Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 107

Nguyên Nhi sau khi rời trường tư thục, mỗi ngày nó đều ngây ngốc ở nội

trạch sau nha phủ. Trịnh Tuân vẫn giống như trước, sau khi xong việc

liền dạy nó đọc sách, Nguyên Nhi tư chất thông minh, Trịnh Tuân cũng

không nề hà chỉ dạy nó từng bước.

Bàng Lục Nhi chưa đồng ý với Trịnh Tuân, nàng không mai mối, không

ước hẹn mà ở lại đây mấy ngày. Như thường lệ nàng ra ngoài thu mua

cá, ban đầu tin tức truyền đến chậm người trong thôn đánh cá chưa biết

thân phận của nàng, sau bọn họ biết được, lúc giao hàng cho nàng mọi

người tỏ ra không được tự nhiên.

Trong lòng Lục Nhi đương nhiên hiểu nguyên nhân, có một số việc nàng

từ từ chuyển giao cho Hỉ Thước làm, số lần đi ra đường cũng ít lại.

Hiện tại lòng người không yên, phong ba của chuyện “lấy đinh” chưa

qua, kênh đào đã bắt đầu khơi thông, cũng may Trịnh Tuân đã có dặn dò,

không được đối xử thô bạo với nhân lực lao lịch, tuy lao dịch cực thật

nhưng mỗi ngày ở đây cũng không khổ lắm.

Nhưng dân chúng ở thôn Thạch Ma lại sục sôi oán hận, chuyện là con

kênh này đào ở gần thượng du của rất nhiều đồng ruộng, mà lúa mạch

chỉ còn một hai tháng nữa là có thể thu hoạch rồi, Trịnh Tuân muốn dùng

những mẫu ruộng đó để tu sửa bến tàu.

Trước giờ quan phủ trưng dụng đất đều có bồi thường số tiền nhất định,

mỗi mẫu bồi thường tám lượng bạc, tiền này lấy từ trong ngân khố của

huyện, đi qua tầng tầng cắt xén, đến tay những hộ nông dân có khi chưa

đến năm lượng.

Bàng Lục Nhi lúc trước có mua mười mẫu đất ở ven đường sông, tuy

nhiên bạc của nàng không ai dám tham.

Song, tám lượng bạc so với thị trường cũng thấp hơn rất nhiều, nhưng

đây là quy định của quan gia, Trịnh Tuân cai quản cái huyện lớn như

vậy, đương nhiên không thể sát sao mọi chuyện, đây đều là cấp dưới làm

theo tiền lệ trước giờ.

Đại Ngưu ca ở thôn Thạch Ma kia đi lao dịch, còn lại hai người đánh cá

chẳng được mấy vì con sông đang tu sửa, Lục Nhi đưa Hỉ Thước ra

ngoài giải quyết việc tồn đọng, Trịnh Tuân để A Đại đi với nàng.

Ba người vừa mới vào thôn Thạch Ma không lâu liền thấy cửa thôn có

một đám người hùng hổ vay quanh hò hét, khí thế này ước chừng trên

dưới trăm người, phần lớn đều là người già, nữ nhân và trẻ con, thanh

niên trai tráng rất ít, trong tay bọn họ cầm cuốc, đinh ba, còn không thì là

gậy gỗ mà họ tuỳ tiện nhặt ven đường.

Ở đây có mười mấy hộ chịu ảnh hưởng của việc trưng dụng đất, mà

không biết ai kích động, liền nói: “Trịnh đại nhân là người muốn trưng

dụng đất, tuy bây giờ chỉ trưng mười mấy hộ thôi, ai biết được bước tiếp

theo có phải là đẩy cả thôn vào đường có nhà mà không được về không,

chỉ bồi thường chút bạc, muốn chúng ta phải sống thế nào?”

Bọn họ vừa nghe phu nhân của Trịnh huyện gia đến, không biết ai là

người đứng lên tập hợp, nhanh chóng đám người lấp kín đường đi,

nhưng vẫn có người nhận ra Lục Nhi: “Bàng quả phụ, chúng ta đều biết

thân phận hiện tại của ngươi không giống trước, từ lúc Trịnh đại nhân

kia đến huyện, cuộc sống chúng ta càng trở nên khó khăn hơn, đầu tiên

là đoạt người, bây giờ lại muốn chiếm đất, còn chuyện gì tệ hơn nữa,

đường sống bị chặn, chỗ nói lý cũng không thấy đâu!” 

Lục Nhi nhận ra lão phu nhân đi đầu, bà là mẹ của Đại Ngưu Ca, nói đến

thì nhà bà cũng xui xẻo, đứa con trai duy nhất bị kéo vào sung đinh,

trong nhà dựa vào đường sông để kiếm sống thì bị trưng dụng.

“Điêu dân to gan, các ngươi có biết đây là ai không, còn dám ngăn

đường đón lộ, muốn tạo phản sao?”

A Đại đi theo Trịnh Tuân cũng lâu, trước mặt Lục Nhi thì kính cẩn nghe

lời, còn trước mặt dân đen thì không hề hèn yếu.

“Ai da! Bọn ta nào dám tạo phản, cũng chỉ muốn cầu huyện thái gia phát

chút thiện tâm chừa cho con đường sống thôi!” Chung quanh kêu trời

khóc đất.

A Đại biết chút võ công, Hỉ Thước sức lực lớn, còn Bàng Lục Nhi năm

đó một tay chặt đứt cổ gà. Nếu những người này thật sự động thủ thì

khác, đằng này cả đám đứng cả ngày chỉ giơ cuốc hù dọa. Bàng Lục Nhi

chưa gặp trường hợp này, nên có hơi sợ, không đợi nàng mở miệng thì

đám người kia đã ngã lăn ra khóc lóc.

Bá tánh đều sợ đối mặt với quan phủ, nếu như trước kia, Lục Nhi bị đám

người này đả thương, thì luật pháp không phạt bọn họ, Lí Chính cũng sẽ

ngó lơ, nhưng bây giờ Lục Nhi là phu nhân quan, bình thường rất khó

gặp, giờ đang đứng ở đây, bọn họ liền nói hết mọi chuyện cho Lục Nhi.

A Đại lái xe la đưa Bàng Lục Nhi trở về cửa sau của hậu trạch.

Lục Nhi không việc gì, Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đều có người hầu hạ.

Cố ma ma thấy Bàng Lục Nhi trở về, lấy mật pha nước trà đưa cho nàng,

mật này không giống loại thường ngày Lục Nhi ăn, nó là loại ong làm tổ

bên vách núi, nó ngon hơn ngũ cốc rang làm mạch nha.

Hết giờ làm việc, Trịnh Tuân vẫn chưa về.

Lục Nhi nhớ lại chuyện ban ngày mà miên man suy nghĩ, hai đứa trẻ đã

ngủ rồi mà nàng còn chưa nghỉ ngơi.

Cho đến giờ giới nghiêm, Trịnh Tuân mới trở về, bước chân hắn lảo đảo,

toàn thân sực nức mùi rượu, thấy Lục Nhi ngồi đó, hắn không quan tâm

mà cúi đầu hôn nàng.

Lục Nhi muốn tránh ra nhưng Trịnh Tuân đã giữ chặt lấy nàng: “Lục

Nhi!”

Giọng của Trịnh Tuân không nhỏ, nàng bịt miệng hắn không kịp, vội liếc

mắt về phía giường, hai đứa nhỏ vẫn ngủ ngon.

Hình như Trịnh Tuân uống say rồi, Lục Nhi chưa bao giờ nhìn thấy hắn

như vậy, nàng sợ đánh thức bọn trẻ vội gọi Hỉ Thước tới rồi tự mình dìu

Trịnh Tuân sang phòng khác.

Bàng Lục Nhi đến ở nội trạch lâu như vậy mà chưa từng vào phòng của

hắn, lúc này đốt đèn lên nhìn, chợt cảm thấy quen mắt, chỗ này so với

phòng của Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi thì hơi hà tiện.

Nhưng nàng chưa kịp tự vấn đã bị người kia kéo lên giường, nửa thân

trên của hắn đè lên nàng.

“Lục Nhi, nàng không tin có phải không, nàng không tin cả đời này ta

chỉ có một mình nàng thôi đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment