Huỷ Hôn - Đồ Nam Kình

Chương 63

Hoắc Ngưỡng uống đến mức say khướt khiến

Lâm Tử Bá khởi xướng cuộc vui không dám để hắn về nhà trong tình trạng như vậy, chủ yếu là vì y không ngờ Hoắc Ngưỡng có thể say đến mức bất tỉnh.

Bình thường Hoắc Ngưỡng không thích uống rượu, luôn bảo rượu vừa đắng vừa khó uống, vậy mà giờ lại uống đến mức say chỉ để quên đi nỗi đau.

Hoắc Ngưỡng vẫn chưa nhận ra cuộc gọi đã kết thúc, hắn nắm chặt cánh tay Lâm Tử Bá, lắc lư nói: "Tạm biệt cái gì? Tôi đồng ý chưa mà đã tạm biệt... Sầm Chân Bạch! Cậu nói gì đi chứ!"

Lâm Tử Bá có chút chán ngán, dùng sức rút tay ra.

Thật ra y cũng khá ngạc nhiên về Sầm Chân Bạch.

Không biết vì phép lịch sự hay vì lý do gì, mỗi khi liên lạc, Sầm Chân Bạch luôn là người kết thúc sau cùng, dù là cuộc gọi hay chỉ là tin nhắn, cậu cũng luôn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc.

Hơn nữa, với tính tình lãnh đạm của Sầm Chân Bạch, nếu cậu thực sự chán ghét một người như với Hà Hạm, đoán chừng chỉ vừa mở miệng là cuộc gọi đã bị ngắt, thậm chí còn bị chặn và xóa liên lạc ngay lập tức, không để Hoắc Ngưỡng nói hết câu rồi mới "Tạm biệt".

Chính điều đó khiến Lâm Tử Bá cảm thấy vô cùng khó hiểu nhưng cũng đành bỏ qua. Y gọi cho Giang Gia Năng, nói rằng tối nay Hoắc Ngưỡng sẽ ngủ lại nhà mình, sáng mai cùng nhau đến trường quân đội.

Việc khiêng Hoắc Ngưỡng về nhà quả thực là nhiệm vụ lớn, những lúc thế này, Lâm Tử Bá lại nhớ Tống Trì Ngạn da diết.

Mẹ nó, không được nhớ! Y tự vỗ mạnh vào mặt mình, phát ra một tiếng vang dội. Cái tên alpha Tống Trì Ngạn chết tiệt! Ở khu bảy mấy ngày mà dám coi mình là omega, rồi còn hôn nữa chứ!

Đáng chết! Aaaa, làm mình phải chạy trốn ngay trong đêm!

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Bá lại cảm thấy cô độc. Hoắc Ngưỡng đang chìm đắm trong tình yêu, Tống Trì Ngạn cũng đã có người thương, chỉ còn mỗi y là cô đơn, sau này muốn chơi game cũng không tìm được ai.

Cô đơn thật.

Cuối cùng y vẫn phải vác Hoắc Ngưỡng về, nhưng hắn lại nằm lì trước cửa không chịu dậy.

Lâm Tử Bá thầm nghĩ mình chỉ còn mỗi thằng bạn này ở khu hai, nên kiên nhẫn đi pha cốc trà giải rượu cho hắn.

"Mày gọi Sầm Chân Bạch đến đây đút tao uống đi." Hoắc Ngưỡng nhìn Lâm Tử Bá, tỏ vẻ chán ghét mà đẩy cốc nước ra: "Trước đây đều là cậu ấy... cậu ấy đút tao uống mà..."

Lâm Tử Bá rất muốn hất cốc nước vào mặt Hoắc Ngưỡng.

Hoắc Ngưỡng lớn tiếng gọi: "Sầm Chân Bạch! Ra đây!"

Lâm Tử Bá vội lấy tay bịt miệng hắn lại: "Mày nhỏ tiếng thôi! Gọi ầm lên như vậy đánh thức người giúp việc bây giờ!"

Hoắc Ngưỡng đợi một lúc vẫn không thấy omega của mình đâu, cảm thấy khó chịu cả về thể xác lẫn tâm hồn. Hắn quay sang hỏi Lâm Tử Bá, giọng nhỏ nhẹ: "Sao Sầm Chân Bạch không để ý đến tao? Khó chịu quá, muốn nôn... Cậu ấy đi ngủ rồi à?"

Lâm Tử Bá dỗ dành: "Ừ, cậu ấy ngủ rồi, mày cũng ngủ đi."

——

Sáng hôm sau, lúc sáu giờ, Hoắc Ngưỡng bị đánh thức bằng những cái vỗ vào mặt.

Hắn cảm thấy đau, theo phản xạ đưa tay ôm mặt rồi từ từ mở mắt.

Thấy Hoắc Ngưỡng đã tỉnh, Lâm Tử Bá rút tay lại, nói: "Được rồi, dậy đi, hôm nay là ngày khai giảng, tao cho mày mười phút."

Đầu đau dữ dội, Hoắc Ngưỡng chật vật ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt. Nhìn vào gương, hắn bắt đầu nhớ lại những việc đã xảy ra tối hôm qua.

"Chết tiệt." Bàn chải rơi ra khỏi miệng, dính nước văng ra khắp nơi.

Mẹ nó, mất mặt thật!

Hắn đã chịu đựng suốt ba ngày, vậy mà chỉ vừa say rượu đã phá bỏ sự kiềm chế! Tất cả đều tại Lâm Tử Bá bày ra chuyện uống rượu, còn chẳng thèm ngăn hắn lại!

Lâm Tử Bá oan ức: "Tao thề đó, mày không biết lúc đó mày ghê gớm thế nào đâu, tao còn sợ mày cầm dao chặt tay tao luôn đấy!"

Chỉ là...

Hoắc Ngưỡng siết chặt tay, hôm qua hắn đã nói nhiều đến vậy mà Sầm Chân Bạch vẫn tuyệt tình như thế...

Thật sự cậu không thích hắn sao?

Lâm Tử Bá thấy Hoắc Ngưỡng lại đờ đẫn, không nhịn được bèn cuộn tờ báo lại, đập nhẹ lên đầu hắn.

Hoắc Ngưỡng hoàn hồn, trừng mắt nhìn y.

Lâm Tử Bá liếc nhìn đồng hồ: "Trường quân đội yêu cầu tập hợp lúc bảy giờ, từ nhà tao đến đó mất bốn mươi hai phút, đi từ cổng vào sân tập mất năm phút, bây giờ là 6 giờ 11 phút, chúc mừng mày, còn hai phút nữa là chúng ta muộn rồi."

Hoắc Ngưỡng chẳng còn tâm trạng suy nghĩ, vội vàng nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, lau mặt rồi đi ngay.

Trên đường đi, khi đang cố gắng chợp mắt, Hoắc Ngưỡng bỗng bị cuộc gọi từ Giang Gia Năng đánh thức.

Giang Gia Năng ngáp dài: "Trời ạ, dậy sớm quá... Mẹ phải đặt báo thức chỉ để gọi cho con đây."

Hoắc Ngưỡng: "..."

Giang Gia Năng: "Con ở trường quân đội phải nghe lời một chút, dù giáo viên và huấn luyện viên đều là người quen của mẹ và cha, nhưng mẹ không mở cửa sau cho con đâu."

Hoắc Ngưỡng cứng rắn đáp: "Con không cần."

Lâm Tử Bá chen vào: "Cháu cần, cháu cần!"

Giang Gia Năng cười: "Ái chà, vẫn là Tiểu Lâm biết nịnh nọt."

Hoắc Ngưỡng: "..."

Sau đó, hai mẹ con họ còn nói chút chuyện phiếm, nhưng khi sắp cúp máy, hắn chợt nhớ ra ——

"À đúng rồi, mẹ này."

Hoắc Ngưỡng đưa mắt nhìn xung quanh. Thật ra lần trước khi làm chuyện mất mặt trước mặt mẹ và bố, đến bây giờ hắn vẫn chưa dám đối diện với họ, giọng cũng trở nên mơ hồ: "Mẹ bảo với Sầm Chân Bạch một tiếng, đừng để sau này cậu ấy hối hận muốn gặp con lại chạy về nhà tìm."

Giang Gia Năng: "... Được thôi."

Hoắc Ngưỡng và Lâm Tử Bá gần như đến trường quân đội kịp lúc, chỉ cần muộn thêm vài giây nữa, cả hai sẽ phải đeo thêm 15kg và chạy 5km.

Cuộc sống trong trường quân đội rất khô khan, ngày nào cũng huấn luyện, học tập, rèn luyện thể chất. Ngoài thể lực, họ còn phải học thêm một kỹ năng quan trọng nữa.

Đó là điều khiển cơ giáp.

Hiện nay, liên minh có hơn ba mươi loại cơ giáp chiến đấu, hơn mười loại cơ giáp hậu cần và vài loại cơ giáp chữa trị.

Nhờ có cha mình, Hoắc Ngưỡng đã quen với các loại cơ giáp từ khi còn rất nhỏ.

Hôm nay, họ học cách điều khiển cơ giáp chiến đấu tầm trung loại n7-6. Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng nhảy lên, tay nắm lấy một chỗ lồi trên cơ giáp, siết chặt cơ bụng rồi khéo léo bước vào buồng lái cao ba mét.

Bên trong buồng lái hoàn toàn tối đen, hắn đưa tay sang phải, toàn bộ nút bấm ngay lập tức sáng lên, nhưng chỉ có các nút bấm là phát sáng. Ngoài ra, cần điều khiển phía trước và những thứ khác trong cơ giáp đều chìm vào bóng tối.

Vài tiếng "loảng xoảng" vang lên.

Dưới sự điều khiển của Hoắc Ngưỡng, cơ giáp "đứng" dậy, cao hơn mười mét.

Ngày qua ngày.

Mang vật nặng chạy 5km đã nâng cấp lên 10km.

Đoạn đường này là đường dốc, dưới ánh mặt trời chói chang, mồ hôi của Hoắc Ngưỡng đã thấm đẫm chiếc áo hắn đang mặc. Hắn cắn răng bước tới, nện mạnh túi cát xuống đất.

Đến giờ ăn trưa, đám alpha như thể mười năm chưa được ăn, trong vòng năm phút đã quét sạch mọi thứ.

Lâm Tử Bá than thở: "Trời ạ, ăn nhanh quá, đau bụng mất rồi."

Tuần nào cũng phải lau chùi súng, Hoắc Ngưỡng ngồi bệt xuống đất, trước khi lau còn tháo súng ra chơi một lúc rồi mới lắp lại.

Không biết có phải do ảo giác của Lâm Tử Bá hay không, nhưng y cảm thấy gần đây Hoắc Ngưỡng bỗng trở nên đặc biệt ít nói, thậm chí có lần còn mất kiểm soát pheromone dù không nhiều và thời gian cũng không quá dài.

Lúc đó là trong giờ học, đang yên đang lành bỗng nhiên pheromone của Hoắc Ngưỡng bùng phát khiến cả lớp alpha đều nôn mửa.

Trong quân doanh, việc không kiểm soát tốt pheromone của mình là một lỗi lớn!

Ngay hôm đó, Hoắc Ngưỡng bị phạt viết kiểm điểm 2.000 chữ, nhảy ếch 10 vòng và phải quét dọn nhà vệ sinh suốt một tháng.

Sau đó, Lâm Tử Bá hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.

Hoắc Ngưỡng chỉ bực bội đáp: "Không biết, chỉ là cực kỳ khó chịu, không kìm lại được."

Sau khi lau sạch một hàng súng trong kho vũ khí, huấn luyện viên vỗ tay, nói: "Lại đến ngày cuối rồi, tối nay là thời gian hoạt động tự do, ai muốn đi trạm thông tin thì cứ đi nhé."

Đám alpha trong kho lập tức vui mừng hớn hở lao ra ngoài, ngay cả Lâm Tử Bá cũng nói: "Hôm nay chị tao đến, tao đi trước nhé?"

Hoắc Ngưỡng ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu.

Kho vũ khí bỗng chốc không còn ai, hắn chầm chậm treo khẩu súng lên rồi bước ra ngoài.

Biết đâu chừng?

Tại trạm thông tin, mỗi người đều có một máy nghe thông tin của riêng mình. Vào ngày cuối cùng của mỗi tháng, các học viên sẽ đến đây để nghe tin nhắn mà gia đình để lại.

Chỉ cần nghe là biết hôm nay có ai đến hay không, nếu có thì đợi, người nhà đến sẽ xếp hàng vào phòng thăm hỏi, nếu không, có thể về ký túc xá.

Hoắc Ngưỡng nuốt nước bọt, cầm máy đặt lên bên tai.

Tút———

Vô tận những tiếng tút.

Đó là dấu hiệu không có tin nhắn.

Giang Gia Năng và Hoắc Khải bận rộn nhưng không đến mức không có một ngày nghỉ, chỉ là họ không thể rảnh rỗi đúng vào ngày cuối cùng của mỗi tháng.

Từ khi nhập học đến giờ đã ba tháng, chỉ có máy bộ đàm của Hoắc Ngưỡng là chưa bao giờ phát ra tiếng.

Ban đầu hắn không thấy gì vì chưa cảm nhận được thực tế, hắn vẫn không tin Sầm Chân Bạch thật sự không thích mình.

Nhưng theo thời gian, ngày tháng trôi qua, trong lòng hắn ngày càng trống rỗng, không biết là do không quen thiếu vắng một người hay do ảnh hưởng của việc đánh dấu.

Hắn thường rơi vào trạng thái thẫn thờ.

Trong lớp học, hắn nhìn sang bên trái, nơi Sầm Chân Bạch thường ngồi yên lặng ghi chép.

Khi ăn, hắn nhìn về phía đối diện, nơi Sầm Chân Bạch thường ăn những món hắn không thích ăn, ví dụ như đậu phộng.

Khi điều khiển cơ giáp, hắn nhìn xuống phía dưới, nơi Sầm Chân Bạch cầm chai nước đợi hắn.

Ở đâu cũng có Sầm Chân Bạch, nhưng mãi chẳng thấy cậu đâu.

Đặc biệt là những lúc mệt mỏi, nỗi nhớ càng trỗi dậy.

Hoắc Ngưỡng đặt máy thông tin về chỗ cũ rồi rời đi.

Ba tháng nữa lại trôi qua.

Làn da của Hoắc Ngưỡng giờ đã sẫm hơn một chút so với màu lúa mạch nhạt, mái tóc của hắn cũng ngày càng ngắn hơn sau những lần cắt tỉa.

Ở tuổi hai mươi mốt, cùng với quá trình rèn luyện, thân hình hắn dần trở nên giống một alpha thực thụ.

Lại một lần nữa, đến ngày cuối cùng của tháng.

Chưa kịp đợi huấn luyện viên vỗ tay, các học viên đã tản ra.

"Mẹ tao bảo hôm nay sẽ dẫn em gái đến thăm tôi, cô em gái dễ thương của tao!"

"Em gái mày bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi, để tao nói mày nghe, người thứ ba mà con bé gọi sau khi biết nói chính là tao đó!"

"...Dĩ nhiên rồi, mẹ mày, cha mày, người thứ ba không là mày thì còn ai nữa?"

"Còn con chó nhà tao..."

Chỉ còn lại một mình Hoắc Ngưỡng, hắn nhìn chằm chằm vào bề mặt kim loại lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng trong giây lát, rồi bước ra khỏi nhà kho.

Mỗi tháng, mọi chuyện đều diễn ra như thế này, như thể hắn bị rơi vào một vòng lặp, cứ đến ngày này lại làm những việc giống nhau.

Nhìn xem, lại đến rồi.

Hoắc Ngưỡng bước về phía trạm thông tin.

Hắn biết rõ sẽ không có ai đến thăm mình, nhưng vẫn không kìm lại được.

Tút———————————

Hắn nghe rất lâu, không kìm được mà hỏi huấn luyện viên ở trạm thông tin, giọng đầy nghi hoặc: "Huấn luyện viên, máy thông tin của tôi có bị hỏng không?"

Huấn luyện viên phải lấy dụng cụ ra kiểm tra một lượt: "Không hỏng."

Hoắc Ngưỡng nhìn chằm chằm vào máy thông tin, thẫn thờ.

"Bíp bíp bíp bíp———" Bỗng nhiên, âm thanh ngắn vang lên, đó là tín hiệu có cuộc gọi đến.

Hắn bừng tỉnh, ngước mắt nhìn sang.

Bên cạnh, một alpha khác vừa buồn bã vừa hạnh phúc nghe máy: "Alo? Sao em yêu đến trễ thế? Anh suýt nữa đã đi rồi đó!"

Hoắc Ngưỡng thu hồi ánh mắt, đúng là vẫn còn năm tiếng trước khi đèn tắt vào lúc mười giờ tối, biết đâu người đó đến muộn thì sao?

Mọi người xung quanh đi ra đi vào, trong phòng thăm hỏi phía sau, từng nhóm người thay phiên nhau.

Kéo ghế ra, những câu hỏi han, tiếng cười nói rồi lời chào tạm biệt.

"Chào tạm biệt."

Hoắc Ngưỡng như bị đứng hình, hắn không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế trước máy thông tin của mình từ sáng đến tối.

Chiếc máy trước mặt hắn, đừng nói là đổ chuông, đến một chút rung cũng không có.

Cạch, Hoắc Ngưỡng bẻ khớp ngón tay.

Thì ra Sầm Chân Bạch...

Thật sự không thích hắn.

Vậy tại sao trước đây lại đối xử tốt với hắn như vậy?

Tại sao khi hôn lại có biểu cảm như thế?

Tại sao khi hắn cởi quần, người kia không phản kháng mà chỉ đỏ mặt?

Tại sao lại đối xử với hắn như thế?

Tại sao?

"Hoắc Ngưỡng?" Huấn luyện viên ở trạm thông tin vừa kiểm tra xong, đang bước tới: "Đã mười giờ rồi, sao còn chưa đi? Trễ là lại phải viết kiểm điểm và quét dọn nhà vệ sinh đấy!"

Hoắc Ngưỡng khẽ gật đầu, sau năm tiếng không nói chuyện, không uống nước, cổ họng hắn trở nên cực kỳ khản đặc: "...Tôi đi ngay đây."

Huấn luyện viên đi vòng ra phía sau để tắt đèn của trạm thông tin.

Cạch, đèn bên trái tắt, rồi cạch lần nữa, khu vực chính giữa cũng chìm trong bóng tối.

Cạch.

Trong bóng tối, trên gương mặt của alpha phản chiếu hai vệt nước, hắn giơ tay, thô bạo lau đi.

——

"Chủ Tịch Giang, hôm nay Hoắc Ngưỡng làm hỏng một chiếc cơ giáp."

"Thượng tướng Hoắc, hôm nay Hoắc Ngưỡng lại đánh nhau, một chọi năm."

"Chị à, con trai chị lại mất kiểm soát pheromone, đừng nói là học viên, đến cả tôi cũng phải nôn."

Giang Gia Năng rất lo lắng, bà vốn mệt mỏi vì nhiệm vụ, lại còn phải nghe các huấn luyện viên than phiền về con trai.

Vì vậy, bà xin nghỉ một ngày để đến phòng thăm hỏi.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Ngưỡng, bà thực sự bị sốc.

Dường như alpha đã biến thành một người khác, có một vết sẹo ngay phía trên thái dương, trông tiều tụy nhưng vẫn gồng mình, cả người toát ra sự tàn bạo và lạnh lùng.

Giang Gia Năng nhẹ giọng hỏi: "Con làm sao vậy?"

Hoắc Ngưỡng nhận ra mình lại đang đờ đẫn, hắn bừng tỉnh, lắc đầu: "...Con không biết."

Hắn lẩm bẩm: "Con đã cố nhẫn nhịn, rất cố gắng, nhưng con không thể kìm nén được."

Sau đó, Giang Gia Năng xin phép đưa Hoắc Ngưỡng đi kiểm tra, kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường.

Nhưng tình hình vẫn không cải thiện, sức phá hoại của Hoắc Ngưỡng ngày càng nghiêm trọng.

Cho đến nửa năm sau.

"Chủ tịch Giang." Huấn luyện viên ngập ngừng: "Chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi, có vài điều tôi không biết có nên nói không."

Giang Gia Năng: "Mời nói."

Huấn luyện viên im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nói: "Tôi đề nghị chị nên đưa Hoắc Ngưỡng đến khoa Phục hồi liên kết để kiểm tra."

Trong lòng Giang Gia Năng chợt thắt lại, sắc mặt bà ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, tâm trạng cũng nặng nề.

Alpha và omega sau khi đánh dấu vĩnh viễn, dù không có quan hệ huyết thống vẫn có thể cảm nhận được trạng thái và cảm xúc của đối phương, giống như một cặp song sinh. Y học gọi khả năng cảm nhận này, phát sinh sau khi đánh dấu, là "liên kết".

Khi một bên qua đời, hiện tượng này được gọi là "đứt liên kết" và người còn sống sẽ phải chịu đựng đau khổ suốt đời.

Khoa Phục hồi liên kết là nơi mà những alpha hoặc omega mất bạn đời cần đến để điều trị.
Bình Luận (0)
Comment