Xét thấy hảo cảm không giải thích được của Bồng Hao đối với Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi càng thêm không yên lòng. Đối với có nên nói sự thật cho Bồng Hao biết ông chú mà bé thích kia chính là cha ruột của bé hay không, Lâm Tiểu Khởi suy nghĩ suốt 2 ngày, ra kết luận cuối cùng — không cần.
Ngay lúc cậu suy nghĩ như thế nào tránh khỏi gặp mặt của Bồng Hao và Nguyên Uyên, Nguyên Uyên gọi điện thoại tới.
"Khuya hôm nay em có thời gian rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Nguyên Uyên đầu dây bên kia điện thoại ngồi trước bàn làm việc một tay thật chặt mà nắm lấy bút trong tay, giả bộ nói thoải mái.
"...... Được." Lâm Tiểu Khởi do dự một chút mới đáp ứng, cậu liếc nhìn Bồng Hao đang nghịch đồ chơi hết sức chuyên chú một chút, nghĩ thầm cần phải đưa bé tới chỗ Chu Chu.
"Cũng mang theo con trai em tới em, nó đều lớn như vậy cũng không ra mắt nó với anh ông bác kiêu ngạo này." Nguyên Uyên lơ đãng nói.
Lời cự tuyệt của Lâm Tiểu Khởi tới khóe miệng như thế nào cũng không nói ra khỏi được, cậu cũng không thể nói với Nguyên Uyên "Con em tới chỗ Bồng Hao, tối nay không trở về nhà." Hơn nữa nghe được Nguyên Uyên tự xưng là bác của Bồng Hao, trong lòng cậu có một loại cảm giác chua xót, chuyện này không có người nào rõ ràng hơn cậu, cậu thậm chí có một ý niệm trong đầu muốn nói ra thân thế Bồng Hao, nó không phải là cháu anh, là con trai ruột của anh.
Nhưng là cậu không thể nói ra được, cậu không muốn ở trước mặt Nguyên Uyên không có mặt mũi sau đó lại mất đi tôn nghiêm, cậu không muốn khiến người khác biết cậu là một con quái vật biết sinh con. Cậu không cách nào tưởng tượng sau khi Nguyên Uyên biết chuyện này dùng ánh mắt gì nhìn cậu, không chỉ Nguyên Uyên, bất luận kẻ nào, cũng không được.
"Sao không nói chuyện, chẳng lẽ sợ anh cuỗm nó về nhà?" Nguyên Uyên nói giỡn, giọng nói càng thêm mềm nhẹ hơn lúc trước.
"Đâu có, Bồng Hao nhà tôi quá nghịch ngợm, chỉ sợ nó quấy rầy đến anh, em nhớ anh vẫn luôn thích thanh tịnh." Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới Nguyên Uyên khi còn bé bất cứ lúc nào nhìn thấy vĩnh viễn đều ở trong phòng đọc sách, khi đó cậu cho rằng trẻ con có lẽ là lớn hơn chút đều như vậy, sau đó lại chờ cậu lớn tới tuổi Nguyên Uyên mới phát hiện không phải là vấn đề tuổi tác, mà là vẫn đề tính cách.
"Nó tên Bồng Hao?" Nguyên Uyên tiểu tâm dực dực hỏi, đáng tiếc Lâm Tiểu Khởi người đang một mực lo lắng chuyện khác này lại không có phát hiện.
"Đúng a, đó chính là tên gọi khác của Đồng Hao. Có người nói tên của trẻ con không quá cao quý sẽ dễ nuôi, cả đời đều có thể bình an vui vẻ, em không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng nó có thể đủ khỏe mạnh vui vẻ vượt qua cả đời." Lâm Tiểu Khởi tỉ mỉ giải thích tên Bồng Hao, nói tới con nhà mình lời của cậu cũng nhiều hơn, thanh âm cũng trở nên ôn nhu.
"Em từ lúc trước đã thích ăn rau cải (đồng hao)." Hồi lâu sau Nguyên Uyên mới nói ra những lời này, "Cho dù đặt tên con cũng không quên ăn, Bồng Hao...... Nhất định là đứa nhỏ hạnh phúc, buổi tối dẫn nó cùng đi, anh chuẩn bị quà cho nó."
(Giải thích tên bé Bồng Hao nè, đồng hao (茼蒿) có nghĩa là rau cải cúc (rau đồng hao), dân gian gọi là rau bồng hao (蓬蒿))Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Khởi nhìn chằm chằm Bồng Hao phát ngốc, cậu thấy lông mày, lỗ mũi trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bồng Hao rất giống Nguyên Uyên, thấy mỗi động tác nhỏ của Bồng Hao đều giống y đúc Nguyên Uyên. Có lẽ Bồng Hao giống Nguyên Uyên nhất chính là loại trấn định lúc đối mặt với bất cứ chuyện gì này, loại lý giải và quan tâm đối với người khác này, cậu vô số lần vì có đứa con hiểu chuyện Bồng Hao này mà tự hào.
"Bồng Hao, thay quần áo, tối nay chúng ta đi ăn đại tiệc." Lâm Tiểu Khởi chỉ huy con.
Chờ sau khi Lâm Tiểu Khởi cùng Bồng Hao trang phục tươm tất một phen tới nhà hàng đã hẹn, Nguyên Uyên đã sớm chờ bọn họ. Lâm Tiểu Khởi có chút không được tự nhiên mà ngồi xuống, cậu nghĩ tới lần đầu tiên mang theo Bồng Hao tới gặp cha ruột của bé đương nhiên không thể tùy tiện, nhất định phải để con trai mặc quần áo soái khí mười phần, mặc dù Nguyên Uyên không biết Bồng Hao là con của anh, nhưng để lại ấn tượng tốt là quan trọng nhất, con của cậu cậu thích nhất, cũng hi vọng người cha khác của con cũng thích.
Lúc Bồng Hao biết được tối nay gặp được chú xinh đẹp hưng phấn không thôi, lôi từng bộ từng bộ quần áo trẻ em của mình ra so sánh, thật rất vả chọn được bộ mình thích lại bị Lâm Tiểu Khởi đổi lại "Bộ quần áo này không đẹp, con Nguyên...... bác sẽ không thích siêu nhân ngoài hành tinh."
(Chỗ này bạn Khởi định nói với bé là Nguyên Uyên của con (theo cấu trúc câu tiếng Trung là "nhĩ Nguyên")Đối với chuyện chú xinh đẹp biến thành ông bác này Bồng Hao có chút không quá hiểu, nhưng bé thiện giải nhân ý vẫn là đón nhận sự thật này, lại không nguyện ý gọi ông bác của bé: "Viên Viên và Bồng Hao giống nhau đều là siêu nhân ngoài hành tinh, nhất định sẽ thích." Bồng Hao lo lắng mười phần mà phản bác, mặc dù Lâm Tiểu Khởi không hiểu lo lắng của bé ở đâu mà ra.
Về phần lệnh xưng hô Bồng Hao gọi Nguyên Uyên Lâm Tiểu Khởi hết sức hài lòng, quả nhiên không hổ là hai cha con, đều vô sự tự thông như vậy.
Cậu nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Uyên nghe tên anh thành "Viên Viên", vì vậy xưng hô "Viên viên ca" thế này vẫn bám theo Nguyên Uyên nhiều năm. Cho tới rất lâu sau này, cậu mới hậu tri hậu giác nghĩ tới xưng hô trẻ con này với Nguyên Uyên thật ra rất không phù hợp, bất quá khi đó bọn họ đã rất ít gặp mặt.
(Tên của anh Nguyên Uyên phát âm là "yuán yuān", còn từ Viên Viên phát âm là "yuán yuán", phát âm gần giống nhau)"Viên Viên." Bồng Hao vừa thấy được liền hết sức phấn khởi gọi lớn tiếng, chẳng biết tại sao, bé đối với Viên Viên chỉ gặp qua một lần này rất có cảm giác thân thiết, rất thích tới gần chú ấy.
Mặt Lâm Tiểu Khởi cứng lại, cậu lại quên sử đúng cách gọi của con trai rồi, lén lút gọi là một chuyện, trước mặt gọi là một chuyện khác, không biết nam nhân đã sớm ở trên thương trường xưng vương này nghe xưng hô như thế có thể muốn đánh bé hay không, nhưng nhìn Bồng Hao đối diện xem ra cậu 10 năm trước không dám trước mặt đùa giỡn gọi xưng hô Viên Viên như thế này quả thực rất buồn cười a.
Cố gắng nhịn xuống nụ cười của mình, Lâm Tiểu Khởi quả nhiên thấy khóe miệng Nguyên Uyên khẽ co rút, hoàn hảo, hoàn hảo không có đứng lên phẩy tay áo bỏ đi.
"Không phải em dạy." Đối mặt với ánh mắt hỏi dò của Nguyên Uyên Lâm Tiểu Khởi chưa đánh đã khai, "Thật đấy...... Không phải." Mặc dù là cậu ngầm thừa nhận.
"Anh còn chưa nói gì em đã thừa nhận trước." Nguyên Uyên bất đắc dĩ nói, trong mắt để lộ ra sủng nịch Lâm Tiểu Khởi nhìn không hiểu.
"Đây chỉ có thể chứng minh chúng em cha con liên tâm, Bồng Hao nhà tôi đúng là vô sự tự thông nha, thông minh giống em." Có lẽ là gián đoạn của Bồng Hao, cũng có lẽ là thái độ ôn hòa của Nguyên Uyên, Lâm Tiểu Khởi đã quên mất lúng túng trong quá khứ, bất tri bất giác thanh tĩnh lại.
Mỉm cười trên mặt Nguyên Uyên không quá rõ ràng tựa hồ dừng lại một cái chớp mắt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi cùng Bồng Hao, Bồng Hao cực kỳ hứng thú cọ tới bên người Nguyên Uyên, dùng ánh mắt mong đợi cùng trẻ con nhìn anh: "Cháu không thể gọi Viên Viên như vậy sao?"
"Đương nhiên có thể." Nguyên Uyên bị ánh mắt giống Lâm Tiểu Khởi 7 phần kia nhìn trong lòng mềm nhũn, vụng về ôm bé lên đùi, cẩn thận ôm bé, một cử động cũng không dám.
(Đứa nào re-up là chó)Lâm Tiểu Khởi ngây ngốc nhìn hình ảnh cái này, cậu muốn hỏi một câu Nguyên Uyên từ trước đến giờ ăn nói ý tứ sao lại làm ra loại cử động này? Anh ta không phải ghét trẻ con nhất sao? Rất lâu trước đây cậu thậm chí cho rằng cho dù Nguyên Uyên có con của mình cũng chưa chắc sẽ đi ôm nó một cái, còn keo kiệt bày ra nụ cười với nó.
Bồng Hao quả nhiên là đứa nhỏ may mắn.
"Bồng Hao mấy tuổi?" Nguyên Uyên ôm Lâm Tiểu Khởi hỏi.
"Bồng Hao 4 tuổi rồi." Lâm Tiểu Khởi còn chưa mở miệng, thanh âm ngây thơ của Bồng Hao liền vang lên, bé còn cố ý tách ngón tay Nguyên Uyên ra, "Một, hai, ba, bốn, Bồng Hao 4 tuổi rồi."
Nguyên Uyên khẽ mỉm cười, trở tay cầm lấy tay nhỏ của bé, đây là loại cảm giác thật kỳ diệu, trong ấy tượng của anh tựa hồ chưa từng cầm qua bàn tay nhỏ như vậy, tay Bồng Hao mềm mềm nộn nộn, Nguyên Uyên nhẹ nhàng nắm trong tay, sợ có chút nắm đau bé.
Tới lúc bắt đầu ăn cơm, Bồng Hao mới bất đắc dĩ rời khỏi cái ôm của Viên Viên, nếu như không phải Lâm Tiểu Khởi nói Bồng Hao nhất định phải tự mình ăn cơm, Nguyên Uyên nhất định sẽ không nhịn được ôm Bồng Hao đút cơm cho bé.
Cả một buổi tối Lâm Tiểu Khởi đều ở đây nơm nớp lo sợ, cậu sợ Nguyên Uyên cũng sẽ giống như Bồng Hao hỏi vấn đề kiểu như "mẹ Bồng Hao là ai", nhưng cho tới khi cơm nước xong xuôi Nguyên Uyên cũng rất ít nói chuyện, dường như bọn họ thật sự chẳng qua là tới ăn một bữa cơm tối, mà không phải gặp lại sau nhiều năm xa cách.
"Anh đưa các em về nhà đi, nhìn bộ dáng Bồng Hao cũng mệt mỏi rồi, đều buồn ngủ tới không mở mắt ra được." Nguyên Uyên nhìn nhìn Bồng Hao ăn cơm tới một nửa liền làm ổ trong lồng ngực mình buồn ngủ tới mở mắt không ra, nhẹ giọng nói với Lâm Tiểu Khởi.
Đứa nhỏ này ban ngày quá mức hưng phấn, buổi tối rất sớm đã mệt, cho dù như vậy bé cũng muốn làm ổ trong ngực Viên Viên không đi.
"Ừ, đưa nó cho em, em tới ôm." Lâm Tiểu Khởi đứng dậy chuẩn bị nhận lấy Bồng Hao.
"Vẫn là anh ôm đi." Tiểu tử còn rất nặng, Nguyên Uyên ôm bé đánh giá sức nặng một chút, lại âm thầm đánh giá thân thể gầy hơn 5 năm trước của Lâm Tiểu Khởi một phen, lắc lắc đầu.
(Đứa nào re-up là chó)Lúc tiến hành đối thoại trên Lâm Tiểu Khởi có loại ảo giác, giống như cậu và Nguyên Uyên thật sự là vợ chồng bình thường thương lượng việc vặt hàng ngày vậy, nhưng ý nghĩ như vậy hình như không đúng lắm. Cậu không khỏi nhớ tới ánh mắt khinh thường của giảng viên hàng xóm kia, nhớ tới người nọ diễn thuyết trên lớp "Kẻ đồng tính luyến ái là không thể tha thứ."
Rõ là nói gì thì nói, lúc ở nhà hàng Lâm Tiểu Khởi còn nhớ đến giảng viên hàng xóm, không nghĩ tới về đến nhà còn chưa mở cửa ra đã gặp được đối phương. Bởi vì Tiểu Bồng Hao vẫn túm quần áo Nguyên Uyên không buông tay, cho nên dọc đường đi vẫn là Lâm Tiểu Khởi lái xe Nguyên Uyên, Nguyên Uyên ôm Lâm Tiểu Khởi ngồi phía sau, phân công này như thế nào có chút không hài hòa, Lâm Tiểu Khởi vứt mấy ý nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu kia đi.
Lúc tới dưới lầu nhà Lâm Tiểu Khởi, Nguyên Uyên dứt khoát làm người tốt đến cùng ôm Bồng Hao đi lên, cứ như vậy gặp được giảng viên hàng xóm.
Giảng viên hàng xóm đầu tiên là chú ý tới Lâm Tiểu Khởi lại dẫn đứa nhỏ cùng nam nhân khác cùng nhau về nhà, đang muốn hừ lạnh một tiếng khinh thường, lại nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Nguyên Uyên ở phía sau thay đổi thái độ: "Nguyên tổng, không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp ngài, tôi là giảng viên đại học Aesop, chúng ta trước đây không lâu gặp qua ở đại học Aesop."
(Đứa nào re-up là chó)Nguyên Uyên nhìn thoáng qua Bồng Hao ở trong ngực đang ngủ cực kỳ ngon, nhíu nhíu mày, trên mặt nhưng vẫn là gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Lâm Tiểu Khởi không nghĩ tới còn sẽ có phát sinh như thế, nhưng đây không phải chuyện liên quan tới cậu, cậu lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Nguyên tổng, hạng mục đầu tư của ngài với trường chúng tôi kia thật sự là quá đúng lúc rồi, tôi vẫn đều rất có hứng thú với nó, đáng tiếc tài chính nhà trường không đủ, bất quá may mà có ngài bỏ vốn, mới cứu vãn được một thí nghiệm vĩ đại, thỉnh cho phép tôi bày tỏ cảm tạ thành khẩn nhất với ngài." Giảng viên hàng xóm lải nhải nói.
Lâm Tiểu Khởi bị lời của gã chọc cho cười phun ra tiếng, vài năm không gặp phong cách nói chuyện của vị hàng xóm này vẫn là đâu ra đấy như vậy, ngay cả vuốt mông ngựa đều vuốt tới đặc biệt.
Nguyên Uyên thật ra thì cũng không nhớ được người kia là ai, ngày đó anh tới đại học Aesop thương lượng chuyện hợp tác vốn chính là bởi vì Lâm Tiểu Khởi, nếu như không phải Lâm Tiểu Khởi học ở đó 4 năm đại học, Nguyên Uyên sao sẽ hàng năm đầu tư một số tiền lớn cho trường học bọn họ sau khi Lâm Tiểu Khởi ra nước ngoài.
Anh vừa nghe được người này nói tới đầu tư đại học Aesop liền thời khắc chú ý tới biểu tình của Lâm Tiểu Khởi, sợ bị cậu phát hiện ra tâm tư bên trong của mình, ai ngờ người kia thật sự không biết điều, đứng ở cửa nhà người ta nói nhảm.
"Xin lỗi, đứa nhỏ nhà tôi đang ngủ, tôi đi về trước." Thừa dịp Lâm Tiểu Khởi mở cửa, Nguyên Uyên nhanh chóng ôm Bồng Hao nhảy vào trong nhà.
Lâm Tiểu Khởi nhịn cười lén quay đầu nhìn biểu tình giảng viên hàng xóm, quả nhiên, đối phương hung hăng trừng mắt với cậu một cái.