Hưu Phu - Thập Dạ Đăng

Chương 132

Edit: Khả Khả

Giọng hai phu thê không lớn, giống như đang thì thầm.

Ba gian nhà này của Lục Nhi tuy là nói có ngăn cách nhưng mỗi bức

tường không dựng xà gỗ, trước kia trong nhà chỉ có hai phu thê đương

nhiên không việc gì.

Nói được một hồi, tay chân Trịnh đại nhân bắt đầu không an phận, hắn đi

xuống sờ giữa hai chân nàng.

“Lục Nhi!” Làm phu thê nhiều năm như vậy, Trịnh đại nhân muốn gì sao

Lục Nhi lại không biết được, hắn đã hai mươi chín tuổi, nhưng đói vẫn

không thể nhịn.

Lục Nhi vặn vẹo người: “Nguyệt Nhi với nha hoàn ngủ ở gian nhà chính,

chàng không thể nhịn được sao?”

“Nàng sờ xem, nàng không thương ta sao?” Hơi thở của nam nhân phả

mạnh vào bên gáy nàng, hắn túm tay nàng sờ vào tiết khố mình, mệnh

căn phẫn nộ nhô lên.

Lòng bàn tay Lục Nhi chạm vào vật cứng rắn nóng bỏng của giống đực,

một tay Trịnh đại nhân giữ tay nàng, một tay hắn cởi quần áo của chính

mình: “Chúng ta nhỏ giọng thì sẽ không sao, Lục Nhi, nàng ăn cái này

đi!”

Lục Nhi nhỏ hơn hắn ba tuổi, tuổi này là thời điểm sung mãn, lăn lộn với

hắn nhiều như vậy cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Thân thể Lục Nhi mềm mại vô cùng, huyệt thịt mịn màng không đến

mức cầu người cắm vào nhưng ở giữa đã chảy nước.

“Lục Nhi, nàng tới đây, nếu chịu không nổi thì tự mình ngồi xuống đi!”

Trịnh đại nhân dụ dỗ, bên tai nàng nghe thấy âm thanh thúc giục, quần

áo trên người bị hắn trút xuống.

Hôm nay trời không lạnh, Trịnh Tuân lấy chăn mỏng phủ lên hai người,

hắn nằm ngửa ra, hạ thân không gì che chắn chỉ có cây gậy sẫm màu

chui ra từ bụi rậm

Trong núi vô cùng yên tĩnh, ánh sáng từ mặt trăng xuyên qua song cửa đi

vào, tiếng côn trùng rả rích từ xa truyền đến, Lục Nhi nhìn xung quanh,

ánh mắt lại rơi xuống người nam nhân.

Rõ ràng nơi này nàng đã quên hết, ngay cả nhánh cây lệch tán kia nàng

cũng không có phản ứng gì, tựa như nỗi sợ hãi trong xương cốt thời khắc

đó nàng đã sớm quên đi rồi.

Nàng nhìn nam nhân kia, không biết thế nào lại nhớ đến những ngày

tháng bọn họ còn vui vẻ ở nơi đây, nhưng đã qua lâu rồi, đó là chuyện

của đời trước. Đời này, ở đây không lưu lại chuyện gì tốt đẹp cả.

Lục Nhi ngập ngừng, cuối cùng không nói gì.

Lục Nhi vịn cánh tay hắn, tách hai chân ra ngồi xổm trên người, thân thể

áp vào ngực hắn, mông cong lên nửa ngồi xuống.

Hắn đỡ vòng eo nàng, từ từ ấn người nàng xuống, nơi xinh đẹp đó của

nàng sớm đã ướt đẫm, mật dịch không ngừng trào ra dính lên quy đầu

của nam nhân. Cánh hoa mở ra theo tư thế đùi mở rộng của nàng, mật

dịch trong suốt rơi xuống, tưới ướt dương v*t.

Khuôn mặt Lục Nhi đầy mê người, nàng cúi đầu nhìn hung khí đang

chống lại mình.

Lục Nhi cầm côn th*t nhắm ngay cửa huyệt, nàng lắc lư vài cái, eo hạ

xuống, dương v*t to lớn của nam nhân nhanh chóng biến mất, toàn bộ bị

nàng nuốt hết, cự vật chèn ép thành vách thịt bên trong khiến cho nếp

nhăn bên trong bị duỗi phẳng.

Nàng ngồi trên người hắn rên rỉ, không đau nhưng rất căng, hai người

lăn lộn vô số lần, nàng cũng đã sinh được ba đứa, giờ mà kêu đau giống

như lần đầu tiên bị hắn xuyên qua thì có chút vô lý.

Cố nhũ mẫu mà Trịnh Tuân tìm được là người tài, không biết bà học đâu

những động tác kỳ quái, luyện cho Lục Nhi, làm cho chỗ kia siết chặt

như lúc ban đầu.

Ở tư thế này hai người gắn kết với nhau rất sâu, côn th*t của Trịnh Tuân

thuận thế tiến thẳng vào, chọc đến hoa tâm, muốn khai phá tử cung.

Lục Nhi không nhịn được run lên, tiểu huyệt bao bọc lấy dương v*t

Trịnh Tuân co rút liên tục, Trịnh Tuân suýt nữa kiềm không được, hắn

chống hông nàng, khàn giọng thúc giục: “Lục Nhi, nàng động đi…”

Thế gian này còn có ai thân mật hơn hai người họ, ba hài tử đều đã được

sinh ra.

Lục Nhi không đợi hắn mở miệng, mái tóc hỗn độn dính lên vai, nàng

chống lên xương hông hắn, mông dịch chuyển lên xuống cắn nuốt đồ vật

cường tráng của hắn.
Bình Luận (0)
Comment