Chiều nay, dưới bong bóng nhõng nhẽo kiên quyết của Nguyên Uyên anh lần nữa thành công ngủ lại nhà Tiểu Khởi, hơn nữa cam đoan mình sẽ không làm loại chuyện bọn họ nhìn thấy ở công viên, dùng lời của Nguyên Uyên mà nói bọn họ đều là người một nhà đương nhiên phải ở một nhà, Lâm Tiểu Khởi bị da mặt dày của anh đánh bại, nghĩ tới cậu và Nguyên Uyên nói như thế nào cũng là giao tình trúc mã, hiện tại nếu ở chung một chỗ cũng không cần phải già mồm cãi láo, Lâm Tiểu Khởi liền đồng ý.
"Lần này em không cần đi chen chúc với Bồng Hao một cái giường đi?" Nguyên Uyên nhìn Lâm Tiểu Khởi từ trong tủ lấy ra một cái chăn mới trải lên giường, nói cho cùng Lâm Tiểu Khởi vẫn còn có chút da mặt mỏng, mặc dù giữa cậu và Nguyên Uyên nên phát sinh sớm đã phát sinh mấy năm trước, nhưng trong lòng mình vẫn còn có chút khẩn trương.
Nguyên Uyên ngược lại vui mừng vì trong nhà Lâm Tiểu Khởi có 3 phòng có một cái dùng làm thư phòng, còn dư lại chỉ có hai cái có thể ở, anh có thể không cần kiêng nể cùng Tiểu Khởi ngủ trong một căn phòng.
Tối Lâm Tiểu Khởi nay Nguyên Uyên đương nhiên mà thay thế Lâm Tiểu Khởi đi kể chuyện cổ tích cho Bồng Hao trước khi ngủ, Bồng Hao nháy mắt hỏi cậu: "Sau này cha sẽ vẫn kể chuyện cổ tích cho con chứ?"
Bồng Hao trong lòng sợ có một ngày ba ba Viên Viên của bé sẽ không cần bé và ba ba nữa, nhưng bé rất thích ba ba Viên Viên a, ba ba cũng rất thích, bé hi vọng bọn họ một nhà ba người có thể luôn luôn ở chung một chỗ.
Nguyên Uyên mặc dù đối mặt với cấp dưới của mình đầy mặt nghiêm túc, nhưng trước mặt Lâm Tiểu Khởi và Bồng Hao lại là cực kỳ ôn nhu, anh nhẹ nhàng hôn hôn trán Bồng Hao: "Đương nhiên, cha sẽ luôn kể chuyện cổ tích cho con, chúng ta sau này sẽ là người một nhà." Anh phải nói với Bồng Hao ba người bọn họ mới là người một nhà, cho dù sau này mẹ ruột của Bồng Hao tới cũng đoạt không được bé.
Bồng Hao cũng vui vẻ ở trên mặt ba ba Viên Viên "chụt" một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm vào trong chăn ngủ, bé cảm thấy ba ba và ba ba Viên Viên chính là không quá giống nhau, mặc dù bé nói không ra cụ thể là chỗ nào không giống, nhưng Bồng Hao cho rằng chỉ có ba người bọn họ ở chung một chỗ mới là hạnh phúc nhất.
Nguyên Uyên trở lại phòng Lâm Tiểu Khởi, lúc này Lâm Tiểu Khởi đã tắm rửa nằm ở trên giường, thấy Nguyên Uyên đi vào nhanh chóng kéo chăn che người, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh.
Nguyên Uyên buồn cười nhìn cậu giống như rùa đen rụt cổ khóa trong cái vỏ của chính mình, từ từ đi tới vén một cái chăn khác Lâm Tiểu Khởi mới trải xong lên nằm vào, cũng không biết Lâm Tiểu Khởi nghĩ thế nào, vậy mà ở trên một cái giường trải hai cái chăn, mỗi người một cái, khiến anh có tâm muốn làm vài chuyện xấu cũng chỉ có thể chùn bước, không sao, bọn họ mới vừa ở chung một chỗ, anh có chính là kiên nhẫn chờ Tiểu Khởi từng chút từng chút hạ phòng bị xuống.
Nguyên Uyên sau khi nằm ngủ hướng về phía Lâm Tiểu Khởi cọ cọ, Lâm Tiểu Khởi nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, tay giấu ở dưới chăn lại chỉ có thể túm drap giường.
"Ngủ đi." Cậu cảm thấy môi mình được nhẹ nhàng mềm mại chạm một cái, thanh âm dễ nghe của Nguyên Uyên ghé vào tai cậu vang lên.
Một buổi tối này Lâm Tiểu Khởi lại như thế nào cũng ngủ không được, ngại Nguyên Uyên nằm bên cạnh cậu cậu một cử động cũng không dám, mở to mắt tới rất khuya mới ngủ, trước khi ngủ mơ mơ màng màng nghĩ dù sao đều ở chung một chỗ rồi, cậu hẳn có thể chiếm thêm chút tiện nghi liền chiếm, lần sau nhất định không tiếp tục ngu ngốc như vậy ngủ tách ra nữa.
Nguyên Uyên cũng không có ngủ, anh biết Lâm Tiểu Khởi vẫn không ngủ được, liền nằm ở trên giường yên lặng cảm giác, anh một lát duỗi duỗi cánh tay một lát đá đá chân, tới khi Lâm Tiểu Khởi ngủ mới vươn tay đem cả cậu và chăn cùng ôm vào trong ngực, cẩn thận hôn cậu.
Hôm sau Lâm Tiểu Khởi là bị nóng mà tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh liền phát giác mình bị giam trong một cái ôm ấm áp, cậu nhu nhu mắt phát hiện chăn trên người mình và Nguyên Uyên đã sớm loạn thành một đoàn, mà thân thể cậu cùng Nguyên Uyên chặt chẽ má dán vào cùng một chỗ, cánh tay Nguyên Uyên ôm cậu, mà một cái chân khác của cậu khoác lên đùi Nguyên Uyên.
Trái tim cậu thùng thùng thùng mạnh mẽ nhảy vài cái, Nguyên Uyên buổi sáng còn ngủ thoạt nhìn phá lệ ưa nhìn, không có loại ánh mắt hoặc băng lãnh hoặc ôn nhu, an tĩnh vô hại, cậu đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán anh, chống thân thể lên trước nhẹ nhàng hôn hôn khóe mắt anh, sau đó vì vậy mà mừng thầm, trong lòng so với ăn đường mật còn muốn ngọt hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy đã tới thời gian Bồng Hao sắp đi nhà trẻ, mấy ngày nay Nguyên Uyên ở nhà Lâm Tiểu Khởi, đã sớm giúp cậu xử lý xong xuôi thủ tục, chỉ cần chờ nhà trẻ khai giảng liền có thể đi, Lâm Tiểu Khởi bận rộn vì Bồng Hao chuẩn bị các loại đồ dùng đi nhà trẻ cần dùng, kỳ thực không cần Lâm Tiểu Khởi bận rộn, Nguyên Uyên cũng đã sớm chuẩn bị xong tất cả.
Nhưng vào lúc này Lâm Tiểu Khởi nhận được điện thoại gọi tới của phía đối tác của cậu ở nước Mễ Thang, bởi vì công ty xuất hiện vài vấn đề phải triệu tập khẩn cấp hội nghị cổ đông, cậu không thể làm gì khác hơn là để lại Bồng Hao và Nguyên Uyên đi nước Mễ Thang.
Tiễn Lâm Tiểu Khởi tới sân bay, đưa mắt nhìn bóng lưng cậu biến mất, Nguyên Uyên nhu nhu tóc Bồng Hao, "Sau này liền chỉ còn lại hai chúng ta rồi."
Bồng Hao còn đang nhớ tới món quà mình bảo ba ba giúp mang cho bạn nhỏ ở nước Mễ Thang có thể đưa tới hay không, bé kỳ thực cũng muốn đi cùng với ba ba, đáng tiếc ba ba nói có chuyện quan trọng không thể mang theo bé.
Nhìn ra tiếc nuối của Bồng Hao, Nguyên Uyên liền khuyên bé nói rằng lần sau bọn họ một nhà ba người cùng đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Bồng Hao lúc này mới lộ ra nụ cười, đi theo ba ba Viên Viên về nhà.
Vốn trước khi đi Lâm Tiểu Khởi là muốn bàn giao một chút chuyện trong nhà, chuyện cần làm lúc Bồng Hao đi nhà trẻ, đáng tiếc những chuyện này Nguyên Uyên quen thuộc hơn cậu, Lâm Tiểu Khởi đành thôi.
Những ngày Lâm Tiểu Khởi không có ở đây, Nguyên Uyên chẳng những phải bận rộn chuyện công ty, còn phải kiêm chức vú em, thời gian còn chưa tới nhà trẻ khai giảng, Nguyên Uyên liền quang minh chính đại dẫn bé tới công ty, điều này lại chấn kinh rớt cằm một đám nhân viên trong công ty, bất luận là nhân viên nữ từng hoa si Nguyên tổng tài hay là nhân viên nam từng trong lòng âm thầm ghen tỵ với tổng tài trẻ tuổi, cũng không nghĩ tới tổng tài của bọn họ sẽ mang theo một đứa nhỏ 4 tuổi đi làm.
Hòa trợ lý đè xuống kinh ngạc đáy lòng, nâng mắt kính trên sống mũi, cố giả bộ trấn định đi báo cáo công việc với tổng tài, dư quang khóe mắt cũng không ngừng mà nhìn kỹ bé tai gọi tổng tài là ba ba này.
Thật là không nhìn không biết, trải qua cẩn thân đánh giá của Hòa trợ lý hắn phát hiện bé trai tên Bồng Hao này cùng tổng tài quả nhiên có mấy phần tương tự, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn kế thừa từ bộ mặt không biểu tình của tổng tài ra, còn có tính cách trầm ổn, không nói đến lúc tổng tài đang làm việc Bồng Hao liền ở một biên tự mình chơi đồ chơi, không nói câu nào không ầm ĩ, thập phần hiểu chuyện, thật là hổ phụ vô khuyển tử (*), Hòa trợ lý cảm thán.
((*) Dịch tạm: hổ phụ sẽ không sinh ra con là chó, hiểu nôm na là cha nào con nấy)Còn không đợi Hòa trợ lý cảm thán xong, chỉ thấy tổng tài nhìn chằm chằm, xong rồi, Hòa trợ lý phát hiện hắn đánh giá con trai người ta quá lâu, thậm chí ngay cả tổng tài nói gì đều không nghe thấy.
"Con trai ngài thật đáng yêu." Hòa trợ lý điên cuồng phun ra mấy lời này, sau khi nói xong chính mình cũng cảm thấy lỗ mãng, nghĩ hắn làm đệ nhất trợ lý bên cạnh tổng tài, làm việc từ trước đến giờ can đảm cẩn trọng, chưa từng xảy ra lúng túng như hôm nay.
Không nghĩ tới trên mặt Nguyên Uyên lại hiếm thấy treo lên nụ cười, còn lời ít mà ý nhiều mà đề xuất khen ngợi công tác với Hòa trợ lý, khiến Hòa trợ lý nhiều năm cẩn trọng như vậy lần đầu tiên sinh ra cảm giác thụ sủng nhược kinh, tới lúc ra khỏi phòng làm việc của tổng tài còn lâng lâng.
Đáng tiếc tâm tình tốt của Hòa trợ lý lại bị người không mời mà tới quấy nhiễu, lần nữa nhìn thấy vị Kha tiểu thiếu gia đề xuất muốn gặp tổng tài, Hòa trợ lý có chút không nhịn được, mấy ngày nay hắn đối với sinh hoạt riêng tư của tổng tài cũng có hiểu rõ, biết anh tìm được người mình yêu, cho nên ngày nào cũng trải qua xuân phong đắc ý, liền kèm theo cả công ty đều xuân phong đắc ý, hiện tại một người rõ ràng đối với tổng tài ý đồ bất chính xuất hiện ở nơi này, Hòa trợ lý có thể không phiền sao.
Làm một người ngoài cuộc, Hòa trợ lý nhìn rõ rõ ràng ràng, tổng tài đối với Kha tiểu thiếu gia hoàn toàn chưa từng có tâm tư phương diện kia, nếu không chiếu theo thực lực của hai nhà Nguyên, Kha đã sớm đám hỏi rồi, về phần chờ tới bây giờ, vả lại tổng tài cũng rất không vui vẻ nhìn thấy mấy người này, trước kia mỗi lần có danh môn khuê tú theo đuổi tổng tài đều bị chặn ngoài cửa, kha tiểu thiếu gia cũng không ngoại lệ.
Lần này Hòa trợ lý còn muốn chuẩn bị dựa theo quy củ trước kia chặn Kha Tòng bên ngoài phòng làm việc tổng tài, đáng tiếc Kha Tòng mắt sắc liếc mắt liền thấy Bồng Hao từ trong văn phòng Nguyên Uyên đi ra, lúc Bồng Hao chơi đồ chơi chán liền nói với Nguyên Uyên muốn đi chơi, Nguyên Uyên nghĩ ở công ty hẳn là không có chuyện gì, bên ngoài lại có Hòa trợ lý ở đây, liền yên tâm để bé đi ra ngoài.
"Sao mày ở đây!" Kha Tòng hai mắt trợn tròn nhìn thằng nhãi từ lần đầu tiên gặp liền gây ngột ngạt cho hắn, hắn biết Nguyên Uyên đối với chuyện làm ăn từ trước đến giờ nghiêm cẩn, chính mình trước kia cũng chưa bao giờ dám đến công ty quấy rầy Nguyên Uyên, nhưng kể từ sau khi Lâm Tiểu Khởi xuất hiện Kha Tòng liền có một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, hắn mới liên tiếp hai lần mạo hiểm nguy cơ bị Nguyên Uyên chán ghét tới công ty tìm anh, nhưng lần trước hắn bị Hòa trợ lý chặn ngoài cửa, lần này lại nhìn thấy Nguyên Uyên mang theo tiểu tiện chủng này tới công ty, Kha Tòng tức giận bất bình nghĩ.
Bồng Hao mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn nhận ra người khi dễ vẹt tiểu Lục của bé, bé cũng rất chán ghét người này, người này chẳng những khi dễ vẹt tiểu Lục của bé, còn không thích bé và ba ba.
"Quỷ đáng ghét!" Bồng Hao lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn bỏ chạy vào phòng làm việc của Nguyên Uyên, mà Kha Tòng cũng không để ý ngăn cản của Hòa trợ lý bước nhanh đi theo Bồng Hao vào.
Nguyên Uyên vừa thấy Bồng Hao chạy vào, liền ngoắc ngoắc tay bảo bé tới bên cạnh mình ôm bé ngồi trong ngực, "Khong phải muốn ra ngoài chơi sao, như thế nào nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Không đợi Bồng Hao nói Kha Tòng liền xông vào, Nguyên Uyên nhìn thấy Kha Tòng nụ cười trên mặt nhất thời biến mất, anh không nghĩ tới người này thế nhưng sẽ đuổi tới công ty tìm anh.
"Cha, hắn là bại hoại!" Không có Lâm Tiểu Khởi ở đây Bồng Hao dứt khoát trực tiếp gọi thẳng Nguyên Uyên là cha, nghe được Nguyên Uyên trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, đối với Kha Tòng cũng liền càng không kiên nhẫn.
Hòa trợ lý đi theo vào nghe được lời Bồng Hao lần nữa tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, hắn một bên nói xinh lỗi một bên ở trong lòng nói thầm, tên Kha Tòng không có nhãn sắc này, bất quá là ỷ vào danh tiếng của Kha gia mà thôi, không có Kha gia ở sau lưng làm chỗ dựa hắn cái gì cũng không phải.
"Không biết Kha tiểu thiếu gia đại giá quang lâm có chuyện gì?" Nguyên Uyên đối với Hòa trợ lý ra hiệu không có chuyện gì, hỏi Kha Tòng.
Kha Tòng hai mắt thẳng tưng nhìn Nguyên Uyên ôm Bồng Hao ở trên đùi, trong lòng cực kỳ oán hận Lâm Tiểu Khởi và đứa con trai tiện nghi của cậu, nếu như không có bọn họ xuất hiện Nguyên Uyên chính là thuộc về mình, ở nước Mễ Thang không tốt sao, tại sao phải trở lại phát hư hạnh phúc của mình, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ Lâm Tiểu Khởi cho dù không về nước Nguyên Uyên cũng không thể nào tiếp nhận hắn.
Dưới tức giận hắn bận thốt lên, "Nguyên đại ca, anh sao phải đối tốt với tiểu tiện chủng này như vậy, nó là con của Lâm Tiểu Khởi, cũng không phải con anh!"
Lời này ở trong văn phòng yên tĩnh không tiếng động lộ ra vẻ phá lệ vang dội, Kha Tòng lại một lần nữa lau mồ hôi lạnh, hoàn hảo hắn vừa nãy lúc tiến vào thuận tay đóng cửa lại, cách âm phòng làm việc của tổng tài cũng tốt, bằng không hậu quả khó lường.
Mà Nguyên Uyên nghe được lời của hắn mặt đen tới không thể đen hơn.