Hữu Thỉnh Tiểu Sư Thúc (Cho Mời Tiểu Sư Thúc)

Chương 9

Không để ý đến sự chán nản và gào thét trong lòng ma vương, con lừa đang phát điên lên vì sợ hãi, chân trước, chân sau và đuôi đập vào người ma vương suốt ba phút.

"Đại Hắc, đừng kích động, tên này hình như rất yếu, đã bị ngươi đá chết rồi..." Con vẹt vội vàng nói.

"Ngang ô?"

Con lừa nghi ngờ mở một mắt nhìn.

Nó nhìn thấy tên ác ma vừa to mồm muốn ăn thịt nó, lúc này đang nằm bẹp trên mặt đất xếp thành hình chữ "Đại", khắp người đều có dấu móng, xương sườn, xương tay, xương chân gần như vỡ nát hết.

"Còn thở, chờ một chút..."

Nó lại nhảy lên người đối phương, Đại Hắc vẻ mặt thận trọng: "Mãnh Lư Quá Giang, Càn Khôn Đại Lư Đề, Lư Vĩ Bào Hao..."

Con vẹt và con rùa nhìn nhau, cả hai đều che mắt lại.

Tên này chính là như vậy, gặp phải nguy hiểm sẽ trực tiếp phát điên, một lần dùng hết thủ đoạn, đúng là hắn hơi quá cẩn thận!

"Lại chờ thêm một lúc nữa! Dã Lư Cuồng Bôn, Hàng Long Thập Bát Đề..."

Mười phút sau, Đại Hắc mới dừng lại và thở phào nhẹ nhõm.

"May mà hắn yếu, bằng không, chúng ta thật sự gặp nguy hiểm..."

Con vẹt và con rùa già đồng tình gật đầu: "Yêu thú coi trọng huyết thống, chúng ta chỉ là động vật bình thường trở thành yêu thú, thực lực có hạn. Dù là người tu luyện yếu nhất cũng có thể đánh bại chúng ta!"

Là động vật, vẫn có kiến thức bản thân.

"???"

Cực Lạc Ma Vương chỉ còn chút hơi thở, cảm giác muốn chết.

Ta yếu sao?

Nếu thật sự yếu, liệu có thể bị cường giả của toàn bộ đại lục Càn Nguyên đuổi giết mà không chết?

Có thể bị phong ấn trong tám ngàn năm, còn có thể dễ dàng thoát khỏi hàng trăm cường giả bao vây?

Tuy rằng thực lực đã bị giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng từng là cao thủ, sức chiến đấu không hề yếu...

Kết quả là y bị hạ gục ngay tại chỗ...

Ta có một câu không biết có nên nói hay không!

Xin cho ta biết các ngươi là động vật bình thường ở điểm nào?

Đại ma vương mà đến một cái móng cũng không thể chống lại, bình thường cái rắm a...

Chán nản muốn chết, lại nghe thấy cuộc nói chuyện bên cạnh tiếp tục vang lên.

"Ta nghĩ... tên này không phải đến đây để gây phiền cho chúng ta!"

"Nói lời thừa, ngươi chỉ là một con lừa, muốn tìm ngươi làm gì? Cày đất hay kéo cối xay? Đừng tự luyến nữa đi! Tuy nhiên cũng có thể là đến tìm chủ nhân. Kỳ thực ta cảm thấy cái viện phủ này không sạch sẽ, có ma quỷ lộng hành. "

"Thật không, ta sợ ma..."

"Có thật hay không, chủ nhân còn chưa bắt đầu tu luyện, chúng ta vẫn phải quân tâm nhiều một chút!"

"Ừm! Vậy còn...tên này giải quyết thế nào?"

"Trực tiếp đem chôn trong vườn dùng làm phân bón hoa! Cũng đừng nói cho chủ nhân biết, bằng không nhất định sẽ bị mắng, còn nói chúng ta làm bẩn hoa của hắn. Dù sao phân người là tốt nhất để bón hoa, tên này chắc chắn không bằng ”.

"Có lý..."

Ba con vật nuôi thảo luận.

"…"

Cực Lạc Ma Vương thật sự sắp điên rồi.

Đường đường là Đại Ma Vương, nhân vật tuyệt đỉnh trấn áp cả một thời đại, trong mắt bọn chúng, không bằng cả phân với nước tiểu...

Ta muốn...

"Ta muốn giết các ngươi! Con lừa làm nhân bánh, nấu canh con rùa, con vẹt nướng ăn..."

Hàm răng nghiến chặt, trong lòng liên tục gào thét.

Y đang nghĩ những suy nghĩ độc ác thì cảm thấy cơ thể của mình bị nhấc lên, sau một lúc y bị ném xuống một cái hố đất và vùi ở trong đó.

Vậy mà đến nông nỗi trở thành phân bón hoa... Hơn nữa, thực sự có rất nhiều phân người xung quanh, bốc mùi rất kinh khủng...

"Không chỉ muốn giết các ngươi, mà còn tra tấn tàn nhẫn để các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong..."

Rống lên trong nội tâm, đột nhiên Cực Lạc Ma Vương sững sờ.

"Trong đống phân và nước tiểu này làm sao có thể có nồng đậm linh khí và Thánh Nguyên Chân Ý như vậy?"

Mặc dù xung quanh bốc mùi hôi thối nồng nặc, nhưng Thánh Nguyên Chân Ý và linh khí trong phân rất nhiều, thậm chí vượt xa những gì y từng thấy, y chỉ hít một hơi đã lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên, dường như những vết thương mà y nhận được trước đây là không có gì.

"Với những thứ này, vết thương của ta sẽ sớm bình phục..."

Run lên vì kích động, Cực Lạc Ma Vương đột nhiên cảm thấy chính mình bị chôn ở trong đống phân, không chỉ không phải là trừng phạt, mà là may mắn!

Hèn gì ba con súc vật lại nói mình còn thua cả phân, quả thật không gì sánh được với Thánh Nguyên Chân Ý.

"Hấp thụ!"

Không nghĩ lan man nữa, Cực Lạc Ma Vương mở to miệng nhanh chóng hấp thu Thánh Nguyên Chân Ý xung quanh, mùi hôi thối kèm theo linh khí chậm rãi rót vào huyệt đạo khắp người.

Quả nhiên... khi Thánh Nguyên Chân Ý tiến vào cơ thể, thân thể vừa bị đá thương nặng đang khôi phục rất nhanh, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, căn cơ thương tổn vì bị tám ngàn năm trấn áp cũng được bù đắp.

Không biết đã trải qua bao lâu, hấp thu bao nhiêu mùi phân, Cực Lạc Ma Vương rốt cục lại có thể động đậy, chật vật trèo lên khỏi mặt đất, nhìn bầu trời đêm đen kịt, hai mắt đỏ hoe.

"Kẻ nào nợ ta, ta muốn đòi lại, ai đối phó ta, ta muốn giết chết hắn! Ta muốn thiên hạ này vì ta mà run rẩy, ta muốn nơi này khiếp sợ vì ta! Ta muốn thế giới biết rằng Cực Lạc Ma Vương ta... một lần nữa trở lại!"

Ma vương nghiến răng nghiến lợi phát ra lời thề, đang muốn tìm thêm Thánh Nguyên Chân Ý để hoàn toàn khôi phục thương thế, liền nhìn thấy trước mặt có một cây cỏ đuôi chó rất lớn, chụp qua chỗ này.

Trong chốc lát, không khí xung quanh bị giam hãm, không gian như sụp đổ bất cứ lúc nào, Cực Lạc Ma Vương vừa mới khôi phục được một chút thì bầu trời lại tối sầm lại, nhìn giống như một ngọn núi lớn đang đè xuống.

Bành!

Đầu y bị đánh tụt vào trong ngực, lại nằm thẳng cẳng trên mặt đất, trong mơ hồ nghe được cỏ đuôi chó tiếng quát tức giận.

"Tên khốn nhà ngươi thiếu não hay sao, dám quấy rầy giấc ngủ chủ nhân của ta, lão tử ăn ngươi bây giờ!"

Nước mắt ròng ròng, tản ra thần thức, Cực Lạc Ma Vương mơ hồ nhìn thấy vô số đóa hoa, từ xung quanh nhìn về phía hắn, từng cây một giống như cột chống trời, cùng với khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Dường như là chỉ cần hắn dám nói lảm nhảm, sẽ nuốt hắn ngay, mặc dù ‘đống phân bón hoa’ này nhìn cũng không ngon miệng...

"Chỗ này đến cùng là nơi nào?"

Hai mắt tối sầm lại, Cực Lạc Ma Vương lại ngất đi.

Ta muốn trở lại biển Bích Lạc, muốn lại bị trấn áp, ta không chơi ở đây nữa...

……

Trấn Tiên Tông, trong luyện võ điện, tay phải cầm thanh trường kiếm, Liễu Y Y đứng bất động.

Từ lúc trở về từ Ẩn Tiên Cư, nàng vẫn đứng như thế này, đã năm canh giờ rồi.

"Kiếm thuật chú trọng chính xác và nhanh!"

"Ý đến thần đến, lòng vừa nghĩ, ý có bố trí, tâm ý kết hợp..

Những lời nói của vị tiền bối cứ quay cuồng trong đầu nàng, nhưng trong đầu của nàng giống như toàn bột nhão, chẳng có chút đầu mối nào.

"Không phải, vị này tiền bối, hắn đề cập đến vài từ ‘chim’ và đặc biệt là cánh..."

Trong lòng hơi động, lời nói của đối phương hiện lên trong đầu.

"Có phải tiền bối cố ý sử dụng ẩn dụ chim chóc, nghĩa là biến kiếm thuật thành bản năng như vỗ cánh, mỗi lần sử dụng đều không cần suy nghĩ, mới có thể đạt được sự kết hợp thực sự của tâm ý... "

"Thanh kiếm trở thành một phần của cơ thể, là phần mở rộng của tinh thần..."

Một tia thông suốt hiện lên trong đầu, Liễu Y Y toàn thân chấn động, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng rung động, khẽ kêu một tiếng như rồng ngâm.

Hô!

Một đoàn hoa kiếm bay múa, xung quanh có tiếng gió rít dữ dội.

Trấn Tiên ba mươi sáu thức!

Đây là bộ kiếm pháp mà mỗi đệ tử của Trấn Tiên Tông đều tu luyện, một chiêu sau lại khó hơn một chiêu trước, yêu cầu không chỉ cần có chân nguyên, mà bản thể, khí lực, tinh thần cũng không thể thiếu.

Đệ tử cảnh giới Tụ Tức, chỉ cần có thể thi triển được mười hai thức, đều có thể đứng vào hàng ngũ đỉnh cấp, thậm chí ở Đại Duyễn Châu cũng có thể coi là thiên kiêu.

Liễu Y Y nhập môn đã ba năm, thực lực và năng khiếu có hạn, chỉ có thể thực hiện nhuần nhuyễn ba chiêu, nhưng không thể cầm cự được đến chiêu thứ tư.

Tại thời điểm này trong lòng nàng đang có cảm ngộ, kiếm pháp vận hành không có bất kỳ cảm giác khác thường nào.

Thức thứ nhất, Bạch Vân Thương Cẩu.

Thức thứ hai, Hoành Độ Giang Hà.

Thức thứ ba, Phi Tinh Trục Hải.

Kiếm pháp trước kia có thể sử dụng phải vô cùng vất vả, mà lúc này lại dễ dàng thi triển, chẳng những mượt mà hơn, lại có vẻ uy lực cũng mạnh hơn mấy phần.

"Thức thứ tư......"

Trước đây, mỗi lần nàng sử dụng chiêu này đều bị thương, lần này bất kể thế nào nàng cũng muốn hoàn thành nó.

Thanh trường kiếm không hề dừng lại, theo một quỹ đạo đặc biệt mà thay đổi, ngay sau đó chỉ xiên lên bầu trời, giống như giương cung bắn tên vậy.

Thức thứ tư, Lăng Vân Trùng Tiêu, đã hoàn thành!

Run rẩy kích động, trường kiếm của Liễu Y Y bị kéo xuống, sức mạnh toàn thân run lên dọc theo lưỡi kiếm, tạo thành một vòng tròn trước mặt, giống như mặt trời sắp lặn.

Thức thứ năm, Trường Hồng Lạc Nhật!

Ô...ô...n...g!

Sau khi chiêu này được phát ra, sức mạnh của toàn thân tiếp tục đến cực hạn, bụng dưới vang lên một tiếng giòn tan, vô số linh khí tràn vào, tu vi bị giữ ở cảnh giới tầng ba được phá vỡ xiềng xích, thăng lên nhanh chóng, giống như lũ về vỡ đê, đổ ào xuống.

Tụ Tức tầng bốn...

Tụ tức tầng năm!

Chỉ hai canh giờ, tăng lên hai cấp cảnh giới!

"Điều này…"

Sau khi bình tĩnh lại, Liễu Y Y run lên vì phấn khích cảm nhận được sự lĩnh hội về kiếm thuật trong đầu mình và những thay đổi của chân nguyên trong đan điền.

Hơn hai năm tu luyện cũng không thể đột phá chiêu thứ tư, chỉ nghe tiền bối nói vài câu, không những đánh tới chiêu thứ năm, mà... tu vi cũng đột phá!

Nếu là trước đây, nàng cũng không dám mơ về nó!

Lần đầu tiên... nàng cảm thấy tu luyện thật dễ dàng, đơn giản như vậy!

"Nếu có thể bái tiền bối đó làm sư phụ..."

Sau khi phấn khích, nàng nảy ra một ý nghĩ.

Chỉ hỏi như thế này thì dù có tiến bộ cũng không tiến được bao xa?

Cách tốt nhất là bái tiền bối đó làm sư phụ… Nếu như thành công, việc trả thù sẽ không còn là điều xa vời nữa.

Biết được điều đó, càng kéo dài lâu, biến hóa càng nhiều, không chút do dự, Liễu Y Y nhấc chân bước ra ngoài.

Cho dù quỳ trước cửa không đứng dậy, cũng nhất định phải thành công bái sư!

Nhanh chóng đi ra, nhưng còn chưa rời khỏi luyện võ điện, một tiếng cười the thé vang lên.

"Đây không phải là Liễu Y sao? Thế nào, ngày hôm qua thua ta, rút ra được kinh nghiệm xương máu, tới đây tu luyện cả đêm à? Với thiên phú của ngươi, đừng nói một đêm, cho dù ngươi luyện thêm ba năm nữa cũng không thể đánh thắng được ta!"

Cau mày, Liễu Y Y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một thanh niên áo trắng, nhếch miệng nở nụ cười the thé.

Y là Chu Nguyên, ngày hôm qua họ đã luận bàn với nhau, y còn đánh bại cả sư huynh đồng môn của nàng!
Bình Luận (0)
Comment