Từ khi học trung học, Sầm Chân Bạch chưa bao giờ trải qua trạng thái mất kiểm soát lâu như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào cửa khoang đóng kín, sửng sốt trong vài phút.
Pheromone của alpha vẫn chưa tan biến sau khi Hoắc Ngưỡng rời đi, thậm chí mùi máu còn khiến nó trở nên nồng đậm hơn.
Sầm Chân Bạch hét lớn: "Hoắc Ngưỡng!"
Chẳng có hồi đáp, cơ giáp ngăn cách âm thanh bên ngoài, gió mạnh nhưng cậu vẫn hét lên một tiếng.
Đã lâu rồi Sầm Chân Bạch không làm điều gì ngốc nghếch như vậy.
Dây an toàn không có bất kỳ nút bấm nào để mở, trói chặt khiến cậu không thể cử động. Cậu cố gắng vươn tay, từng chút một, ngón tay mới chạm được nút mà lúc nãy Hoắc Ngưỡng vừa nhấn.
Vút!
Dây an toàn thu lại, cậu chưa kịp thở đều đã nhanh chóng đứng dậy, tiến đến gần cửa khoang, học theo cách của Hoắc Ngưỡng để mở cửa nhưng hệ thống lại báo cậu không có quyền truy cập.
"Hoắc Ngưỡng!" Sầm Chân Bạch chỉ có thể đập vào cửa khoang một cách vô ích, đập vài lần làm tay mình đau, cậu nhận ra rằng: tất cả đều vô dụng.
Tiếng gió hú vang vọng, cậu nhìn qua cửa sổ quan sát, thấy bên ngoài một màn mờ ảo, tầm nhìn không đến 50 mét.
Sầm Chân Bạch hít một hơi sâu, điều chỉnh nhịp thở để giữ bình tĩnh. Cậu kiểm tra bảng điều khiển, thử bấm vài nút mà Hoắc Ngưỡng vừa chạm nhưng đều bị từ chối vì không có quyền truy cập.
Không còn cách nào khác.
Sầm Chân Bạch không kiềm được, lại đập vài cái vào cửa khoang: "Hoắc Ngưỡng, quay lại đi!"
Không có chút âm thanh nào.
Cậu chỉ có thể ở lại trong cabin nhỏ bé, chờ Hoắc Ngưỡng tự quay lại.
Nhưng Hoắc Ngưỡng khi nào sẽ quay lại? Hắn có quay lại được không?
Hay là đến khi cơn bão cát qua đi, quân đội tới tìm họ, sẽ thấy thi thể bị vùi lấp dưới cát?
Không, không được nghĩ đến những việc chưa xảy ra.
Sầm Chân Bạch không thể liên lạc với người của quân đội, nửa đêm, cậu quyết định dùng thiết bị đầu cuối gọi cho Giang Gia Năng.
Rõ ràng Giang Gia Năng cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, bà nói: "Được, Chân Bạch, trước hết con phải bình tĩnh, ngoài khoang điều khiển, cơ giáp còn có một khoang phụ, cô không nghĩ Hoắc Ngưỡng sẽ ngốc đến mức ra ngoài hứng cát đâu."
Nghe vậy, Sầm Chân Bạch lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn đau đến phát ngốc hoặc nhìn thấy ảo giác dẫn đến sự cố, Giang Gia Năng cau mày, nói: "Cô sẽ liên hệ với quân đội, đừng sợ."
Lời của Giang Gia Năng luôn đầy thuyết phục, trong tình huống không thể làm gì này, giống như một viên thuốc trấn an mạnh mẽ, cậu khẽ nói: "Vâng."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Sầm Chân Bạch nhìn vào đống lộn xộn trên sàn, bắt đầu dọn dẹp. Trước tiên, cậu quét hết cát trên ghế ngồi của hai người, sau đó lau sạch trên bảng điều khiển để tránh sự cố.
Sau đó, cậu kiệt sức ngồi xuống ghế, với tư cách là một bác sĩ, cậu không khỏi tự hỏi tại sao Hoắc Ngưỡng lại đột nhiên phát bệnh?
Rõ ràng mọi thứ đều ổn, không có dấu hiệu gì, lúc kêu cậu ngủ vẫn bình thường, không bị tấn công, không có kích thích pheromone, chỉ có duy nhất một chuyện bất ngờ xảy ra—cuộc gọi của Dụ Chương.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa khoang vang lên vài tiếng động.
Sầm Chân Bạch lập tức nhìn qua.
Cậu chờ vài giây nhưng không có gì thêm, có lẽ chỉ là vài hạt đá lớn va vào...
Cạch.
Lại một tiếng nữa.
Sầm Chân Bạch không thể ngồi yên, cậu giẫm lên lớp cát, tiếng giày ma sát khiến răng cậu tê buốt. Cậu áp sát cửa khoang gọi: "Hoắc Ngưỡng! Là cậu phải không?"
Là hắn.
Cửa khoang mở ra, gió mạnh và cát bụi lại ùa vào. Sầm Chân Bạch bị gió thổi lùi về phía sau vài centimet, chỉ thấy một bóng đen ập đến như núi đổ, đè lên người cậu.
Hai người ngã nhào xuống sàn.
Cửa khoang lại đóng kín, rõ ràng Hoắc Ngưỡng chưa hồi phục, từ mặt đất leo lên cơ giáp đã tiêu tốn hết sức lực, giờ phút này đang nằm đè lên người Sầm Chân Bạch, không nhúc nhích.
Khi ngã xuống, không biết phần eo của Sầm Chân Bạch va vào đâu, đau đến mức mắt cậu tối sầm.
Khó khăn lắm mới thở lại được, cậu dùng hết sức lực ôm lấy Hoắc Ngưỡng, đỡ hắn ngồi dậy.
Hoắc Ngưỡng tựa vào cậu, khẽ nói gì đó.
Cát bụi từ người hai người lả tả rơi xuống sàn.
Sầm Chân Bạch thấy ngứa cổ, ho khẽ vài tiếng.
Chỉ trong khoảnh khắc mở cửa ngắn ngủi, cậu cảm thấy mắt, mũi và cổ họng mình đều là cát, huống chi Hoắc Ngưỡng đã ở ngoài một lúc lâu. Cậu vội nói: "Đừng nói chuyện, đừng thở sâu, đừng ho."
Cậu muốn kiểm tra alpha ngay lập tức, phòng khi Hoắc Ngưỡng đã hít phải quá nhiều cát, bụi cát đã vào phổi. Nếu vậy, họ không thể tiếp tục ở lại đây mà phải tìm cách quay về bệnh viện.
Nhưng dường như Hoắc Ngưỡng không nghe thấy, vẫn cố chấp lặp lại: "Cậu, đừng lo..."
Bàn tay đang ôm vai alpha của Sầm Chân Bạch khựng lại. Cậu đã hiểu, qua biểu hiện vừa rồi, khi chứng rối loạn liên kết phát tác, có cậu ở đây, rõ ràng Hoắc Ngưỡng càng đau đớn hơn.
Nhưng Hoắc Ngưỡng thà chịu đau đớn gấp bội cũng muốn trở lại cơ giáp, là vì sợ cậu sẽ lo lắng.
Sầm Chân Bạch co chân, để alpha nằm trên đùi mình, sau đó cậu tách môi alpha, nâng cằm kiểm tra.
May thay, bằng mắt thường không thấy cát tích tụ quá nhiều.
Trong khoảng thời gian ở ngoài đó, chắc chắn Hoắc Ngưỡng đã vào khoang phụ.
Trước tiên, cậu rửa hết cát bám trên người alpha — từ tóc, quần áo đến mặt, rồi dùng dung dịch nước muối sinh lý trong hộp dụng cụ để rửa mắt và mũi cho Hoắc Ngưỡng.
Có vẻ Hoắc Ngưỡng đã đau đến mức không còn tỉnh táo, mày hắn nhíu chặt, tìm cách né tránh, điều này cũng bình thường, bởi vì không ai có thể chịu đựng được.
Nhưng dung dịch nước muối sinh lý trong hộp dụng cụ không thể tái sử dụng, sau vài lần làm đổ ra đất, Sầm Chân Bạch buộc phải giữ chặt khuôn mặt của alpha, nhẹ giọng nói: "Hoắc Ngưỡng, nghe lời."
Hoắc Ngưỡng bị buộc phải xoay mặt nhìn thẳng, ban đầu còn giống như một đứa trẻ đang nghịch ngợm, nhưng khi nhìn thấy Sầm Chân Bạch thì hắn lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào mặt omega, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, thậm chí không chớp mắt.
Đột nhiên, hắn trở nên yên lặng, nằm trên đùi Sầm Chân Bạch, mặc cho cậu điều khiển.
Nước chảy vào lỗ mũi, cảm giác như sắp nghẹt thở khiến não hắn bị áp lực, Sầm Chân Bạch ghét Hoắc Ngưỡng đến mức muốn dìm chết hắn sao?
Mắt hắn khô rát nhưng vẫn ngoan ngoãn, không động đậy.
Sau lần ho sặc sụa thứ sáu không thể kiểm soát của alpha, cuối cùng những hạt cát lớn đã được lấy ra, phần lớn bụi mịn còn lại cũng sẽ từ từ được đào thải nhờ chức năng tự làm sạch của phổi.
Sau đó...
Ánh mắt Sầm Chân Bạch rơi xuống cánh tay của alpha, máu vẫn không ngừng chảy, cát bụi đã lẫn vào, bám vào thịt trông vô cùng bẩn thỉu.
Nếu không nhanh chóng làm sạch nhất định sẽ bị viêm. Với vết thương lớn và sâu như vậy, chắc chắn phải khâu lại, nếu không sẽ dễ xảy ra tụ máu, tích dịch, nhiễm trùng, vết thương chậm hồi phục,...
Nhưng không có thuốc tê.
Cảm giác đau khi khâu mà không có thuốc tê đạt mức bảy, cộng với thời gian kéo dài, khả năng ngất xỉu giữa chừng là rất lớn.
Nhưng bây giờ mới chỉ một giờ sáng, còn cách ba giờ chiều kể từ khi họ rời đi, ít nhất mười hai giờ.
Sầm Chân Bạch vỗ nhẹ vào mặt Hoắc Ngưỡng nhưng hắn không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn cậu.
Rơi vào đường cùng, Sầm Chân Bạch chỉ có thể dùng oxy già để rửa vết thương cho Hoắc Ngưỡng.
Xung quanh miệng vết thương lập tức phát ra tiếng xèo xèo, nổi đầy bọt trắng.
Hoắc Ngưỡng ưỡn người phát ra tiếng rên khẽ, rõ ràng bị cơn đau bén nhọn này kích thích, ánh mắt cũng dần trở nên sáng suốt hơn.
Môi Hoắc Ngưỡng nhợt nhạt, mồ hôi lạnh rơi xuống thái dương, đồng tử hắn động đậy, khuôn mặt omega xuất hiện trước mắt hắn.
Chắc chắn là ảo giác.
Làm sao Sầm Chân Bạch có thể muốn đến gần hắn như vậy.
Sầm Chân Bạch giữ chặt khuôn mặt Hoắc Ngưỡng, cúi xuống nhìn hắn, sợ Hoắc Ngưỡng không hiểu, cậu nói từng chữ rõ ràng: "Cần phải khâu, Hoắc Ngưỡng, nhưng tôi không có thuốc tê, sẽ rất đau."
Hoắc Ngưỡng sửng sốt, không phải ảo giác.
Không biết có phải vì cơn đau trên cơ thể đã chuyển hóa cơn đau tinh thần của Hoắc Ngưỡng hay không, nhưng biểu cảm của alpha có vẻ bình thường hơn nhiều.
Vì đã hít phải cát bụi, giọng Hoắc Ngưỡng rất khàn, hắn nói: "Tôi không sợ đau."
Vừa dứt lời, hắn lại ho vài tiếng, lồng ngực rung lên.
Sầm Chân Bạch cảm thấy đùi mình tê dại.
Hoắc Ngưỡng nói: "Mức chịu đau của tôi là mười... cậu quên rồi sao?"
Sầm Chân Bạch nhẹ nhàng đáp lại, cậu tìm dụng cụ cần thiết, lần lượt bày ra.
Cậu nói: "Tôi bắt đầu nhé."
Hoắc Ngưỡng: "Được."
Cậu bắt đầu rửa sạch vết thương bằng một lượng lớn oxy già, vì oxy già có tính kích thích và sẽ tạo ra phản ứng hóa học với vi khuẩn, làm tăng khả năng đau đớn khi khử trùng.
Ngay giây đầu tiên, alpha căng cứng người, đau đến mức không kiểm soát được mà run rẩy, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng nào.
Sầm Chân Bạch dừng lại vài giây, giữ chặt khuôn mặt alpha, để hắn gục vào hõm vai mình.
Sau khi rửa sạch bằng oxy già, cậu chuyển sang dung dịch nước muối sinh lý rồi dùng dung dịch i-ốt để xử lý vết thương, sau đó rửa sạch miệng vết thương.
Vết thương rất sâu, Sầm Chân Bạch phải sử dụng băng gạc vaseline để nhồi và ép lại để cầm máu, tránh xảy ra hiện tượng đông máu trong vết thương, tích tụ máu và dịch dẫn đến nhiễm trùng.
Mặt Hoắc Ngưỡng áp sát vào bụng Sầm Chân Bạch, mồ hôi lạnh thấm ướt áo cậu.
Sầm Chân Bạch cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lẽ ra không nên như vậy, cậu đã từng rửa vết thương cho rất nhiều người, có cả những vết thương lớn và sâu hơn.
Có lẽ là do tư thế, bình thường ở bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân sẽ không tiếp xúc gần như vậy, nhưng lúc này, cậu có thể cảm nhận được tất cả sự run rẩy, căng thẳng và thở dốc của alpha.
Nhưng tay Sầm Chân Bạch không run, cậu dùng chỉ khâu tự tiêu để khâu lại, từng lớp từng lớp khâu các mô hai bên miệng vết thương.
Nhiều lần, cậu nghi ngờ Hoắc Ngưỡng đã ngất đi vì đau.
Mỗi mũi khâu, mỗi lần xuyên qua da thịt.
Cho đến khi cậu liếc nhìn Hoắc Ngưỡng đang nằm yên lặng, rồi ánh mắt hai người chạm nhau.
Hoắc Ngưỡng vẫn luôn nhìn cậu.
Thấy omega nhìn lại, Hoắc Ngưỡng nói: "Không đau, cậu đừng sợ."
Sầm Chân Bạch mím môi đáp: "Tôi không sợ."
Vết thương trên cánh tay được khâu với khoảng cách khoảng một centimet giữa các mũi khâu, Sầm Chân Bạch đã khâu chín mũi.
Thời gian trên máy móc hiển thị 04:27, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là trời sáng.
Cuối cùng cũng băng bó xong.
Sầm Chân Bạch lấy thuốc giảm đau bỏ vào miệng Hoắc Ngưỡng, hắn nuốt xuống.
Cả hai đều mệt mỏi đến không chịu nổi, sau khi kết thúc, họ không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Yên tĩnh.
Có thể đã nửa tiếng trôi qua, Sầm Chân Bạch dựa vào vách cơ giáp, nhắm mắt lại, thấp giọng hỏi: "Bệnh rối loạn liên kết, giờ còn đau không?"
Tất cả cơn đau đã tập trung ở cánh tay, Hoắc Ngưỡng lắc đầu, tóc hắn chạm nhẹ vào đùi omega.
Khi đó Giang Gia Năng chỉ thoáng nhắc tới, Sầm Chân Bạch không ngờ lại nghiêm trọng đến mức được chẩn đoán là bệnh rối loạn liên kết.
Sầm Chân Bạch lại hỏi: "Tại sao lại phát bệnh?"
"..."
Hoắc Ngưỡng đau đến chóng mặt, không ngủ được cũng không thể suy nghĩ gì.
Khi omega hỏi như vậy, trong đầu hắn tự động hiện lên cuộc trò chuyện hòa hợp thân mật giữa Dụ Chương và Sầm Chân Bạch.
Không có tư cách nhưng lại một lần nữa cảm thấy ghen tỵ và căm ghét.
Chính vì không có tư cách nên chỉ có thể ghen tỵ và căm ghét.
Rõ ràng hắn ở ngay bên cạnh, rõ ràng hắn là người hỏi trước, rõ ràng hắn mới là người cùng tham gia.
Khi trò chuyện với hắn, cậu luôn rất kiệm lời, nhưng chỉ cần Dụ Chương thuận miệng nhắc đến, Sầm Chân Bạch nhất định liền chủ động chia sẻ.
Trong cuộc sống hàng ngày, việc chia sẻ những điều nhỏ bé càng thể hiện mối quan hệ giữa hai người vô cùng gần gũi.
Trong ba năm qua, có thể mỗi ngày đều là những cảnh tượng như vậy.
Chỉ cần nghĩ tới, răng Hoắc Ngưỡng đã siết chặt vào nhau.
Không nghe thấy câu trả lời, Sầm Chân Bạch mở mắt ra, nhìn xuống.
Alpha đang tỉnh, nhưng không trả lời.
Có thể là vì liên quan đến chuyện riêng tư.
Sầm Chân Bạch mệt đến mức đầu óc mơ hồ, cậu không nên quan tâm đến chuyện riêng tư của hắn như vậy, cậu chân thành xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Hoắc Ngưỡng cười nhạt: "Cậu rõ ràng là cố tình chọc tức tôi, đúng không?"
Sầm Chân Bạch im bặt.
Im lặng một lúc.
Hoắc Ngưỡng nói với giọng khô khan: "Bởi vì tôi nghe thấy cậu đang trò chuyện với bạn trai beta của cậu, tôi không muốn nghe."
"..."
"Tôi không muốn nghe một chút nào, tôi ghét nó chết đi được..."
"Cậu ấy không phải bạn trai tôi." Sầm Chân Bạch cắt ngang: "Hoắc Ngưỡng, tôi không có bạn trai."