Sắc mặt của Sầm Chân Bạch lập tức tái nhợt, chỉ cảm thấy xương cổ tay sắp bị bóp nát, một cơn đau rách toạc từ khớp vai loe lên.
Cậu bị alpha kéo vào.
Thiết bị đầu cuối trên cổ tay "cạch" rơi xuống đất, căn phòng giống như một hố đen nuốt chửng mọi thứ, cậu bị ném vào tường, xương sườn vang lên những tiếng kêu răng rắc.
Hừ... hừ... hừ...
Từng có một bài khoa học phổ biến nói rằng, trong thời kỳ mẫn cảm của alpha, tiếng thở của bọn họ thực sự không khác gì dã thú, các omega bên dưới đều đồng loạt để lại bình luận đồng tình.
Đó là một nỗi sợ hãi tột cùng về mặt tâm lý, đối với omega điểm này là điểm trí mạng.
Quá nặng, cả về mùi hương ập vào mặt lẫn sức mạnh.
Sầm Chân Bạch vẫn bị nắm chặt cổ tay, cậu như đang ở giữa đám cháy rừng, dù biết không thể há miệng thở mạnh, nhưng trong đe dọa ngạt thở bởi khói dày đặc, bản năng cơ thể buộc cậu phải làm như vậy.
Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm hay tình trạng của Hoắc Ngưỡng, nhưng có thể cảm nhận được, alpha đang phủ lên người cậu, dường như đang quan sát kỹ lưỡng cậu, quan sát... chiếc lưỡi đang run rẩy trong miệng cậu.
Sầm Chân Bạch nhận ra mình đã quá ngây thơ. Trước khi đẩy cửa bước vào, cậu đã diễn tập trong đầu vô số lần cách giơ gậy kích điện lên rồi đẩy về phía trước ngay khi bị Hoắc Ngưỡng chạm vào.
Ý tưởng thật đẹp, nhưng thực tế là tay phải của cậu như bị vô số dây leo cháy sém trói chặt, dù cậu cố gắng đến đâu cũng không thể nhấc lên nổi.
Đây chính là áp đảo tuyệt đối của alpha đối với omega.
Chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra, lực trên cổ tay đột nhiên nhẹ đi một chút, nhân lúc này, Sầm Chân Bạch dồn hết sức lực và hung hăng đâm gậy điện vào người đối diện.
Cậu nghe thấy tiếng hét lớn của Hoắc Ngưỡng, kìm kẹp trên cổ tay đột ngột biến mất.
Sầm Chân Bạch toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng hành động tấn công và ý định chạy trốn của cậu dường như đã chọc giận alpha.
Giây tiếp theo, cậu bị bóp cổ, chân chỉ chạm đất trong tích tắc, cảm giác như mình bay lên, lưng đập mạnh vào cái gì đó.
Omega cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Khi tỉnh lại, cậu cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở cổ, cái mềm mại dưới thân khiến cậu nhận ra mình đã bị Hoắc Ngưỡng ném lên giường.
Mùi khói nồng nặc bùng lên, tuyến thể omega chưa phát triển hoàn toàn khó chịu nổi cường độ này, Sầm Chân Bạch cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi, đầu óc rối bời, thị giác mờ nhòa, năm giác quan như bị phong tỏa. Cậu chỉ có thể nheo mắt lại, gắng sức thở dốc.
Lúc này cậu vô cùng may mắn, thầm cảm ơn vì trong pheromone của Hoắc Ngưỡng có chán ghét, nếu không thì cậu đã sớm nhào đến.
Trong phòng, mùi cỏ xanh nhạt của omega chỉ vừa toả ra đã bị alpha hút hết vào bụng.
Alpha quỳ một chân trên giường, hạ thấp người, nghiêng đầu, gần như chôn cả khuôn mặt vào cổ của cậu. Đôi môi gần như chạm vào tuyến thể của cậu, chỉ là răng đã lộ ra, đè lên da cậu.
Hoắc Ngưỡng dường như rất tức giận, bất mãn hỏi tại sao pheromone của omega này lại ít như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến mình đòi hỏi quá nhiều.
Sầm Chân Bạch ngừng thở. Cậu muốn đẩy ra, đá ra, nhưng tay chân mềm nhũn, không thể dùng chút sức nào, chỉ có thể nằm ngửa trên giường, ngón tay trắng bệch siết chặt ga giường, gân xanh hiện lên vì lực quá mạnh.
Cậu hoảng loạn, thất thanh gọi: "Hoắc Ngưỡng!"
Nhưng với tỷ lệ tương thích 100%, alpha đã không còn nghe thấy gì nữa.
"Ưm!" Răng nanh cắm vào một chút da, Sầm Chân Bạch như con cá mắc cạn, đôi chân yếu ớt đạp vài cái, đôi dép lông xù bị đá bay, rơi xuống đất.
Mơ hồ, dường như cậu nghe thấy tiếng động khác. Ngay trước giây phút răng sắp đâm vào tuyến thể, quản gia Trần và người hầu hốt hoảng chạy vào. Tất cả đều mặc đồ ở nhà, như thể bị gọi dậy đột ngột.
Thì ra trước khi vào phòng, cậu đã nhắn tin cho Giang Gia Năng, đối phương đã gọi quản gia Trần và nhóm người hầu đang nghỉ ngơi tới.
Không phải Sầm Chân Bạch không có đầu óc, nghĩ mình có thể giải quyết được một alpha, mà là cậu không muốn làm phiền người hầu đã nghỉ ngơi, cộng thêm thời gian gấp gáp, cậu muốn bật đèn xem tình trạng của Hoắc Ngưỡng, nhưng không ngờ lại bị alpha bắt cóc.
Cơ thể Hoắc Ngưỡng bị vô số bàn tay kéo ra xa một chút. Có người muốn tách alpha và omega ra, ý nghĩ này vừa nảy sinh đã khiến Hoắc Ngưỡng phát điên, hắn không chút do dự cúi đầu cắn một cái.
"Ah." Omega đau đớn hét lên.
Alpha cắn chặt miếng da trên cổ omega, máu có nồng độ cao tràn vào cổ họng Hoắc Ngưỡng. Hắn gấp gáp mút lấy, nhưng bị pheromone trong tuyến thể omega kích thích, lại không thể truyền vào tuyến thể đối phương.
Hắn đã cắn lệch, cắn vào cổ omega.
Sầm Chân Bạch nằm trên giường, mắt nhắm chặt như đã chết.
Không còn cách nào khác, quản gia Trần được Giang Gia Năng chỉ thị phải đánh ngất Hoắc Ngưỡng.
Alpha rũ đầu xuống, răng cuối cùng cũng buông ra. Nhưng có lẽ do pheromone tỏa ra quá nhiều, Hoắc Ngưỡng vừa bị kéo ra khỏi giường đã tỉnh lại. Hắn gầm lên, đưa tay ra với lấy omega trên giường, chỉ chạm nhẹ vào mắt cá chân của omega rồi bị áp chế xuống đất.
Phải mất sáu người beta mới khống chế được Hoắc Ngưỡng đang phát cuồng.
Không biết bao lâu sau, Sầm Chân Bạch tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên là nồng độ pheromone của alpha hình như đã giảm bớt. Quay đầu nhìn, cậu thấy quản gia Trần và người hầu đã cùng nhau trói Hoắc Ngưỡng đã mất lý trí lên giường. Tuy nhiên, mỗi người đều bị thương ở mức độ khác nhau.
Quản gia Trần ôm mắt bị đấm, rên rỉ hít mấy hơi lạnh.
Bên cạnh còn có một người lạ mặt, quản gia Trần nói đó là bác sĩ vừa mới đến.
Sầm Chân Bạch hơi bối rối ngồi dậy trên giường của Hoắc Ngưỡng. Vài nữ hầu thấy trạng thái của cậu lúc này, có chút ngại ngùng quay mặt đi.
Sầm Chân Bạch không hiểu biểu cảm của họ, chỉ cúi đầu kéo lại quần áo bị xé rách một chút. Nhìn Hoắc Ngưỡng đã bị trói, cậu nghẹn ngào nói: "...Cảm ơn mọi người."
Kiềm chế và răng nanh của alpha khiến cậu vẫn còn run rẩy không thể kiểm soát.
Bác sĩ yêu cầu mọi người ra ngoài trước rồi nhẹ nhàng nói: "Tiếp theo, châu chỉ cần tập trung giải phóng pheromone, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho hai người."
Sầm Chân Bạch gật đầu, cậu chịu đựng khó chịu, loạng choạng đi đến góc xa nhất của Hoắc Ngưỡng, bắt đầu giải phóng pheromone.
Quá trình điều trị kéo dài nửa tiếng, Sầm Chân Bạch cuối cùng cũng mất đi ý thức. Khi tỉnh lại, cậu bị pheromone của alpha ép phải vào nhà vệ sinh nôn mửa. Một người hầu đỡ cậu, một người khác đưa nước cho cậu súc miệng.
Sau khi mọi người rời đi, cậu khó nhọc cởi bỏ quần áo, chỉ muốn tắm sạch sẽ.
Sầm Chân Bạch im lặng nhìn vào gương. Cổ và vai cậu đầy dấu hôn, đặc biệt là chỗ bị cắn rách đã tím bầm. Vết thương lớn đến mức có thể thấy rõ alpha đã hút mạnh đến mức nào.
Sầm Chân Bạch không nhìn vào gương nữa, chỉ từ từ kỳ cọ cơ thể mình.
Phòng đã được người hầu khử mùi, mặc dù vẫn còn chút ít, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.
Bài tập vẫn chưa làm, Sầm Chân Bạch chui vào chăn, co ro thành một cục, nhíu mày nhắm mắt lại.
——
Sầm Chân Bạch cả đêm không ngủ ngon, tỉnh dậy nhiều lần, mơ nhiều lần. Cậu mang theo đôi mắt thâm quầng bước xuống lầu.
Lần đầu tiên, cậu thấy Hoắc Ngưỡng ở dưới nhà, không tự chủ được mà dừng bước.
Hoắc Ngưỡng cũng chú ý đến cậu, gương mặt alpha u ám, cơ thể cứng ngắc, nhanh chóng xỏ giày rồi bước ra khỏi cửa, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba giây.
Khi alpha phát bệnh, hắn giống như uống rượu say, sẽ không kiểm soát được cơ thể, có lúc mất trí nhớ, nhưng sẽ không quên hết, vài hình ảnh mờ nhạt vẫn còn lại trong trí nhớ.
Sầm Chân Bạch mặc đồ rất dày, che kín mọi dấu vết trên cơ thể.
Chú Trần hỏi cậu: "Chân Bạch, sức khỏe vẫn ổn chứ?"
Sầm Chân Bạch gật đầu: "Ổn ạ."
Suốt cả ngày cậu không thấy Hoắc Ngưỡng, có lẽ lại trốn học nữa rồi.
Ai ngờ tối về Hoắc gia, Sầm Chân Bạch xuống lầu lấy nước, tình cờ thấy Hoắc Ngưỡng vừa tắm xong.
Alpha trông như gặp ma, mặt biến sắc, động tác nhanh nhẹn bước vào phòng, chỉ để lại một cái bóng mờ cho omega.
Sầm Chân Bạch không để tâm lắm, dù sao trước đó Hoắc Ngưỡng cũng tránh cậu như tránh rắn rết.
Nhưng ngay khi Sầm Chân Bạch viết xong bài kiểm tra và chuẩn bị lên giường ngủ, cánh cửa phòng cậu bị gõ nhẹ một cái
Hoắc Ngưỡng đứng ngoài cửa, dữ tợn nói: "Ra đây."
Sầm Chân Bạch ngoan ngoãn đi ra, xắn tay áo lên, chuẩn bị tâm lý để giặt đồ cho alpha.
Hoắc Ngưỡng mặc một chiếc áo thun thể thao đơn giản và quần dài thể thao màu đen, đứng ở hành lang, dựa lưng vào tường, khoanh tay, với dáng vẻ kiêu ngạo. Hắn nói với Sầm Chân Bạch: "Đừng tưởng tôi cắn cậu mà cậu đã tự mãn, đó chỉ là do bản năng thúc đẩy thôi."
Nói xong, alpha quay đi.
Sầm Chân Bạch ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả.
Trở về phòng, Hoắc Ngưỡng cảm thấy bực bội, hắn tức giận với chính cơ thể bất lực của mình.
Không muốn đi học chút nào, ngày mai thôi thì ở nhà chơi game luôn cho rồi.
Ách, tuyến thể trên cổ đột ngột đau nhói, Hoắc Ngưỡng nhíu mày, sờ vào, rồi nhìn vào gương, không thấy phát bệnh.
Hắn chỉ nghĩ thần kinh đột nhiên nhảy lên, cho đến khi bắt đầu cảm thấy cánh tay, ngực và bắp chân cũng bắt đầu đau.
"Ưm", bỗng nhiên chỗ đầu gối giống như bị đạn bắn trúng, cơn đau khiến Hoắc Ngưỡng phải quỳ một gối xuống.
Rất đau, toàn thân đều đau, nhưng cũng rất ngứa, không giống kiểu đau khi phát bệnh, mà như bị kim châm, chỗ này đau một chút, chỗ kia đau một chút.
Chẳng mấy chốc, Hoắc Ngưỡng thấy cánh tay mình bắt đầu nổi mẩn đỏ, hắn cảm thấy không ổn, vội vàng vào phòng tắm cởi quần áo ra xem, ngực đã nổi lên cả mảng lớn, như thể bị dị ứng.
Hắn xuống nhà tìm hộp thuốc, bôi thuốc dị ứng lên nhưng chẳng có tác dụng gì.
Theo thời gian, càng lúc càng ngứa, càng lúc càng đau, hắn không chịu nổi phải gãi, nhưng gãi trầy da cũng không đỡ, ngược lại càng kích thích thêm.
Cuối cùng, cả bên mặt cũng nổi đầy một mảng.
Hoắc Ngưỡng cầm điện thoại gọi cho Giang Gia Năng, khi kết nối được, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ... pheromone của omega đó có độc."