển động của cô, “Ngươi không thể như thế này, ngươi thế này không được, khi cần dùng ta thì cái gì cũng dễ nói, dùng xong rồi thì ném sao? Tại sao ngươi còn chưa tin ta, ta là em trai ruột của ngươi a.”
“Cái này không liên quan tới ngươi.” Đàm Hữu nói.
“Sao lại không liên quan tới ta!” Đàm Kỳ đột nhiên đề cao thanh âm, Đàm Hữu trừng mắt nhìn hắn một cái, giọng Đàm Kỳ lại lập tức hạ xuống, “Đàm Hữu ngươi không thể như vậy, việc này ta luôn cảm thấy là do ta không đúng, ngốc bức kia khi dễ Hạnh Gia Tâm, ta phải báo thù cho chị ấy.”
Đàm Hữu tê liệt ngã xuống trên sô pha, không nói chuyện.
Đàm Kỳ thò lại gần, giọng càng nhỏ: “Còn có, nếu ngươi thật sự biết tất cả tiền căn hậu quả của chuyện này, phải giải quyết vấn đề từ gốc.”
Căn nguyên, Đàm Hữu ngốc lăng lăng mà nghĩ, căn nguyên là cái gì đây?
Hạnh Gia Tâm bị mấy tấm ảnh chụp trong quá khứ dọa thành cái dạng này, căn nguyên là cái gì?
Hạnh Gia Tâm không muốn giao lưu với người khác, bíu chặt một mình cô, đem tất cả khát vọng đối với mối quan hệ thân mật dồn lại đây, căn nguyên là cái gì?
Khi còn nhỏ Đàm Hữu cảm thấy, tuy rằng Hạnh Gia Tâm bên ngoài tàn khuyết, tuy rằng rất nhiều người đang khi dễ nàng, nhưng bộ dáng nàng lạnh nhạt tựa như một siêu nhân nhỏ, cô cho rằng nàng vốn không thèm để ý mấy thứ này, hoặc là nói, nàng đã quen với mấy thứ này.
Rốt cuộc, trừ bỏ chút tàn khuyết này, Hạnh Gia Tâm vừa thông minh lại có nghị lực, trong nhà còn có tiền, thật sự là vô cùng lợi hại.
Mà Hạnh Gia Tâm của hiện tại, chữa khỏi những tàn khuyết kia, trước sau như một mà đứng ở mũi nhọn của trí lực, càng hẳn là một nhân thiết hoàn hảo.
Nhưng từ lần trước thân phận bại lộ, đến lần này bị ảnh chụp uy hiếp, Hạnh Gia Tâm đều bị đánh bại đến rối tinh rối mù.
Nàng để ý vài thứ kia, nàng không muốn tiếp thu chính mình trong quá khứ.
Nàng muốn chia lìa hiện tại ra khỏi quá khứ, lại không có cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của quá khứ, tỷ như, nàng như cũ không thích giao lưu, tỷ như, nàng lưu luyến Đàm Hữu, thân cận Đàm Hữu.
Giải quyết Dương Vân, không khó như vậy.
Giải quyết khúc mắc của Hạnh Gia Tâm, mới là phần khó nhất.
Luôn không thể vĩnh viễn lẩn trốn, như vậy là sẽ không vui vẻ.
Đàm Hữu không muốn làm nàng không vui, không muốn làm nàng giống như mình, cõng một tảng đá vô hình, thường thường sẽ bị ép tới thở không nổi.
Cô nằm ở trên sô pha một hồi lâu, làm ra quyết định này, tựa như mấy giờ trước, khó khăn giống như làm ra quyết định kia ở trên xe… Cô đang ảnh hưởng cuộc đời của người khác.
Rốt cuộc, Đàm Hữu vẫy vẫy Đàm Kỳ, Đàm Kỳ lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên.
Hắn một lần nữa đi vào trước mặt Đàm Hữu, cho rằng rốt cuộc có thể đạt được sự cảm kích công bằng, kết quả Đàm Hữu chỉ hỏi hắn: “Ngươi đói không?”
Đàm Kỳ ngẩn người, vừa kinh vừa sợ, nơi nào quản lí được chuyện trong bụng, nhưng Đàm Hữu hỏi, cảm giác chân thật ập lên, hắn thành thật mà trả lời: “Rất đói.”
Rốt cuộc cơm giữa trưa cũng chưa ăn.
“Đi mua đồ ăn.” Đàm Hữu nói.
“Ha?” Đàm Kỳ trừng lớn mắt, “Mua đồ ăn?”
“Nghe không hiểu tiếng người sao?” Đàm Hữu hữu khí vô lực mà quăng cái xem thường cho hắn.
“Không phải chứ Đàm Hữu, nếu ngươi cũng đói bụng, trong phòng có đồ ăn vặt, bên ngoài có cơm hộp, ta đang nói chuyện đứng đắn mà, không cần lãng phí thời gian ở chuyện phiền toái như ăn cơm.”
“Ăn cơm vĩnh viễn không lãng phí thời gian.” Đàm Hữu nói, “Hạnh Gia Tâm thích ăn đồ ăn ta làm.”
Nửa câu sau làm nghẹn họng Đàm Kỳ, Đàm Kỳ đứng dậy: “Cũng đúng, ổn định trạng thái của Phiêu Lượng tỷ tỷ quan trọng nhất.”
Hắn xoay người chuyển động tại chỗ một chút: “Mua cái gì?”
Đàm Hữu báo một chuỗi tên nguyên liệu nấu ăn, đều là thứ Hạnh Gia Tâm thích ăn.
“Được, ta lập tức quay lại.” Đàm Kỳ đi ra ngoài cửa, “Ngươi có thể trước nấu cơm gì đó.”
Sau khi cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh xuống.
Đàm Hữu không có đi nấu cơm, cô đứng lên, thong thả mà lên lầu.
Tiếng bước chân thật nhẹ, sợ quấy rầy đến Hạnh Gia Tâm lỡ như đã thật sự ngủ rồi.
Cửa phòng ngủ không đóng, mở ra một khe hở.
Đàm Hữu bám vào kẹt cửa, lén lút nhìn vào trong, Hạnh Gia Tâm đắp chăn, nghiêng người về phía cửa, đôi mắt nhắm, tư thái ngoan ngoãn.
Đàm Hữu lẳng lặng mà đợi một hồi, Hạnh Gia Tâm chỉ hơi hơi nghiêng đầu, thoạt nhìn hẳn là ngủ thật rồi.
Cũng phải, từ sau khi chuyện này phát sinh, tinh thần vẫn luôn căng chặt, một khi lơi lỏng liền sẽ hết sức mỏi mệt.
Đàm Hữu nhìn mắt trên bàn notebook, màn hình tối đen, nhưng đèn chỉ thị sáng lên.
Cô không có đi vào quấy rầy Hạnh Gia Tâm nghỉ ngơi, lại tay chân nhẹ nhàng xuống lầu. Lần này vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Đàm Kỳ tốc độ rất nhanh, nhưng Đàm Hữu cố tình kéo dài thời gian nấu cơm, cô hy vọng Hạnh Gia Tâm ít nhất có thể ngủ đến 40 phút trở lên, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Chờ đến mùi hương thức ăn bay lên, hết thảy đều được chuẩn bị đến không sai biệt lắm.
Đàm Hữu nhìn Đàm Kỳ, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, nhìn chằm chằm đến Đàm Kỳ thẳng người, không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Đợi lát nữa mặc kệ ta nói cái gì, ngươi cũng không cần phản bác.” Đàm Hữu nói.
“A……” Đàm Kỳ ngơ ngác mà đồng ý tới, “Được.”
Đàm Hữu cởi tạp dề, rửa sạch tay, lên lầu.
Hạnh Gia Tâm còn đang ngủ, khi cô đẩy cửa đi vào, người trên giường không nhúc nhích.
Đàm Hữu không có lại cố tình nhẹ tiếng bước chân, cô đi tới mép giường, đẩy đẩy người trên giường: “Này, bánh quy, rời giường.”
Hạnh Gia Tâm hừ một tiếng, vặn người.
Đàm Hữu tiếp tục kêu, Hạnh Gia Tâm đột nhiên mở bừng mắt.
“Đừng sợ đừng sợ, là mình.” Đàm Hữu chạy nhanh nói.
“Mình đã muộn rồi sao?” Hạnh Gia Tâm nói.
“Muộn cái gì?”
“Có phải mình lại chưa mở cửa cho cậu không…”
Đàm Hữu vừa cười vừa đau lòng, cô cọ cọ gương mặt mềm mại kia: “Không, hết thảy đều vừa vặn.”
Hạnh Gia Tâm sửng sốt hai giây, thanh tỉnh lại, nàng hít hít cái mũi: “Mùi gì vậy?”
“Mình làm cơm cho cậu, lên ăn chút.” Đàm Hữu nói.
“Là trừng phạt ư?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Là khen thưởng.” Đàm Hữu nói, “Khen thưởng cậu đã thành công hoàn thành trừng phạt.”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên nhếch miệng cười cười.
Đàm Hữu thật thích xem nàng cười như vậy, ngây ngốc, đơn thuần lại trực tiếp.
Hạnh Gia Tâm xoay người, động tác nhanh nhẹn mà đi vào toilet: “Mình đi đánh răng rửa mặt.”
Đàm Hữu chờ ở phòng ngủ, nghe tiếng nước và tiếng ong ong của bàn chải chạy bằng điện trong toilet, cảm giác vừa tâm an lại hoảng hốt.
Cô thích Hạnh Gia Tâm có loại trạng thái an ổn này, nhưng cô lập tức phải tự tay đánh vỡ trạng thái này.
Ba người ngồi ở trước bàn cơm, có chút giống đoạn thời gian ăn tết khi đó.
Hạnh Gia Tâm vươn chiếc đũa, nhìn nhìn hai người họ, hỏi câu: “Có thể ăn chưa?”
“Ăn.”
“Ăn.” Đàm Hữu và Đàm Kỳ cơ hồ đồng thời nói.
Nói xong Đàm Kỳ nhìn Đàm Hữu một cái, Đàm Hữu không nhìn hắn, Đàm Hữu nhìn chằm chằm vào Hạnh Gia Tâm.
Cơm ăn đến một nửa, Đàm Hữu rốt cuộc mở miệng: “Cái kia, Gia Tâm, mình có chút việc muốn thương lượng với cậu.”
Cô không thường kêu Hạnh Gia Tâm như vậy, Hạnh Gia Tâm ngẩn người, đình chỉ động tác ăn cơm.
Nàng còn cầm chiếc đũa, lại ngồi đoan chính người lại, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta không có biện pháp.” Đàm Hữu nói rất gian khổ, cô dứt khoát cúi đầu, “Chúng ta sưu tập chút nhược điểm của Dương Vân, vốn là muốn uy hiếp cô ta, khiến cô ta không hề dây dưa cậu nữa. Nhưng cô ta lấy ra những ảnh chụp đó…”
Nói đến ảnh chụp, Hạnh Gia Tâm lập tức trừng lớn mắt, nàng nhìn về phía Đàm Kỳ, Đàm Kỳ nhớ tới lời Đàm Hữu nói, nhanh chóng gật đầu.
Đôi mắt Hạnh Gia Tâm trừng lớn hơn nữa.
“Nếu chúng ta thỏa hiệp.” Đàm Hữu tiếp tục nói, “Vậy tất cả nỗ lực trước đó đều uổng phí, nhân phẩm của cô ta thấp kém, nếu cảm thấy thứ này hữu dụng, nhất định sẽ tiếp tục dùng nó uy hiếp cậu.”
Đàm Hữu giương mắt nhìn Hạnh Gia Tâm một cái: “Chúng ta không thể để nhược điểm vẫn luôn dừng ở trong tay người xấu, nhưng chúng ta hiện tại ngay cả Dương Vân ở đâu cũng tìm không thấy, căn bản không có biện pháp đi tiêu hủy những ảnh chụp đó.”
Hạnh Gia Tâm ghế sau này xê dịch, lôi ra chói tai thanh âm, nàng hỏi: “Kia làm sao bây giờ?”
“Biện pháp nhất lao vĩnh dật chính là làm nhược điểm không hề trở thành nhược điểm.” Đàm Hữu yết hầu khô khốc, “Không hề bị người khác khống chế.”
“Nhưng cậu nói sẽ không nói cho những người khác!” Hạnh Gia Tâm lập tức đứng lên, nàng nhìn Đàm Hữu, đôi mắt nháy mắt đỏ, “Cậu nói mình muốn thế nào thì thế đó…”
“Gia Tâm, chúng ta đều không phải trẻ con.” Đàm Hữu đánh gãy lời nàng, “Hẳn là xử lí sự việc một cách lý trí.”
“Cậu gạt mình!” Hạnh Gia Tâm hô, nàng chỉ Đàm Kỳ, “Có phải cậu nói cho cậu ta không! Có phải cậu cũng đem ảnh chụp cho cậu ta nhìn!”
Đàm Hữu quyết tâm: “Phải.”
Hạnh Gia Tâm không thể tưởng tượng mà nhìn cô, lại nhìn về phía Đàm Kỳ, xác nhận: “Phải không?”
Đàm Kỳ kẹp ở giữa hai người, ai cũng không dám đắc tội, cũng không muốn thương tổn ai, quả thực muốn chui xuống đất trốn đi.
Hắn cúi đầu, sau một lúc lâu mới đột nhiên nói: “Phải!”
“Kẻ lừa đảo!” Hạnh Gia Tâm cầm chiếc đũa trên tay, ném qua phía Đàm Hữu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị Nhị biết mọi người xem loại suất diễn này sẽ tương đối khó chịu, nhưng mà hôm nay viết không nhiều lắm, ta bảo đảm ngày mai là một chương dài, giải quyết tóc vàng, một lần nữa sảng ngọt!

Bình Luận (0)
Comment