Hựu Hựu Tiêu Nham

Chương 11

11

Trong ngoài hoa viên đều có cung thủ đứng.

Từ trang phục có thể nhìn ra, có lẽ là phủ binh của tri phủ.

Ta nói: "Ta có một vấn đề."

Lý Minh Chí: “Khi ta còn làm quan ở kinh thành, mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy phong thái của thái tử, nhưng mĩ mạo tuyệt đẹp của thái tử điện hạ cả thiên hạ đều biết đến.

"Sao có thể trùng hợp như vậy? Ngươi vừa từ cung trở về, đã có một vị Lâm công tử tuyệt thế vô nhị tới làm khách. Thân là phụ thân, ta không thể không nghĩ nhiều."

“Ta không còn vấn đề gì nữa,” ta quay sang trừng mắt nhìn Tiêu Nham, “lục nhan hoạ thuỷ!”

Tiêu Nham: "..."

“Phụ thân,” ta nhìn những ngọn đuốc và cung tên xung quanh mình, “hà tất phải làm vậy, không phải chỉ là tiền thôi sao?”

“Đúng vậy,” Lý Minh Chí cười nói, “Không phải chỉ là tiền thôi sao?”

Vừa dứt lời, Tiêu Nham bên cạnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, cúi người phun ra một ngụm máu đen, toàn thân run rẩy.

Ta kinh hãi, đỡ lấy Tiêu Nham: “Sao ông dám đầu độc hắn?!”

Lí Minh Chí cười nói: "Ta đã nghĩ nhiều rồi, sao không làm nhiều hơn? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."

Tiêu Nham hít sâu một hơi, vỗ lưng ta.

"Đừng tức giận, hãy suy nghĩ tích cực. Có tội danh sát hại thái tử trước mặt, nàng không cần phải tìm kiếm bằng chứng tham ô của bọn chúng nữa."

Ta:"......"

Đã là lúc nào rồi người còn nói điều vô nghĩa này!

Ta nhìn Lý Minh Chí: "Giao thuốc giải ra đây! Ông không biết giết thái tử là tội lớn tru di cửu tộc sao?!"

Lí Minh Chí: "Luật đã được sửa đổi ba năm trước, bãi bỏ luật trừng phạt liên tiếp tru di cửu tộc. Nếu ta nhớ không lầm thì đây là đề xuất của thái tử."

Ta nhìn Tiêu Nham.

Tiêu Nham thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "May mà đã đổi rồi, nếu không thì nàng đã bị phụ thân mình hại c.h.ế.t rồi."

Ta:"......"

"Yên tâm đi, Thái tử điện hạ vừa rồi bị trúng độc, ảnh hưởng đến vận công, nhất thời sẽ không chết." Lý Minh Chí xua tay, yêu cầu binh lính đem hắn xuống. "Dù sao hắn vẫn còn công dụng rất lớn."

Sau đó Lý đại nhân nhìn ta: “Còn ngươi…”

“Hy vọng Lý đại nhân hiểu được điều này,” Tiêu Nham dùng quạt hất tay binh lính ra, “Cô đến đây, cũng không phải chỉ vì ngươi.”

Lý Minh Chí sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tiêu Nham và ta, cười ra vẻ hiểu, vui vẻ nói với ta:

“Con gái tốt của ta, không ngờ ngươi có năng lực như vậy, phụ thân đã xem nhẹ ngươi.

"Khó trách Lâm công tử cảnh giác đồ ăn trong phủ, không ăn cái này cái kia, khiến phụ thân lo lắng, hắn thế mà lại ăn canh trứng của ngươi." Lý Minh Chí xua tay, "Lôi cả hai bọn chúng xuống đi."

*

Trời sáng dần.

Nghĩ đến ta, Lý Phù Song, cả đời tự coi là người bình thường, sống một cuộc đời bình yên. Làm việc chăm chỉ, chẳng qua chỉ vì một mục đích nghỉ hưu.

Bây giờ thì hay rồi, ta đang bị giam trong phòng chứa củi này, trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Cùng đối mặt với xui xẻo là thái tử đương triều của ta.

Sắc mặt thái tử không được tốt lắm, ta nắm lấy cổ tay hắn, cảm thấy mạch đập yếu ớt.

Không phải Bát Phương Lầu không luyện độc, mà vì sợ trùng tử cùng với mệt mỏi nên ta đã trốn học.

“Phải làm sao bây giờ,” ta nói, “Lí Minh Chí biết triều đình tra lại đến trên đầu hắn, rõ ràng là muốn cá c.h.ế.t rách lưới, lấy người làm lá chắn.”

Sắc mặt Tiêu Nham khó coi nhưng tâm tình lại rất tốt, ta nghi ngờ độc trùng đã vào não hắn.

Trong phòng chứa củi chẳng có gì ngoài một đống củi. Hai chúng ta ngồi dưới đất, dựa vào đống củi, trên lưng là áo choàng của Tiêu Nham.

Tiêu Nham ho khan một tiếng, tựa vào vai ta, cười nói: “Vậy ông ta là đang si tâm vọng tưởng mà thôi.

"Khi còn nhỏ không phải là ta chưa từng bị bắt cóc. Một nhóm người Hung Nô đã cố gắng bắt ta về phía tây bắc. Mẫu thân ta đã lập tức chiếu cáo thiên hạ, dán ở khắp mọi nơi bọn mật thám có thể đi qua, g.i.ế.t con tin đi."

Ta:"......"

Quá khứ được người khác giữ kín lại dễ dàng bị hắn nói ra như vậy.

“Sợ các vị đại ca không hiểu chữ Trung Nguyên, cũng không biết bọn họ đến từ bộ tộc nào, nên người đã chu đáo dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau.”

Ta chỉ có thể nói: “Quả thực đó là việc mẫu thân người có thể làm được”.

Tiêu Nham đột nhiên nói: "A", "Ký ức tuổi thơ đã đem đến linh cảm cho ta, có lẽ ta biết số tiền bị trộm được giấu ở đâu."

Hắn đỡ ta ngồi dậy, nhặt một khúc củi, vẽ trên nền đất đầy bụi, nói:

“Các ký tự do các bộ lạc ở Tây Bắc tạo ra phần lớn dùng phương pháp lĩnh hội, thỉnh thoảng xen lẫn một vài ký tự tượng hình, giống giai điệu với những ký tự chúng ta đã thấy trong vườn…”

Có vẻ như hắn thực sự đang cố gắng dạy ta.

Ta buồn bã nói: “Chúng ta bị nhốt ở đây không ra được, biết thì có ích gì? Cho dù chúng ta có thoát ra được thì Lý Minh Chí cũng đã chuyển chúng đi rồi.”

Không biết có phải do ta tưởng tượng hay không, ta nghe thấy tiếng đào đất bên ngoài.

Tiêu Nham nghe vậy gật đầu, nghiêm túc nhìn ta: "Hựu Hựu, xem ra lần này ta và nàng sẽ cùng c.h.ế.t."

Ta ngơ ngác nói: “Thần vô cùng vinh hạnh.”

Ta không chịu bỏ cuộc, "Người thực sự đến đây một mình à? Khi rời kinh người không mang theo bảy tám mươi âm vệ gì đó sao?"

Hắn: "Ta có cần mang theo quân đội không?"

"Vậy tất nhiên là tốt rồi."

"......"

Ta: “Cho dù chúng ta có thể đưa tin thì ít nhất cũng phải hai ngày nữa, những người phòng thủ ở gần Ngọc Châu nhất mới nhận được tin chạy tới đây…”

Tiêu Nham tiếp tục nói: “Vừa kịp lúc nhặt x.á.c cho chúng ta.”

Ta: “Người không nhất định sẽ c.h.ế.t, ta dù thế nào cũng định phải c.h.ế.t rồi.”

"Sao nàng có thể nói như vậy?" Tiêu Nham nói: "Ta sẽ chết cùng nàng, để tránh trên đường địa ngục lại xuất hiện một con ma họ Vương."

"..." Không thể bỏ qua điều này được sao?

Ta lười để ý tới hắn, ngồi cách xa hắn. Tiêu Nham bất đắc dĩ nghiêng người: "Hựu Hựu, ta lạnh."

Ta thấy môi hắn trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại đôi mắt đen láy, đôi mắt cụp xuống, lộ ra chút yếu đuối.

Ta thầm thở dài, cởi áo khoác, quấn mình và hắn, ôm lấy hắn.

Hắn xoa cổ ta, trấn tĩnh lại: “Nàng còn có Đại Hoàng ở đây phải không?”

Đúng lúc này, cửa phòng chứa củi mở ra, quần áo đầu tóc của Lý phu nhân đều không chỉnh tề, giống như vừa bị đánh thức vội vàng trong lúc ngủ.

Bà ta toàn thân run rẩy, nghiêm nghị chất vấn: "Tiện nhân, ngươi đã làm gì con gái ta?!"

Ta nhìn bà ta và Lý Minh Chí sau lưng đi tới, cười khúc khích.

Cây trâm ngọc đó.

“Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không, phụ thân?” Ta nói.
Bình Luận (0)
Comment