Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 125

Mồng một tết năm Hi Hoà thứ mười một.

Cờ phướn trong nội trạch huyện Yển Thành còn chưa hạ xuống, tiệc

rượu lúc chạng vạng cũng chỉ ăn có một nửa, Bàng Lục Nhi ôm bụng

kêu lên, Trịnh Tuân giống như lâm vào lòng địch đứng phắt dậy.

“Lục Nhi!”

“Tuân ca, ta hình như sắp sinh rồi!”

Vẫn là Cố nhũ mẫu nhạy bén, trước đó bà đã sớm kêu hai bà mụ vào ở

trong phủ.

Thai này của Lục Nhi muộn vài ngày, phòng sinh, bà mụ hầu hạ Lục Nhi

ở cữ, ngay cả bà mụ cho hài tử bú sữa cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi

ngày chuyển dạ.

Tuy Lục Nhi đã mang thai ba lần nhưng sinh con đâu đơn giản giống gà

ấp trứng, người nào khó sinh, gần như đều dạo quanh quỷ môn quan vài

vòng.

Bụng nàng dồn đến những cơn đau co thắt dữ dội, Lục Nhi nước mắt

lưng tròng nằm trên giường, Trịnh Tuân ngồi bên cạnh nàng, nàng đau

đến mức đầu tóc hỗn loạn, trán ứa ra mồ hôi lạnh, nàng cắn chặt tay hắn.

“Trịnh đại nhân…sao ngài lại còn ở đây, chỗ này không tốt, ngài yên tâm

đi, cứ giao phu nhân cho chúng ta!”

Năm đó Lục Nhi sinh Nguyên Nhi, thêm bà mụ nữa là ba người, nước

nóng đều do một tay Trịnh Tuân đun.

Mà lúc này bên trong bên ngoài có đến mười mấy người, người trực ở

nhà bếp nấu nước cũng có hai người, trong phòng đun đến nóng hừng

hực, tuyệt đối không để Lục Nhi và hài tử mới sinh bị lạnh.

“Không sao!” Tay hắn vẫn để cho nàng cắn, Trịnh đại nhân còn không

thèm nhíu mày: “Các ngươi cứ lo chuyện của các ngươi!”

Hai bà mụ nhìn nhau, không ai nói được gì.

Cuối cùng Lục Nhi nhả tay hắn ra, cố chịu đau nói: “Chàng ra ngoài đi,

đừng ở đây vướng víu!”

Trịnh Tuân ngồi lại một lát, sau đó chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Mấy ngày nay Lục Nhi ăn uống ngon miệng, người hầu hầu hạ tốt, Trịnh

Tuân lại bên cạnh chiều chuộng nàng, nàng chưa hề nếm chút buồn tủi

nào, thời khắc này lại đau đến mức chảy nước mắt.

Bà tử lại bắt đầu sờ dưới thân nàng, Lục Nhi mơ màng đột nhiên run rẩy,

khó khăn lắm mới kiềm chế được không đá văng bà ta ra.

“Trời đánh Trịnh Tuân ngươi, mỗi lần đều ta chịu khổ, còn ngươi thì

được sung sướng!”

Trịnh Tuân còn chưa ra khỏi phòng liền nghe được Lục Nhi mắng hắn ở

phía sau.

Càng mắng càng kì cục.

Cái gì ở trên giường cũng đem ra nói: “Thường ngày dạng chân ta ra dụ

dỗ, ngươi muốn hài tử sao không tự sinh đi…Trịnh Tuân…”

Trong phòng, hai bà mụ thấy Lục Nhi gọi thẳng tên huý của Trịnh Tuân,

sớm đã sợ hãi không dám ngẩng đầu. Trịnh Tuân nhìn các bà rồi quay lại

dỗ Lục Nhi.

“Tuân ca ra ngoài, nàng yên tâm sinh đi…giữ chút sức, sinh xong muốn

đánh muốn mắng gì cũng được…” Hắn dịu dàng nói một lát rồi mới ra

ngoài.

Cằm hai bà mụ đều muốn rớt xuống cả rồi.

Huyện lão gia vừa mới nói gì, tổn thọ mất thôi!

Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi được Hỉ Thước nắm tay ở ngoài hơn một

canh giờ. Hai đứa thấy Trịnh Tuân ra vội chạy đến nắm áo choàng hắn:

“Cha!”

Trên mặt hai đứa trẻ đều lo lắng, bọn chúng chỉ biết mẹ chúng rất đau

đớn, trong viện thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của mẹ chúng. Hỏi di

Hỉ Thước, thì di nói đây là đệ đệ muội muội của chúng sắp ra đời.

Đệ đệ muội muội sáng sớm còn ở trong bụng mẹ, nên bọn chúng biết.

“Không cần lo lắng, mẹ các con không việc gì!” Trịnh Tuần sờ đầu

Nguyên Nhi lại xoa gương mặt Nguyệt Nhi.

Hắn không nói những lời dư thừa, lúc này hắn đã bế Nguyệt Nhi lên, chỉ

mím môi trầm mặt đứng một bên.

Làm sao lại có chuyện gì được, đại phu sớm đã nói là thân thể Lục Nhi

tốt, bà mụ cũng nói chỗ đó của nàng có kinh nghiệm, thai cũng đủ tháng,

để phòng ngừa bất trắc, trong phủ còn có đại phu chờ sẵn.

Trịnh đại nhân đều sắp xếp mọi thứ nhưng vẫn không thể yên tâm được.

Màn đêm dần buông xuống.

Hỉ Thước và nha hoàn đưa hai đứa trẻ về phòng, Lục Nhi còn chưa sinh.

Nguyệt Nhi lặng lẽ hỏi Nguyên Nhi: “Ca, cha có gạt chúng ta không?”

Nguyên Nhi lắc đầu kiên định: “Không đâu!”

Cho đến nửa đêm gần sáng.

Cuối cùng trong phòng cũng vang ra tiếng khóc.

Khả Khả: Mỗi câu chuyện đi đẻ là một câu chuyện cười.
Bình Luận (0)
Comment