Hoắc Ngưỡng và Tống Trì Ngạn đứng ở cầu thang đợi Lâm Tử Bá, bọn họ vừa chơi bóng xong chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.
Kết quả là Lâm Tử Bá lóng ngóng, quên mang theo quần áo thay buộc phải cởi trần, quấn tạm áo khoác của Tống Trì Ngạn rồi quay lại tòa dạy học.
Đợi lâu quá, Hoắc Ngưỡng đói đến mức bụng kêu rồn rột: "Nó đang sinh con trong hố đấy à?"
Tống Trì Ngạn: "Vậy thì khó sinh đấy."
Vừa dứt lời, Hoắc Ngưỡng nhìn thấy ở cuối hành lang, Lâm Tử Bá nhanh chóng chạy về phía bọn họ, bước chân không còn thoải mái và đùa cợt như bình thường.
"Hoắc Ngưỡng!" Lâm Tử Bá hét to: "Có chuyện rồi!"
Hoắc Ngưỡng đang tựa vào lan can liền đứng thẳng dậy, cau mày: "Chuyện gì?"
"Omega của cậu." Lâm Tử Bá chạy xa như thế mà không hề thở dốc, nói: "Đánh nhau với bọn Hà Hạm trong nhà vệ sinh kìa."
Hoắc Ngưỡng sửng sốt.
Sắc mặt Lâm Tử Bá hiếm khi nghiêm trọng đến vậy: "Không phải kiểu đánh đùa, mà là kiểu có thể mất mạng."
Hoắc Ngưỡng không do dự nữa, dứt khoát nói, "Đi."
Con đường hành lang phải đi mất năm phút, ba alpha chân dài chỉ chạy trong vài chục giây là đến nơi. Khi còn cách nhà vệ sinh hơn trăm mét, Hoắc Ngưỡng đã ngửi thấy mùi cỏ cây sau mưa của Sầm Chân Bạch.
Càng đến gần, mùi càng nồng, càng nặng.
Hoắc Ngưỡng cảm thấy một cơn chóng mặt thoáng qua. Mùi hương mạnh như vậy, hoặc là đang động tình, hoặc là pheromone trực tiếp bị phơi bày.
Ví dụ như, máu.
——
Máu mũi của Hà Hạm phun ra ngay lập tức.
Sầm Chân Bạch thực ra đánh nhau không giỏi, đối đầu với alpha càng khó hơn, nhưng cậu không sợ đau, không sợ chết. Người khác đấm cậu hai phát, cậu chịu đựng để trả lại một đấm.
Nếu những người này không cản trở việc học của cậu, cậu sẽ không định dùng bạo lực để giải quyết. Mặc dù bị bắt nạt, nhưng nếu không ảnh hưởng lớn đến việc học thì đây vẫn là cách có hiệu quả nhất.
Nhưng bọn họ không biết điểm dừng, ép Sầm Chân Bạch phải ra tay. Dù sẽ bị thương sẽ giảm thời gian học tập, nhưng về lâu dài đây là cách tốt nhất.
Hà Hạm nổi giận, gã chưa bao giờ bị ai đánh lại, liền ra tay đáp trả.
Sức mạnh của alpha và omega không thể so sánh.
Cú đấm của Hà Hạm làm đầu Sầm Chân Bạch tê liệt trong hơn mười giây.
Ngoài ra, bụng, chân và eo của cậu đồng thời bị hai beta khác đá trúng.
Do cấu tạo cơ thể khác biệt, hệ thống truyền dẫn cảm giác của omega lên não gấp ba lần so với alpha và beta, đó cũng là lý do tại sao omega nhạy cảm hơn nhiều người bình thường.
Cảm giác đau đớn cũng tương tự.
Nhưng Sầm Chân Bạch đã sống dưới tay của Sầm Chí Bân suốt 16 năm, bị đánh hết lần này đến lần khác. Thứ hữu ích nhất mà cậu học được là cách chịu đựng đau đớn và cách nhanh chóng tỉnh táo từ cơn đau tê dại.
Sầm Chân Bạch không đủ sức mạnh, nên không dùng nắm đấm. Cậu túm lấy đầu Hà Hạm, dồn sức đập mạnh vào tường.
"A———" Hà Hạm hét lên thảm thiết.
Gã ngã lăn ra đất, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, tiếp theo đó là cơn đau không ngừng kéo đến. Thiếu gia sinh ra trong nhung lụa lần đầu tiên biết thế nào là đau, gã đau đến mức gào to: "Djt con mẹ nó, đau quá, a———"
Sầm Chân Bạch nhìn hai beta kia, tránh những cú đấm lao tới, một cước đá trúng cả hai, nhưng nhanh chóng bị Hà Hạm đè ngã xuống đất.
Hà Hạm nổi giận, tát mạnh vào mặt Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch đưa tay ra, bóp chặt cổ Hà Hạm.
Hai beta ban đầu còn giúp đánh tên omega không biết sống chết này, nhưng càng về sau, bọn họ càng cảm thấy không đúng.
Máu bắt đầu xuất hiện trên mặt đất.
Beta không có quá nhiều pheromone như alpha, nên sau khi nổi nóng vẫn có thể miễn cưỡng dừng lại.
Bọn họ thấy đồng phục của Hà Hạm và Sầm Chân Bạch đều nhuốm máu, không biết của ai, đã chảy khắp cơ thể rồi nhỏ xuống sàn.
Dù 《Luật Bảo vệ Omega》 đã được thi hành, nhưng những cậu ấm nhà giàu như bonn họ thực sự không để luật đó vào mắt. Chỉ cần không bị phơi bày quá mức, thì bọn họ vẫn có thể dùng tiền và quyền lực để dìm chuyện xuống.
Nhưng hai beta này không muốn dính líu đến chuyện giết người!
Bọn bắt đầu can ngăn, nhưng không ngờ lại không kéo nổi một omega.
Sầm Chân Bạch ngồi lên người Hà Hạm, liên tục đấm vào đầu gã, máu che kín mắt, thấm vào mắt, cậu đã đau đến mức không còn tỉnh táo nữa. Mọi âm thanh xung quanh dường như bị loại bỏ, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của chính mình.
Cậu bị alpha đẩy ngã xuống đất, đầu đập vào bồn rửa, cơn đau nhói khiến ánh mắt cậu tỉnh táo được một lát, một cú đá trúng chỗ hiểm của alpha khiến tình thế lại xoay chuyển.
Do mất máu quá nhiều, môi của Sầm Chân Bạch tái nhợt, khuôn mặt đầy máu nổi bật đến chói mắt, xám xịt như sắp ngất đi, chỉ còn ý chí là giữ cho cậu tỉnh táo.
Phải đánh cho Hà Hạm sợ, đánh cho gã không dám đến gây chuyện nữa, nếu không trận đánh này sẽ trở nên vô nghĩa.
Omega cắn chặt răng, tiếp tục đánh như một cái máy.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên, có cảm giác như một lưới sắt lớn rơi từ trên trời xuống đè lên người cậu. Sầm Chân Bạch cảm thấy cột sống của mình sắp gãy đôi.
Không chỉ vậy, lưới sắt này còn siết chặt hơn nữa, trói cậu lại từ mọi phía không thể nhúc nhích.
Nặng quá... không thở nổi.
Omega vốn đã yếu, lần này bị siết chặt đến mức ngất đi.
"Hoắc Ngưỡng..."
"Khoan, Hoắc Ngưỡng."
"Hoắc Ngưỡng! Mẹ nó, mày tỉnh lại đi!"
Hoắc Ngưỡng bị hét đến choàng tỉnh, nhận ra có gì đó trong lòng mình. Hắn cúi đầu xuống nhìn, là omega đã ngất.
Hắn vội thả tay ra, thấy omega sắp ngã xuống đất lại vô thức đỡ lấy, cả người cứng đờ.
Khi cả ba người bọn họ đến nơi, tất cả đều sững sờ trước cảnh tượng trong nhà vệ sinh. Mọi thứ đều đỏ rực, trên mặt đất, gương, bồn rửa, chỗ nào cũng vấy máu.
Hai beta đã biến mất, chỉ còn lại Sầm Chân Bạch với đôi mắt đỏ ngầu, còn Hà Hạm thì đã bất tỉnh từ lâu.
"Ôi vãi..." Lâm Tử Bá không tin nổi, khó khăn nói: "Omega... đánh thắng alpha sao?"
Lượng pheromone trong máu đứng thứ hai trong tất cả các dịch thể. Hoắc Ngưỡng lúc đó bị kích động đến mức mất hết lý trí, bất chấp tất cả lao vào, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn kéo cũng không ngăn nổi.
Đầu Sầm Chân Bạch đầy máu, che kín cả mặt, không rõ cậu bị thương ở đâu, máu thấm khắp quần áo của Hoắc Ngưỡng.
Mùi hương cỏ sau mưa như những dây leo phát triển điên cuồng, quấn chặt quanh mũi miệng Hoắc Ngưỡng.
Alpha cố gắng lắc đầu, nhưng không có tác dụng. Hắn hét lên: "Lâm Tử Bá, đi lấy bình xịt ngăn cách! Nhanh lên!"
Hoắc Ngưỡng cắn vào lưỡi mình một cái, nhanh chóng gọi cấp cứu, báo địa chỉ xong, hắn đặt omega nằm ngửa trên đất, nghiêng đầu cậu sang một bên, quỳ một chân xuống đất, bắt đầu kiểm tra xem có vết thương chí mạng nào không.
Trong tình huống này, Hoắc Ngưỡng thực sự không thể bận tâm đến khác biệt giữa alpha và omega, cũng không còn để ý đến mối thù giữa hắn và Sầm Chân Bạch. hắn chỉ coi đây như đang ở trên chiến trường, chỉ coi Sầm Chân Bạch như một chiến binh bị thương.
Điều quan trọng nhất là phần đầu. Hắn nhẹ nhàng vén tóc của Sầm Chân Bạch, phát hiện ra một vết rách ở gần thái dương, đang chảy máu ra ngoài.
Hoắc Ngưỡng nhanh chóng cởi chiếc áo thể thao sạch vừa mới thay ra, xé thành những mảnh vụn, buộc chặt vết thương của omega.
Trên góc nhọn của bồn rửa có vết máu, có lẽ cậu đã đập đầu vào đó.
Nếu đúng vậy, thì Hà Hạm thực sự đã đi quá xa, muốn giết người.
Hoắc Ngưỡng lại cắn vào lưỡi mình, kiểm tra sơ qua cơ thể của omega, không thấy xương bị lệch rõ ràng, nhưng không biết có bị gãy hay nứt không.
"Djt mẹ, Lâm Tử Bá vẫn chưa tới sao!" Hắn hét lên.
Lâm Tử Bá: "Đến rồi đây, đến rồi!"
Y cầm bình xịt ngăn cách, phun thẳng vào mặt Hoắc Ngưỡng một trận, sau đó cũng phun cho chính mình và Tống Trì Ngạn.
Hoắc Ngưỡng cuối cùng cũng cảm thấy dễ thở hơn một chút. Hắn cúi đầu, bỗng nhìn thấy trên mặt đất có vài chiếc răng.
Hắn sững người, vài giây sau mới nắm lấy cằm của omega, kéo ra kiểm tra, lưỡi đỏ vẫn co rút yên lặng bên trong, quét một vòng không thiếu cái nào.
Má, làm người ta sợ chết khiếp, Hoắc Ngưỡng thả tay ra, chửi thề một câu.
Tống Trì Ngạn cũng lấy lại bình tĩnh, pheromone của omega mạnh đến mức khiến anh hoa mắt, huống chi là Hoắc Ngưỡng với độ tương thích cao. Anh đá Hà Hạm vẫn nằm bất động, ngồi xuống kiểm tra vết thương.
Lúc đó là giờ nghỉ trưa, giáo viên đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại giáo viên trực ban, khi đến nơi cũng kinh hãi trước cảnh tượng máu me khắp nơi, không dám động vào.
Ngay sau đó, nhân viên cứu hộ đến, đưa Sầm Chân Bạch và Hà Hạm vào xe cứu thương.
Xe cứu thương chỉ cho một người đi cùng. Tống Trì Ngann hỏi: "Cậu đi theo chứ?"
Hoắc Ngưỡng "ừ" một tiếng. Giang Gia Năng và Hoắc Khải không có ở đây, hắn đúng là người duy nhất có liên hệ với Sầm Chân Bạch, dù hắn không muốn thừa nhận.
"Được." Tống Trì Ngạn nói: "Gặp ở bệnh viện nhé."
Hoắc Ngưỡng đi rửa sạch đôi tay dính đầy máu, sau đó phun đầy bình xịt ngăn cách lên người mình, khi đi ngang qua giáo viên trực ban để ra ngoài, hắn chú ý đến camera giám sát phía trên.
Tại các trạm kiểm soát trên hành tinh, ở đâu cũng có camera giám sát, ngoại trừ những khu vực riêng tư như bên trong các buồng vệ sinh. Khu vực rửa tay trong phòng vệ sinh vẫn có camera giám sát.
Trước đó, dù đã bắt nạt nhiều lần nhưng giữa Hà Hạm và Sầm Chân Bạch không có xung đột về thể xác. Thêm nữa, với tư cách là một alpha, Hà Hạm sẽ không chủ động tấn công một omega... ít nhất là không phải như vậy.
Huống chi, đến cuối cùng, Hà Hạm đã ngất, nhưng Sầm Chân Bạch vẫn chưa chịu dừng tay.
Hoắc Ngưỡng dừng lại, nói với giáo viên trực ban: "Thưa thầy, trước khi tôi đến, không được cho bất kỳ ai xem camera giám sát trong nhà vệ sinh."
Giáo viên trực ban ngập ngừng đáp: "Chuyện này không phải do tôi có thể quyết định."
Hoắc Ngưỡng quay đầu nhìn chằm chằm: "Lời này, tôi không nói với thầy như một học sinh."
Giáo viên trực kinh ngạc, cắn răng đáp: "Được."
"Hoắc Ngưỡng! Nhanh lên!" Lâm Tử Bá hét: "Mày làm gì thế!"
"Cảm ơn thầy." Hoắc Ngưỡng gật đầu, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Lên xe cứu thương, đầu tiên cậu gọi cho chú Trần, bảo ông nhanh chóng đến bệnh viện, sau đó gọi cho mẹ là Giang Gia Năng: "Mẹ, tên omega đó đúng là điên."
Giang Gia Năng rõ ràng đã nghe nhiều về chuyện này, bà chỉ tặc lưỡi nói: "Dọn dẹp đi."
"Không phải." Hoắc Ngưỡng bực bội nói: "Mẹ có nhìn thấy con đang ở đâu không? Sao mẹ lại dập máy?"
"Khoan đã." Giang Gia Năng nhìn kỹ: "Xe cứu thương? Đó là xe cứu thương phải không?"
Bụng của hắn reo lên ầm ầm, Hoắc Ngưỡng lúc này cảm thấy mình có thể ăn hết một con bò: "Đúng vậy."
Giang Gia Năng lập tức không thể giữ bình tĩnh: "Có chuyện gì xảy ra? Con bị thương ở đâu?"
"Không phải con, tên omega đó đã đi đánh nhau với alpha, tự làm mình vào bệnh viện rồi." Hoắc Ngưỡng cười nhạt: "Con đoán sơ qua, không chết đâu, nhưng ít nhất cũng nằm viện nửa tháng."
Hắn nghe thấy mẹ mình chửi thề, rồi nói gấp: "Đưa thiết bị cho bác sĩ!"
Bác sĩ đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại, khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Gia Năng trên màn hình, ông hoàn toàn choáng váng. Thì ra mình đang điều trị cho bạn học của con trai chủ tịch Giang Gia Năng...
"Chủ tịch, chủ tịch! Vừa rồi chúng tôi đã dùng máy quét sơ bộ cho cậu học sinh này. Không có nguy hiểm đến tính mạng, chủ yếu là mất máu quá nhiều, vết thương trên đầu cần khâu, một xương sườn bị gãy, xương cùng bị gãy, mắt cá chân phải bị gãy, chấn động nhẹ và một số vết thương bên ngoài..."
"Trời ơi..." Giang Gia Năng nhíu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Ngưỡng, con kể kỹ đi."
"Làm sao con biết được." Hoắc Ngưỡng nói: "Đợi khi người ta tỉnh lại rồi mẹ tự hỏi đi, dù sao tên đó đó cũng là một kẻ điên."