72, Chương thứ bảy mươi hai...“Tiểu Du...” Ngồi vào xe, Ngôn Tĩnh giúp Ngôn Du đang ngồi ở ghế phụ buộc dây an toàn, nhìn nàng thần tình nhíu chặt, có một tia đau lòng.
Này... Chính là suy tính thiệt hơn đi.
Muội muội chậm chạp của nàng lại có thể cũng sẽ vì tình yêu mà suy tính thiệt hơn ư...
“Tỷ tỷ... Sở lão sư là không cần em sao?” Khuỷu tay Ngôn Du bám lấy cửa kính xe nâng cằm lên, cặp con ngươi đen bóng giờ phút này đã tràn ngập mê man, “Cho nên... Mới có thể phóng tâm mà để cho em một mình một người với Bạch đồng học... Sau đó chính mình rời khỏi...”
Cho tới nay đối với đoạn tình cảm lưu luyến giữa Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất vẫn chưa hoàn toàn nhận, chính là giờ phút này chứng kiến bộ dáng muội muội khó chịu, Ngôn Tĩnh lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, “Chị vừa mới ở cửa trường học đụng phải Sở lão sư.”
“Ân...” Ngôn Du như trước chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, nhường Ngôn Tĩnh lại càng cảm thấy đau lòng, liền tiếp tục nói, “Chị nhìn ra được, nàng cũng thật khó chịu.”
“Tỷ tỷ đang an ủi em đi...” Ngôn Du dắt khóe miệng cười cười, “Tựa như trước đây tiểu bằng hữu không cho em chơi chung, tỷ tỷ cũng sẽ trăm phương ngàn kế tìm lý do để giải thích...”
Cũng là bởi vì tỷ tỷ luôn luôn yêu thương mình như vậy cho nên mới làm cho mình một lần nhận định tỷ tỷ mới là người trọng yếu nhất trên đời, là người mà mình cả đời cũng sẽ không bỏ xuống, kết quả... Lạc Học Khâm lại xuất hiện.
Lại nói tiếp... Tỷ tỷ còn không có giải thích cảm tình đối với Lạc Học Khâm rốt cuộc là như thế nào đâu.
Đến tận đây, Ngôn Du quay đầu, thấy Ngôn Tĩnh bởi vì lời của nàng muốn nói lại thôi, “Tỷ tỷ lần trước còn chưa nói với em có thích cái tên Lạc Học Khâm kia không đâu.”
Chợt nghe muội muội hỏi như vậy, trên xe còn bày thuốc buổi sáng Hạ Kiều Mộc đưa tới, Ngôn Tĩnh không hiểu sao một trận chột dạ, miệng chu lên, vẫn là không đem lời nói ra miệng.
“Tỷ tỷ không thích?” Ngôn Du không rõ trên mặt tỷ tỷ một ít bối rối là có chuyện gì vậy, chính là cảm thấy có thể mình nhìn lầm rồi, như trước chấp nhất, “Tỷ tỷ nếu không thích, em giúp chị cùng ba ba nói.”
Miễn cưỡng xả ra tươi cười, Ngôn Tĩnh cố gắng duy trì bình tĩnh, “Ân... Chuyện của mình, em cũng còn chưa đủ dũng khí nhường ba ba biết đâu, em còn muốn quản tỷ tỷ a?”
“Ngô...” Xe vào lúc này đã muốn chạy nhanh vào tiểu khu mà các nàng ngụ, Ngôn Du nhức đầu, nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất lại có thể phóng tâm đem mình bỏ ở trường học, chu chu môi, bất quá vẫn là rất nhanh đáp, “Chuyện em cùng Sở lão sư nếu bị ba ba biết mà nói, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà... Sở lão sư có nói, không thể cùng người không thích kết hôn, bằng không sẽ là chuyện không vui cả đời nha... Tuy rằng có thể ly hôn, chính là... Chính là không giống với...”
Khi đình hảo, Ngôn Tĩnh không có lập tức mở xuống xe mà là quay đầu nhìn Ngôn Du, “Tiểu Du là đã làm xong chuẩn bị, quyết định bị ba ba đuổi ra khỏi nhà, thật không?”
“Ân!” Ngôn Du không do dự chút nào dùng sức gật đầu, “Ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý em cùng một chỗ với Sở lão sư.”
Nghe nói tình yêu cùng tình thân luôn khó có thể nhịp nhàng, luôn luôn sẽ có một bên phải bị thương tổn, nếu là như vậy... Nàng là ích kỷ a, dù sao chắc chắn sẽ không miễn cưỡng chính mình đi khuất tùng ba ba.
“Vậy... Chị cùng mẹ thì sao đây?” Chứng kiến cổ áo sơmi của Ngôn Du không để ý tới, Ngôn Tĩnh đưa tay giúp nàng lạp hảo, thanh âm thật thấp, “Em bị đuổi đi ra, chị cùng mẹ làm sao bây giờ?”
“Em...” Nháy mắt mấy cái, Ngôn Du vô tội nhìn Ngôn Tĩnh, hồi lâu sau, “Mẹ cùng một chỗ với ba ba, tỷ tỷ... Ngô, tỷ tỷ cũng sẽ có người thích... Tỷ tỷ còn chưa nói đâu, có thích Lạc Học Khâm hay không?”
Ngôn Du một phen nói, Ngôn Tĩnh tự nhiên là nghe, trong lòng không khỏi một trận rung động rồi lại cố ý muốn che giấu, cho nên mới bèn đưa lực chú ý đặt ở việc Ngôn Du sẽ bị ba ba đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà Ngôn Du thật sự là một người rất cố chấp, muốn minh bạch một vấn đề liền phải gặng hỏi đến cùng, quyết không buông bỏ...
Mời nàng trả lời thế nào đây?
Kỳ thật nói thẳng ra là không thích sao...
Cắn môi, Ngôn Tĩnh lắc đầu, cười đến có chút chua sót, “Tốt lắm, Tiểu Du, không nói trước chuyện này được không, chúng ta xuống xe ăn cơm.”
“Không được, không muốn, tỷ tỷ lại nói sang chuyện khác...” Ngôn Du giữ chặt tay Ngôn Tĩnh, vẻ mặt còn thật sự chăm chú, “Tỷ tỷ biết em ngu ngốc, cho nên chị một khi nói sang chuyện khác, em sẽ cũng đi theo...”
Có chút kinh ngạc nhìn Ngôn Du, hồi lâu sau, Ngôn Tĩnh thở dài, “Em nhất định là muốn cho ba mẹ thương tâm, chẳng lẽ chị cũng muốn làm vậy sao?”
Lông mi rối rắm cùng một chỗ, Ngôn Du rất khó hiểu nhìn tỷ tỷ, hồi lâu đều chưa có lấy lại tinh thần.
“Tốt lắm, ăn cơm đi...” Mở cửa xuống xe, Ngôn Tĩnh nhìn người vẫn còn sững sờ tại chỗ, liêu liêu tóc dài, “Tiểu Du...”
“Nha...” Phục hồi tinh thần lại cũng đi theo mở cửa xe đi xuống, Ngôn Du vừa đi vừa nghĩ có thích Lạc Học Khâm hay không cùng có thể nhường ba ba mẹ thương tâm thì có quan hệ gì, lại không biết, Ngôn Tĩnh chính là theo bản năng liền nói như vậy, chẳng qua là, cũng không phải bởi vì nguyên nhân là Lạc Học Khâm.
Hợp với vài ngày đều rối rắm vấn đề này, Ngôn Du giờ phút này là đang gục xuống bàn, thần tình nghi hoặc.
Chẳng lẽ là bởi vì lão đầu tử cố chấp kia, hứa tỷ tỷ không lấy chồng liền cấp Lạc Học Khâm?
Bật ngồi dậy, thần tình nghiêm túc, tựu thời điểm tức giận đều là bộ dáng đáng yêu tức giận, bộ dáng Ngôn Du lần này nhường Sở Nguyệt Xuất ở một bên thường thường sẽ liếc nhìn nàng buồn cười lắc đầu, lại tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Mấy ngày nay Ngôn Du giống như là lạ, liền xem bộ dáng nàng, chỉ sợ là bởi vì chính mình ngày đó để nàng một mình đối mặt với học trò tên Bạch Hiểu An kia, cho nên mới phát cáu với mình.
Ngôn Du bộ dáng như vậy ngược lại khiến nỗi bất an trong nàng hơi an ổn xuống.
Mặc dù biết Ngôn Du thân thể, biết Ngôn Du một lòng một dạ đều ở trên người mình, nhưng vẫn lo lắng Ngôn Du sẽ không nghĩ nhiều mà cùng với Bạch Hiểu An lau ra lửa, hiện giờ xem ra, đoán chừng là sẽ không.
Chính là...
Nghĩ đến một bên là người yêu của mình, một bên là học sinh của mình, Sở Nguyệt Xuất thật không khỏi nhăn mi.
Tình cảm lưu luyến của nàng cùng Ngôn Du tại trường học là thành sự không thể bại lộ, nàng đương nhiên không có khả năng ở trước mặt học sinh kia bại lộ bí mật. Huống chi...
Động tác sửa bài tập chợt ngừng lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy trên bài làm là tên Bạch Hiểu An, thở dài.
Nàng thật sự thực lo lắng Bạch Hiểu An bởi vì cảm tình đối với Ngôn Du mà ảnh hưởng tới học tập a.
Trong văn phòng thật sự im lặng, chợt nghe tiếng Sở Nguyệt Xuất thở dài, Ngôn Du quay đầu, liếc mắt một cái liền chứng kiến Sở Nguyệt Xuất quay mặt.
Ngô...
Chẳng lẽ là bởi vì gần đây nàng phát cáu với Sở lão sư, cho nên Sở lão sư không vui sao?
Gãi gãi hai má, Ngôn Du nhìn nhìn chung quanh, văn phòng chỉ có mình và Sở Nguyệt Xuất, còn có vị lão sư đang cúi đầu tựa hồ sửa bài tập thôi. Thật cẩn thận chuyển đến bên người Sở Nguyệt Xuất, ngồi xổm xuống, nương cái bàn che giấu, xác định lão sư kia sẽ không thấy mình, lúc này mới kéo kéo tay Sở Nguyệt Xuất để nàng nghe được động tĩnh quay đầu xem mình, thần tình nhu thuận, “Thực xin lỗi...”
“Ân?” Hạ giọng, đối với động tác của Ngôn Du giờ phút này rất là khó hiểu, Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu nàng, “Làm sao vậy?”
“Em không phải cố ý phát cáu với chị...” Ngôn Du lắc lắc tay nàng, chu môi, “Em nghĩ đến chị không sao cả...”
“Ân?” Này xem ra lại càng khó hiểu, Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn không rõ Ngôn Du đang nói cái gì.
“Chính là... Chị để cho em cùng Bạch đồng học kia ở lại một mình...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du rối rắm cùng một chỗ, “Chính là... Hẳn là nên ghen nha...”
Thần sắc nghi hoặc cởi ra, thay bằng nụ cười ôn nhu yếu ớt, Sở Nguyệt Xuất mắt nhìn lão sư còn đang sửa bài tập, cũng giảm thấp âm lượng, “Em đang khó chịu chuyện này a?”
Cùng nàng muốn không giống với... Nguyên lai là lo lắng mình không ăn giấm sao?
Nàng còn tưởng rằng... Chẳng qua là bởi vì Ngôn Du không biết ứng phó trường hợp kia, cho nên mới tự trách mình không ở lại giúp nàng.
Ngôn Du chậm chạp như vậy, lại có thể cũng sẽ có lúc biến thành thế này a.
“Ân...” Ngôn Du ngửa đầu, thần tình không vui, “Bất quá tỷ tỷ nói, không thể cứ dạng này cái gì cũng không nói liền giận dỗi, hẳn là muốn hỏi rõ ràng...”
Trong lòng một mảnh mềm mại, Sở Nguyệt Xuất một tay nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du, “Vậy em hỏi đi.”
“Ngô... Chị... Chị ghen sao?” Ngôn Du mặc cho nàng vuốt ve khuôn mặt của mình, mày như trước nhíu lại, “Lưu em cùng Bạch đồng học một mình tại nơi đó, chị không lo lắng em cùng nàng làm chuyện thực xin lỗi chị sao?”
Cái đồ ngốc này...
Sở Nguyệt Xuất ách nhiên thất tiếu, nhìn vào ánh mắt ủy khuất, khóe môi ngoéo lên một cái, không nói gì.
Cũng không biết người này làm sao mà biết nhiều mặt cảm tình như vậy, cư nhiên còn biết hỏi mình vấn đề như vậy, còn tưởng rằng người này cả ngày chỉ biết đùa nghịch mấy khoản đề mục, sẽ không đi hiểu những chuyện này chứ.
“Chị... Chị còn cười...” Vốn là bởi vì Sở Nguyệt Xuất thở dài mà quyết định mở miệng trước đi hỏi, lúc này không chỉ có không có được đáp án mà còn bị cười, Ngôn Du càng ủy khuất, chu chu môi, từ ngồi cạnh liền hướng về sau nhảy lên, “Không để cho chị nhéo...”
“Hì hì...” Sở Nguyệt Xuất nở nụ cười, ánh mắt lại càng thêm ôn nhu, đối với nàng ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây.”
“Hừ!” Hừ một tiếng, nhưng vẫn thật biết điều chuyển qua, thời điểm ngón tay Sở Nguyệt Xuất hiện lên hai má cũng là thoáng giật giật đầu xong lặp tức liền bất động, Ngôn Du này tấm bộ dáng khả ái, nhường Sở Nguyệt Xuất lại càng tâm động, mắt nhìn bốn phía, xác định vị trí này sẽ không bị chú ý tới, khom người, rất nhanh hạ xuống hôn Ngôn Du, “Đồ ngốc...”
Mắt nhỏ trừng lớn, Ngôn Du sờ sờ hai má, nhìn Sở Nguyệt Xuất không nói gì.
Sở lão sư nói nha, lúc ban ngày, không được ở văn phòng động tác thân mật... Ngô, Sở lão sư sao lại có thể làm...
“Chị có ghen.” Sở Nguyệt Xuất nhẹ nói lên, “Chính là, em nhìn đoán không ra mà thôi.”
“Thật vậy chăng?” Vẫn là ngửa đầu, Ngôn Du làm một bộ cục cưng thực tò mò.
“Thật sự.” Kỳ thật vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất thấy thế nào cũng đều có thể coi như bình tĩnh, dù sao cũng là đang ở văn phòng, nàng ở trong nháy mắt thất thố liền hồi thần ngay, cho nên hầu như cố gắng bảo trì bình tĩnh trên mặt không muốn làm cho người nhận thấy không đúng.
Chính là, coi như vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất bình tĩnh như thế, lại nói ra lời cũng tựa hồ thực bình thản nhưng Ngôn Du quả thật bởi vì vậy mà vui vẻ không thôi.
Đối với nàng mà nói, lời Sở lão sư nói, liền nhất định là đúng.
==========================