Huỷ Hôn - Đồ Nam Kình

Chương 48

Sầm Chân Bạch nghe thấy alpha sát bên tai lẩm bẩm gì đó, nhưng tiếng thì thầm lầm bầm khiến cậu không nghe rõ, có lẽ là do hắn uống say đang nói nhảm.

Cậu cũng không để tâm lắm.

Xem xong phim cũng đã hơn 11 giờ tối, mọi người thường ra ngoài chơi rồi trực tiếp ngủ lại khách sạn luôn.

Tống Trì Ngạn nhìn thời gian rồi nói: "Mày nên về nhà rồi, Hoắc Ngưỡng. Đừng có nằm lì ra đó, chú Trần gọi đến chỗ tao rồi này."

Sầm Chân Bạch theo phản xạ nhìn thiết bị đầu cuối của mình, không ngờ thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Hoắc Khải, Giang Gia Năng và chú Trần.

Cậu không biết thiết bị đầu cuối của mình đã chuyển sang chế độ không làm phiền từ lúc nào, có lẽ vì mải xem phim nên cậu hoàn toàn quên mất.

Nhưng Sầm Chân Bạch chắc chắn cậu chưa từng chỉnh chế độ đó, mà kích hoạt chế độ không làm phiền cũng khá phức tạp, không thể vô tình chạm vào được.

Vậy thì chắc chắn là trò của Hoắc Ngưỡng-người đã ôm cậu suốt từ nãy.

Sầm Chân Bạch vội gọi lại cho Giang Gia Năng, nhưng bà không trách cậu: "Cháu chào cô, vâng ạ, vẫn ở khách sạn... Được, bọn cháu sẽ về ngay."

Khi cuộc gọi kết thúc, alpha cuối cùng cũng rời khỏi bên cạnh cậu.

Sầm Chân Bạch nhìn Alpha, hình như thiết bị đầu cuối của hắn cũng ở chế độ không làm phiền, có lẽ số tin nhắn cũng nhiều hơn cậu. Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi thấy làm vậy không ổn lắm."

Ý cậu là không nhận cuộc gọi từ họ.

Vì đã ngâm mình trong pheromone của omega suốt hơn hai tiếng, trạng thái của Alpha giờ đây trông vô cùng thư giãn và lười biếng.

Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi đã thông báo khi đang ở suối nước nóng rồi, cũng nhắn tin từ hai tiếng trước."

Sầm Chân Bạch im lặng.

Hoắc Ngưỡng chỉ vào góc trần nhà có camera: "Cậu có tin không, chúng ta ở đây bao lâu thì vệ sĩ đã xem chúng ta bấy lâu."

Nghe thấy câu này mà làm cậu cảm thấy ngột ngạt.

Sầm Chân Bạch chậm rãi nói: "Chỉ là lỡ có việc gấp..."

"Nếu có chuyện gấp, họ sẽ không chỉ gọi vào thiết bị của tôi." Hoắc Ngưỡng nói: "Và tại sao chỉ gọi vào thiết bị của tôi, vì họ biết tôi an toàn."

Sầm Chân Bạch đáp: "Được."

Hoắc Ngưỡng nghẹn lời, những điều đã nói cả trăm lần lại bị nuốt ngược vào trong. Nhiều người sẽ nói kiểu như "Họ cũng chỉ vì tốt cho cậu thôi", "Họ chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo", "Cậu là con của họ, tất nhiên phải theo dõi kỹ lưỡng".

Đúng là vậy, nên Hoắc Ngưỡng không ngăn vệ sĩ giám sát qua camera, chỉ muốn được yên tĩnh vài tiếng.

Hoắc Ngưỡng quay đầu hỏi ba người còn lại: "Ba người định về nhà hay ngủ ở đây?"

Lâm Tử Bá bịt miệng tinh nghịch nói: "Ôi trời! Thì ra bọn mình vẫn còn sống à."

Vu Tiểu Ngư chạy quanh bàn trà ba vòng, la lên: "Chúng ta còn sống! Chúng ta còn sống!"

Cả hai quay đầu nhìn Tống Trì Ngạn.

Tống Trì Ngạn đáp: "Ừ, vẫn sống."

Hách Ngưỡng nói: "... Có bệnh thì mau chữa đi, tôi và Sầm Chân Bạch phải đi rồi, các cậu định ngủ ở đâu?"

Lâm Tử Bá hùa theo: "Ôi ôi ôi ôi~"

Vu Tiểu Ngư la lên: "Tôi và Sầm Chân Bạch~"

Tống Trì Ngạn như bị ép: "... Phải đi rồi."

Hoắc Ngưỡng không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhưng biết chắc chắn là một khuôn mặt không thân thiện. Hắn xoay người, nắm lấy cổ tay Sầm Chân Bạch rồi kéo cậu ra ngoài.

Lâm Tử Bá hò reo: "Ồ ồ ồ ồ!!!"

Vu Tiểu Ngư kinh ngạc: "What the hell? Nắm tay? What the hell!"

Vu Tiểu Ngư cảm thấy như mình đùa quá trớn mà đẩy bạn thân vào tình huống chân thật.

Chỉ có Tống Trì Ngạn là đáng tin cậy hơn chút: "Tao và Lâm Tử Bá sẽ ngủ lại khách sạn, tao sẽ bảo tài xế đưa Vu Tiểu Ngư về."

Hoắc Ngưỡng gật đầu: "Đi thôi."

Bên ngoài phòng có hai vệ sĩ đứng, còn trước cửa khách sạn thì có bốn người nữa đang chờ, tài xế của Hoắc gia đã đợi từ lâu.

Từ lúc lên xe đến khi về tới Cảnh Sơn số Một, alpha vẫn nắm chặt cổ tay của Sầm Chân Bạch, cậu cũng để mặc cho hắn nắm.

Khi về đến nhà thì đã gần sáng, Hoắc Khải và Giang Gia Năng đều không có nhà, cả hai đều đã tắm rửa tại khách sạn, chỉ định rửa mặt rồi đi ngủ luôn.

Sầm Chân Bạch bước vào phòng đôi, vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì Hoắc Ngưỡng cũng đến, chỉ là hắn không tắt đèn như thường lệ, mà đứng ở cửa giục cậu.

"Qua đây, tối nay ngủ ở phòng tôi." Hoắc Ngưỡng nói.

Sầm Chân Bạch không hiểu mô tê gì, nhưng Hoắc Ngưỡng muốn tiếp xúc nhiều hơn, suy cho cùng cũng là điều tốt. Cậu ôm gối đi theo sau alpha vào phòng.

Cạch, cửa đóng lại.

Con mèo trong phòng Sầm Chân Bạch như có linh cảm mà tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn quanh, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Giường trong phòng của Hoắc Ngưỡng đã được thay ga mới.

Bộ đồ ngủ thứ ba mà Giang Gia Năng mua cho Sầm Chân Bạch có màu vàng nhạt, là loại cotton trơn đơn giản với cổ tròn.

Hoắc Ngưỡng thậm chí còn hỏi ý kiến của cậu: "Cậu ngủ sát tường được không?"

Sầm Chân Bạch không quan tâm nói: "Được."

Cậu trèo lên giường yên lặng nằm đó.

"Uống nước không?" Hoắc Ngưỡng cầm cốc nước, đưa qua.

Sầm Chân Bạch ngồi dậy lần nữa, nhưng đó là cốc của Alpha.

"Ồ." Hoắc Ngưỡng giờ mới nhận ra bên trong là nước trái cây: "Trong này là nước ép."

Vừa nói xong, hắn định đặt lại, nhưng khuỷu tay lại chạm vào tủ đầu giường.

Xoảng, cốc nước ngay lập tức đổ xuống, nước ép đổ chính xác lên gối Sầm Chân Bạch.

Sầm Chân Bạch im lặng nhìn vết bẩn lớn đó, không chỉ là vỏ gối, có lẽ trong gối cũng có thể vắt ra nước, mà nước trái cây thì không giống nước bình thường, chỉ một lát là sẽ dính dính.

Rõ ràng là cố ý, lúc đầu còn nghĩ gần đây thái độ của Hoắc Ngưỡng với cậu đã dịu lại, vì sao lại đột nhiên trêu đùa cậu như vậy?

Nhưng Sầm Chân Bạch luôn ít nói, tới đau thì hay tới đó, cậu chỉ nhìn Hoắc Ngưỡng.

Hoắc Ngưỡng không hề do dự, cầm gối của Omega ném ra ghế sofa, chẳng có vẻ gì là xin lỗi, dù sao cũng đúng ý Sầm Chân Bạch: "Nếu đã vậy, cậu và tôi dùng chung một gối đi."

Nghe vậy, khóe miệng Omega khẽ giật giật, trông như thể vì quá vui mà muốn cười nhưng lại cố nén lại.

Miệng còn phải giả bộ từ chối một chút: "Trong nhà không còn cái gối nào khác à?"

"Có." Alpha trơ tráo đáp: "Chỉ là bình thường dì thu dọn, tôi không biết chúng ở đâu, mà giờ bọn họ cũng đã ngủ hết rồi, thôi, ngủ nhanh đi."

Sầm Chân Bạch im lặng một lúc: "Tôi không cần gối cũng được."

Hoắc Ngưỡng nhận xét: "Khi cần giữ thể diện thì không giữ, khi không cần thì lại làm ra vẻ."

Sầm Chân Bạch nhận ra mình càng lúc càng không hiểu alpha đang nói gì.

Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Không còn ánh sáng, Sầm Chân Bạch cũng không muốn cử động, cậu chỉ có thể nằm yên tại chỗ.

Chẳng mấy chốc, không ngoài dự đoán, Sầm Chân Bạch biết alpha luôn hành động mà không nói nhiều.

Cả người cậu bị ôm lấy, đôi chân nhỏ thậm chí còn lơ lửng, từ mép giường bị kéo về trung tâm, nằm ngay trên gối.

Hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cả quần áo cũng chồng lên nhau.

Alpha vẫn chưa thấy đủ, bắt Sầm Chân Bạch phải quay mặt về phía mình.

Hoắc Ngưỡng danh chính ngôn thuận nói: "Cậu năm như vậy tôi mới dễ ôm, không mệt."

Thôi vậy.

Sầm Chân Bạch cố nén cảm giác không quen và kỳ quái, nhắm mắt lại, cứ như thế mà ngủ thôi.

Ngày mai còn phải đi học.

Chỉ có điều, chiều cao và vóc dáng của hai người chênh lệch quá nhiều, Alpha không biết nghĩ gì, có lẽ sợ cậu lạnh.

Chăn kéo cao, lên đến cằm của Hoắc Ngưỡng, nhưng cũng phủ kín cả đầu Sầm Chân Bạch.

Bây giờ vẫn là mùa hè, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của Alpha vốn dĩ cao, Sầm Chân Bạch nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt.

Cậu ngửa đầu lên, cố gắng thoát ra khỏi bao phủ của chăn.

Nhưng vừa thoát ra được, alpha lại vô thức kéo chăn đắp lên lần nữa.

Cứ như thế vài lần.

Thực ra, việc này không phải Hoắc Ngưỡng cố ý, hắn trước giờ chưa từng ngủ chung với ai, nên chẳng hề để ý.

Giữa đêm, omega trong lòng hắn không ngủ còn giãy giụa làm gì?

Hắn cúi đầu, thấy Sầm Chân Bạch mở mắt nhìn chằm chằm vào môi mình, còn muốn tiến lại gần.

Nói thật, hành động này thực sự làm Hoắc Ngưỡng sợ.

Dù đã chấp nhận lời theo đuổi của Sầm Chân Bạch, nhưng tiến độ thế này có phải là nhanh quá không?

Hắn quyết định từ chối, cứ từ từ thôi.

Hắn lại kéo chăn lên.

Omega lại một lần nữa hất chăn ra, lần này còn mạnh hơn, cố gắng leo lên cho đến khi hai cái đầu ngang bằng nhau.

Hoắc Ngưỡng bất ngờ lùi lại, mẹ kiếp... chỉ chút nữa thôi, hai người đã hôn nhau rồi.

Trong đầu hắn bất ngờ hiện ra một suy nghĩ: Sầm Chân Bạch quyến rũ người khác thành thạo như vậy, chẳng lẽ trước đây còn có vài người nữa?

Ở khu ổ chuột đó loạn như vậy... má nó.

Những chiêu này là thử trên người khác rồi giờ đem áp dụng lên hắn, phải không?

Sầm Chân Bạch bắt đầu toát mồ hôi, cậu không còn cách nào khác đành phải mở lời: "Hoắc Ngưỡng, tôi..."

"Dừng lại." Alpha đột nhiên ngắt lời cậu.

Sầm Chân Bạch buộc phải im lặng.

Hoắc Ngưỡng nói: "Tuy tôi biết cậu là một omega dám nghĩ dám làm, nhưng chuyện này cứ để alpha lo."

Sầm Chân Bạch: "?"

Hoắc Ngưỡng vốn không định làm vậy, thật sự không định, nhưng Sầm Chân Bạch ám chỉ quá rõ ràng.

Cũng đúng, chuyện này omega rất khó chủ động.

Tuy nhiên, hắn cũng không muốn nói thẳng ra, như thế chẳng phải sẽ làm hắn cũng đang khao khát lắm sao?

Hắn đâu có như Sầm Chân Bạch.

Dù không biết "Alpha lo" là lo cái gì, nhưng ít nhất cũng không kéo chăn đắp cậu nữa.

Sầm Chân Bạch luôn có khả năng thích ứng rất tốt, không còn chướng ngại gì, trong không gian yên tĩnh và tối đen, cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

Chỉ là khi vừa chợp mắt, cậu lại bị Alpha đánh thức.

"Sầm Chân Bạch, cho tôi ít pheromone." Hoắc Ngưỡng nói.

Omega ngơ ngác làm theo, rồi nghĩ thế là xong, để bản thân chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Nhưng chưa bao lâu sau, Alpha lại nói: "Pheromone hình như không có tác dụng, không hiệu quả."

Sầm Chân Bạch lập tức tỉnh táo lại.

Buổi chiều nay khi ở khách sạn cũng đã như vậy, chẳng lẽ do quá trình điều trị và việc tiếp xúc giữa hai người, khả năng an ủi bằng pheromone cơ bản đã không còn hiệu quả?

Cậu hỏi: "Thật à?"

"Thật:" Hoắc Ngưỡng đưa tay mình ra: "Cậu xem tay tôi này."

Sầm Chân Bạch thành thật đáp: "Tôi không nhìn thấy."

"Được được." Hoắc Ngưỡng chẳng thèm để ý, nắm lấy tay Omega đặt lên tay mình: "Vậy cậu sờ thử đi."

Trong chuyện liên quan đến tuyến thể của Hoắc Ngưỡng, Sầm Chân Bạch gần như không có giới hạn, cậu đưa tay ra nắm, lần theo đường viền của tay mà mò mẫm, theo thời gian, lông mày càng nhíu chặt, sao lần này lại cuộn tròn kỳ quặc hơn trước, chẳng lẽ nặng hơn rồi?

Cậu không do dự cởi cúc trên cùng, kéo cổ áo xuống, gần như đưa tuyến thể của mình đến sát miệng alpha: "Đánh dấu?"

Cảnh tượng này thật sự quá vượt quá giới hạn của một alpha ngây thơ như Hoắc Ngưỡng.

Cái tên omega không biết xấu hổ này, Hoắc Ngưỡng buộc phải lùi lại một chút.

"Đánh dấu quá lâu rồi." Hắn nói: "Tôi bây giờ vừa chóng mặt vừa buồn ngủ."

Thế là sao? Sầm Chân Bạch nghĩ nhanh, chẳng lẽ phải rút máu cho Hoắc Ngưỡng uống?

"Đổi cách nhanh hơn, thế nào?"

"Cách gì?"

Alpha vô tình tỏa ra khí tức khắp xung quanh, như một tấm lưới trời đất, bao trùm lấy omega.

Lưng Sầm Chân Bạch tựa vào tường, quả thực không thể trốn thoát.

Hoắc Ngưỡng nói: "Hôn, được không?"
Bình Luận (0)
Comment