Thương Hải Thành mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt, năm nay cuộc so đấu giữa những đệ tử trong gia tộc hàng năm một lần diễn ra sớm hơn so với dự định, sự việc đột xuất này khiến cổng Thương Hải Thành mấy ngày nay vô cùng tấp nập, mấy tên bảo vệ trong lòng vui như phất cờ, năm nào cũng thế này chẳng mấy chốc sẽ giàu to haha...
Trái với không khí náo nhiệt bên ngoài, ba đại gia tộc Thượng Quan gia, Lý gia và Diệp gia rất thâm trầm, những trưởng lão và gia chủ của những nhà này không ngừng lên kế hoạch bồi dưỡng gấp rút đệ tử nhà mình.
Thượng Quan phủ, trong Nghị Điện gia tộc, tộc trưởng Thượng Quan Chấn Hải mặt mày tức giận đi qua di lại chỗ ngồi, một tay vỗ xuống chiếc ghế làm bằng Bích Thụ gào thét:
- Các ngươi đang làm gì đó, đã gọi Tú nhi của ta về chưa, nó chính là một trong những đệ tử mạnh nhất năm nay của Thượng Quan gia, nếu đến ngày đó mà nó không về thì các ngươi cũng đừng chiếm được thứ gì!
Mọi người phía dưới bất giác run lên, vị gia chủ này là một cái cuồng nhi nữ, không nên chọc vào a. Đại trưởng lão gần nhất từ tốn nói:
- Gia chủ yên tâm, Truyền Tin Phù đã được gửi đi, nàng sẽ sớm trở về thôi!
Các trưởng lão khác hướng ánh mắt cảm kích về Đại trưởng lão, ngài thật tốt a, trong gia tộc chỉ có ngài mới dám nói vậy với gia chủ thôi. Đại trưởng lão rất hưởng thụ cảm giác này, người ta nói già sống bằng mặt mũi, ngoài lão tổ tông còn ai dám nói chuyện với Thượng Quan Chấn Hỉa như hắn chứ. Vuốt vuốt bộ râu của mình ra vẻ cao thâm đắc đạo nói:
- Ta thấy lần tỷ thí này sẽ không kết thúc dễ dàng như mọi năm đâu, vì tranh đoạt một xuất cuối cùng kia chắc chắn Lý gia và Diệp gia sẽ liều mạng.
Thượng Quan Chấn Hải nghe vậy âm trầm ngồi xuống, cả Nghị Điện chìm trong im lặng trong giây lát, mọi người cũng đều cảm thấy căng thẳng, sự việc này quá lớn rồi, liên quan đến tồn vong của gia tộc họ không thể tham dự vào ai nấy ngồi im thin thít.
Thượng Quan Chấn Hải như đã nghĩ thông suốt được điều gì đó, nghiêm túc lên tiếng:
- Tốt, chúng ta cũng sẽ liều mạng với chúng, Thượng Quan gia không thể lụi tàn trong tay Thượng Quan Chấn Hải ta được, lập tức áp dụng cho tinh anh trong gia tộc cuộc huấn luyện địa ngục.
Các trưởng lão ngồi dưới run lên, ngay cả Đại trưởng lão cũng giật mình bứt xuống một sợi râu, bọn hắn có ấn tượng rất sau sắc với bốn từ "huấn luyện địa ngục" này, năm đó ai đi ra mà không thân tàn ma dại thảm không chịu nổi, nghĩ đến chuỗi ngày đen tối đó các trưởng lão bất dắc dĩ lắc đầu.
- Được rồi! Lập tức thực hiện đi!
...
Vạn Dược Các.
Trương Bàn thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, từ ngày nhận Lục Hùng làm sư phụ hắn liền bị nhốt ở đây, đã ba tháng không về Lâm Sơn Trấn không biết bọn Tiểu Thiên giờ này thế nào, Tiểu Tuyết có nhớ ta không, hắn còn nhớ cả những người hàng xóm thân thiện, nhớ cả trưởng trấn già kia.
- Sao? Không chịu nổi nỗi nhớ nhà sao?
Vân Thủy Nguyệt đột nhiên xuất hiện phía sau Trương Bàn, giọng nói mang phong tình vạn chủng.
Ừ một tiếng, Trương Bàn tiếp tục nhìn ra ngoài.
- Nếu đã bước chân vào con đường tu luyện thì ngươi phải dứt bỏ hồng trần, năm đó ta cũng giống như ngươi bây giờ vậy, nhưng ta hiện tại có thể chuyên tâm vào tu luyện mặc kệ thế sự biến hóa, ngươi sẽ sớm ngộ ra được điều này thôi.
Vân Thủy Nguyệt ngồi lên chiếc ghế cạnh đó, tự nhiên rót cho mình một li trà, lời nói thấm thía ruột gan.
- Vân tỷ, có phải ta rất vô dụng không?
Trương Bàn quay sang hỏi.
- Không! Ngươi là thiên tài, ngươi trời sinh ra đã là người trong giới tu luyện, thiên phú của ngươi đến ta nhìn vào cũng phải mặc cảm.
Vân Thủy Nguyệt nói, nàng cần đánh thức ý chí của tên heo mập này, suốt ngày tỏ vẻ buồn bã như ông cụ non vậy.
- Ừ!
Trương Bàn đã chán nghe những lời này rồi, điều hắn muốn là có thể đi chu du khắp đất trời chứ không phải là cứ chui rúc ở một nơi như vậy.
Nhìn bộ dạng của Trương Bàn bản thân Vân Thủy Nguyệt cũng hết lời để nói, xem ra sau lần này phải đưa hắn về cho Nhị thúc vậy, chỉ cần vào tay thúc ấy đi ra chắc chắn hắn sẽ thay đổi.
Bước ra khỏi cửa, Vân Thủy Nguyệt chợt nhớ ra một điều, quay mặt lại nói:
- Sắp tới ba gia tộc lớn trong Thương Hải Thành sẽ tổ chức một trận tỷ thí, đến lúc đó tỷ tỷ đưa ngươi đi xem.
- Thật sao?
Trương Bàn giống như hồi sinh đứng dậy khoa tay múa chân, cuối cùng ca cũng được thoát khỏi nơi này rồi, Vân Thủy Nguyệt đã đi xa nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười vọng ra, lắc nhẹ cái đầu nhỏ tiếp tục công việc thường ngày.
...
Hai người Tiểu Thiên và Linh Tú đã xuất hiện trước cửa Thiên Hải Thành, hắn đã đến đây cùng Trương Bàn vài lần nên cũng không quá kinh ngạc, Thượng Quan Linh Tú bên cạnh kéo hắn đi về phía cổng thành như thường lệ nộp phí.
Hai người Tiểu Thiên nhanh chóng đi vào trong thành, Thượng Quan Linh Tú nhanh nhảu nói:
- Tiểu Thiên, hay là đệ về Thượng Quan Phủ làm khách đi, ta đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Tiểu Thiên không nói gì, hắn cũng không muốn đến nơi này nhanh như vậy, theo tính toán thì khi đạt đến đỉnh cao sinh mẹnh thể cấp một thì hắn mới lộ diện nhưng vì Thượng Quan Linh Tú cứ ở bên nài nỉ nên cũng đi theo nàng.
Thượng Quan Linh Tú một bên vui vẻ trò chuyện không để ý mọi người xung quanh đang tập trung ánh mắt về phía hai người, Tiểu Thiên toàn thân y phục bình dị đi cùng vị mỹ nhân nổi tiếng trong Thương Hải Thành rất nhanh trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Tiểu Thiên bị mọi người chỉ chỏ như vậy cũng không có phản ứng gì nhưng Thượng Quan Linh Tú lại khác, nàng rất bất mãn, những kẻ kia không ngờ lại dám coi thường Tiểu Thiên của nàng. Kéo hắn vào một quầy hàng y phục gần đó, lúc đi ra như một người hoàn toàn khác vậy, trên người mặc trường bào trăng tinh, đầu tóc buộc lại gọn gàng, khuông mặt cắt tỉa cẩn thận đã xuất hiện đường nét của thiếu niên phong lưu bình thường, Linh Tú nhìn đến ngây ngấn, quá khác biệt, Tiểu Thiên không ngờ cũng rất soái nha.
Ngay thời điểm hai người vừa bước chân vào trong thành, Thượng Quan Chấn Hải đã nhận được tin tức, trong thư phòng của mình hắn ngồi vô cùng nghiêm túc, trái lại trong lòng đang không ngừng gào thét:
- Tên nhãi con kia là tên nào? Khốn khiếp a, chắc chắn nhi nữ của mình đã bị tên kia dụ dỗ nên mới ra ngoài lâu như vậy, ta làm phụ thân nuối nó mười mấy năm mà vẫn chưa được nó mua cho một bộ y phục nào, aaa, người đâu, ta muốn trảm tên tiểu tử kia.
Hai tay Thượng Quan Chấn Hải siết chặt, Đại trưởng lão ngồi bên cạnh còn tưởng hắn đang suy nghĩ những vấn đề trong Nghị Điện liền cười nhiệt tình:
- Gia chủ ngươi không cần quá lo lắng, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Thượng Quan gia chúng ta bảy phần nắm chắc chiến thắng.
Thượng Quan Chấn Hải đã bình phục lại tâm tình, giọng nói mang ý sâu xa nói:
- Không thể nói trước được điều gì xảy ra, trận chiến này rất quan trọng với sự phát triển của gia tộc sau này.
...
Đi được nửa canh giờ, hai người đã xuât hiện trước cửa Thượng Quan gia, Thượng Quan Linh Tú không nhiều lời mà dắt tay Tiểu Thiên đi vào. Hai tên thuộc hạ thấy Thượng Quan Linh Tú như nhìn thấy phụ mẫu, lấy tư thế mà bản thân cho là nghiêm chỉnh nhất nói:
- Cung nghênh tiểu thư hồi phủ!
Thượng Quan Linh Tú một bên hai hơi đỏ, quay sang nói với Tiểu Thiên:
- Ngươi không nên nghĩ bậy nha, là phụ thân ta bắt họ nói vậy đó.
Tiểu Thiên lắc đầu không nói bước theo nàng đi vào trong phủ, hắn lười suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh này.
Đợi hai người đã đi mất, hai tên thuộc hạ kia mới thở phào một hơi, nhìn theo bóng lưng Tiểu Thiên đã biến mất than sợ nói:
- Không biết tên kia là công tử nhà nào mà tiểu thư lại có thể thân mật với hắn như vậy, nàng xưa nay vốn không tiếp xúc nhiều với người ngoài mà!
Tên bên cạnh liếc xéo một cái, thở hắt ra:
- Ngươi cẩn thận cái miệng thối của mình không lại liên lụy đến ta, thuộc hạ như chúng ta có quyền suy xét chủ nhân sao?
Tên kia vội vàng bịt miệng lại, khốn nạn, đúng là cái miệng hại cái thân mà, may mà ở đây chỉ có hai ngươi bọn hắn.
Linh Tú dắt Tiểu Thiên chạy thẳng đến thư phòng của phụ thân, dọc đường đi Tiểu Thiên gặp rất nhiều người, hắn không hiểu tại sao già trẻ lớn bé ai cũng nhìn hắn bằng cặp mắt đề phòng như phòng trộm cắp vậy, mang theo sự khó hiểu, Tiểu Thiên chẳng mấy chốc đã tới nơi. Được sự cho phép của phụ thân, Thượng Quan Linh Tú vui vẻ gọi Tiểu Thiên đi vào.
Trong phòng Thượng Quan Chấn Hải cả người khuất sau ghế tựa, hắn có thể cảm nhận được tên đi theo con gái hắn cũng tới, hai bên im lặng không nói một tiếng, cả gian phòng im lặng trong chốc lát. Thượng Quan Linh Tú gãi đầu, nàng có cảm giác hôm nay phụ thân có chút khác với mọi khi thì phải, nhẹ nhàng nói:
- Phụ thân, nhi nữ đã về rồi!
- Ừ!
Thượng Quan Chấn Hải vẫn không quay lại, hắn đang phải kìm nén rất khổ sở a.
Tiểu Thiên tự nhiên như ruồi ngồi xuống, vị phụ thân này của Linh Tú tỷ cũng rất khác biệt, Thượng Quan Linh Tú lại nói:
- Phụ thân, dẹp chuyện đó qua một bên, hôm nay ta đưa một người đến ra mắt với người, Tiểu Thiên, mau chào đi, người đó chính là phụ thân của ta!
- A, vị thúc thúc này, xin chào, lần đầu gặp mặt.
Tiểu Thiên vốn không phải là người giỏi giao tiếp, ăn nói lấp lửng khiến Linh Tú che mặt, thật ngốc quá đi.
Thượng Quan Chấn Hải gân xanh nổi đầy trán, tên tiểu tử láo toét không biết nhà nào dạy ra, đó là thái độ ăn nói với trưởng bối sao, phải bắt hắn quỳ xuống nhận lỗi, trong đầu Thượng Quan Chấn Hải đã hình dung ra mình nên răn dạy Tiểu Thiên như thế nào. Từ tốn quay ghế lại, khác với tưởng tượng của hắn, tên kia lẽ ra phải đứng dậy khom người chào mình nhưng lại đang ngồi uống trà, tư thế có thể nói là thô thục nhất có thể, tơ máu tren mắt hắn đã có dấu hiệu nổi lên gằn giọng quát lớn:
- Tên tiểu tử kia, ai cho người ngồi xuống?
Thượng Quan Chấn Hải cũng thật bội phục con gái của mình, lễ nghĩa của ngươi học từ nhỏ đâu rồi, tên kia vô lễ như vậy mà ngươi cũng không thèm nhắc nhở một tiếng, có phải đã bị thằng ranh trước mặt làm hỏng mất rồi không.
- Phụ thân, hắn chính là ân nhân cứu mạng của con, ngài không thể đối xử với hắn như vậy được.
Tiểu Thiên chưa mở miệng đã bị Linh Tú cướp lời.
Thượng Quan Chấn Hải không ngờ nàng lại nói đỡ cho hắn, ngây ngốc trong chốc lát dùng ánh mắt tò mò quan sát Tiểu Thiên. nhìn kĩ thì thấy tên tiểu tử này từ lúc vào đến giờ vẫn rất tự nhiên hoàn toàn không e sợ gia chủ hắn đây, hành động đầy tùy tiện nhưng lại chặt chẽ không có sơ hở, cả người toát lên một cỗ khí thế vô danh, càng nhìn Thượng Quan Chấn Hải càng thích thú, không biết nhà nào nuôi dạy được một tên như vậy.
- Hắn có tu vi gì?
Thượng Quan Linh Tú có chút khó nói:
- Phụ thân, chuyện này... ta cũng không biết.
Nàng đã hứa với Tiểu Thiên không tiết lộ bất cứ điều gì liên quan đến thực lực hiện tại của hắn nên không thể nói, trong lòng âm thầm xin lỗi phụ thân một tiếng.
Thượng Quan Chấn Hải cũng không ngạc nhiên, ai cũng có bí mật của mình, hướng về phía Tiểu Thiên hỏi han, ngự điệu đã có chút hòa hoãn:
- Tiểu tử ngươi tên gì?
...