Hoắc Ngưỡng được chuyển đến phòng bệnh khác, tương đương với phòng ICU của bệnh viện.
Hắn không mặc áo, hàng chục sợi dây kết nối với các thiết bị được dán trên người hắn chỉ để duy trì sự sống giúp hắn vượt qua giai đoạn nguy hiểm này.
Để dễ dàng quan sát tình trạng bệnh nhân, phía trên cửa ra vào có lắp đặt một cửa sổ trong suốt, Sầm Chân Bạch nhìn thấy lồng ngực của Hoắc Ngưỡng gần như không hề chuyển động, chỉ có máy điện tim cho thấy hắn vẫn đang thở.
Giang Gia Năng đứng bên cạnh tìm hiểu tình hình: "Nó có để lại di chứng gì không? Ví dụ như khả năng cử động của cánh tay chẳng hạn."
Giáo sư lắc đầu: "Không có, với trình độ y tế hiện nay của Nhị Tinh thì hoàn toàn có thể phục hồi, sau này vẫn có thể tiếp tục ra tiền tuyến, điều kiện tiên quyết là hiện giờ cần phải chữa lành vết thương trước."
Giang Gia Năng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn ông rất nhiều, Giáo sư Ninh... Vậy có thể chuyển Hoắc Ngưỡng về Nhị Tinh để điều trị không?"
Giáo sư lại lắc đầu: "Không được, từ Tam Tinh về Nhị Tinh bằng tàu vũ trụ cần một khoảng thời gian nhất định, trên tàu không có điều kiện để duy trì hoạt động của thiết bị, chỉ có thể đợi đến khi tình trạng hồi phục của thiếu tá Hoắc tốt hơn mới có thể cân nhắc chuyển về Nhị Tinh."
Giang Gia Năng gật đầu: "Được, cảm ơn ông."
Các giáo sư và chuyên gia đều được Giang Gia Năng mời đến khẩn cấp, vì tình trạng của Hoắc Ngưỡng chưa ổn định nên họ quyết định sẽ ở lại căn cứ của Nhị Tinh thêm hai ngày.
Đúng lúc giúp được một việc lớn, nguồn lực y tế trở nên dồi dào hơn.
Giang Gia Năng bảo Sầm Chân Bạch ngồi lên xe lăn, định đẩy cậu về nghỉ ngơi.
Sầm Chân Bạch thả lỏng người thì cảm thấy chóng mặt, vốn dĩ cậu đã hơi thiếu máu, cộng thêm vừa rồi mất máu quá nhiều, thời gian lâu sau mới xử lý vết thương.
Trên đường trở về phòng, quân nhân nhìn thấy Giang Gia Năng đều như nhìn thấy thần tượng, những alpha cao lớn lập tức biến thành những fan cuồng, kính cẩn nói: "Chào chủ tịch Giang!"
Giang Gia Năng mỉm cười quyến rũ, gật đầu đáp lại từng người một: "Chào mọi người."
Khi hai người đi qua, có người lén hỏi bạn mình: "Tại sao chủ tịch Giang lại đẩy xe lăn cho bác sĩ Sầm vậy?"
"Trông họ còn rất thân thiết nữa."
"Chắc chắn là quen biết nhau, các cậu quên thiếu tá Hoắc đã liều mình cứu bác sĩ Sầm à?"
"Trời ơi, các cậu không biết đâu, lúc mở khoang lái cơ giáp, tôi cũng có mặt ở đó, mới nhìn thoáng qua còn tưởng hai người họ đang hôn nhau, sợ hết hồn!"
Mọi người nói chuyện một lúc rồi nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, không để tâm lắm.
"Ê từ từ, không đúng! Tôi nhớ ra rồi, vãi l!"
Đột nhiên, có người hoảng hốt kêu lên.
"Sao vậy?"
Người đó nói: "Ba mẹ tôi từng nói với tôi, thiếu tá Hoắc từng có một vị hôn thê, sau đó không rõ vì lý do gì mà hủy hôn."
Mọi người nghe được tin chấn động, ai nấy cũng đều mở to mắt kinh ngạc.
Lại thêm một người khác kịp phản ứng: "Hả?! Chờ đã, vậy nên... bác sĩ Sầm chính là omega mà thiếu tá Hoắc yêu không được, đến mức bị hội chứng đứt liên kết sao?!"
Mọi người đều sửng sốt.
Trên đường đi, triệu chứng chóng mặt của Sầm Chân Bạch không những không thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, cậu ôm ngực: "Chờ đã... ưm, buồn nôn quá."
Giang Gia Năng hoảng hốt, vội đẩy cậu vào nhà vệ sinh.
Sầm Chân Bạch vịn lấy khung cửa, nôn ra.
Giang Gia Năng cau mày: "Sao lại thế này?"
Sầm Chân Bạch khó chịu nói: "Có lẽ do bị chấn động não nhẹ."
Lúc ở trên khoang lái của cơ giáp, đầu bị va đập liên tục là chuyện rất bình thường, nếu không nhờ Hoắc Ngưỡng đưa tay che đầu cho cậu, đoán chừng không chỉ đơn giản là chấn động não.
Một hình ảnh chợt lóe lên, trùng khớp với suy nghĩ của cậu.
Khi phẫu thuật, Sầm Chân Bạch đã để ý đến bàn tay bị dập nát của alpha.
Có lẽ là vì bảo vệ đầu cậu mà chịu tổn thương.
Một nữ omega bất ngờ từ bên ngoài bước vào, là nhân viên hành chính của quân đội. Cô nhìn Sầm Chân Bạch rồi lại nhìn Giang Gia Năng, trên mặt thoáng vẻ bối rối, sau đó lùi ra ngoài nhìn lại tấm biển: "Hình như đây là phòng vệ sinh dành cho nữ omega."
Sầm Chân Bạch: "......"
Giang Gia Năng: "Ồ xin lỗi, quen đi vào."
Sau khi nôn xong, Sầm Chân Bạch cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dù vẫn còn chóng mặt. Cậu ở trong phòng, thay bộ đồ sạch sẽ.
Giang Gia Năng đứng đợi bên ngoài.
Chẳng mấy chốc, Sầm Chân Bạch mở cửa ra: "Cô ơi, cô có muốn nghỉ một chút không?"
Giang Gia Năng nói: "Cô tranh thủ đến, lát nữa phải đi rồi."
Sầm Chân Bạch đáp: "...Nhanh vậy sao."
Giang Gia Năng chọc lên trán cậu: "Con mới là người cần phải nghỉ ngơi đó, con không biết mặt mình trắng và xanh thế nào đâu, nhìn Hoắc Ngưỡng còn khỏe hơn cháu!"
Sầm Chân Bạch im lặng, đứng yên để bà chọc lên trán mình.
Giang Gia Năng: "Mau lên giường nằm đi!"
Sầm Chân Bạch rất ngoan ngoãn, đúng là cậu mệt thật, vừa nằm xuống gối liền cảm thấy có thể ngủ thiếp đi.
Khi cậu kéo chăn lên đến cằm, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Gia Năng ra mở cửa.
Bên ngoài là một alpha, thấy Giang Gia Năng liền lắp bắp: "Chủ, chủ tịch Giang?"
Giang Gia Năng gật đầu: "Chào cậu, có chuyện gì vậy?"
"À...tôi, đây là phòng của bác sĩ Sầm phải không? Cũng không có gì đâu." Alpha gãi đầu, giọng ngày càng nhỏ: "Nghe nói bác sĩ Sầm bị thương, tôi mang thuốc phục hồi đến để giúp cậu ấy hồi phục nhanh hơn..."
Giang Gia Năng thay mặt Sầm Chân Bạch cảm ơn.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Giang Gia Năng lại đứng dậy.
"Chủ tịch Giang!" Lần này là một alpha khác, sự kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Gia Năng không kém gì người trước, gã vội cúi người chào: "Tôi, tôi đến mang đồ ăn cho bác sĩ Sầm, tôi sẽ đi ngay!"
Chưa đầy mười lăm phút sau, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên.
Giang Gia Năng nhướn mày nhìn Sầm Chân Bạch, sau đó bà mang mấy chai đồ uống vào, trêu chọc: "Ồ, bác sĩ Sầm của chúng ta được yêu quý quá nhỉ."
Sầm Chân Bạch như ngồi trên bàn gai: "...Cô ơi."
Giang Gia Năng nhìn một bàn đầy "chiến lợi phẩm", chậc một tiếng. Bà không hề mang tư tưởng phải môn đăng hộ đối.
Hai người còn độc thân, lại hiểu rõ về nhau, Sầm Chân Bạch cũng được coi là đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ đến lớn.
Hơn nữa, bà thích, mà Hoắc Ngưỡng cũng thích.
Bà phân vân một chút rồi không nhịn được, tranh thủ cho con trai mình một cơ hội: "Hoắc Ngưỡng... thay đổi nhiều lắm, đúng không?"
Sầm Chân Bạch khựng lại: "Vâng".
"Nói thật." Giang Gia Năng cười nhẹ: "Sau khi làm nhiệm vụ trở về, cảm giác như nó đã trở thành một người khác, làm cô cũng giật mình."
Sau khi tốt nghiệp trường quân đội được hai năm, sẽ có hai năm thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, đóng quân.
"Nếu con không quá ghét nó, có lẽ..." Bà thăm dò thái độ của Sầm Chân Bạch: "Có thể thử làm quen lại với nó."
"Tất nhiên!" Bà liền nói tiếp: "Cô không có ý bảo con phải tha thứ hay gì đâu, đó là chuyện của con, nếu con thực sự ghét nó thì không cần để ý đến nó, được không?"
Sầm Chân Bạch rũ mắt, hồi lâu sau mới đáp nhẹ một tiếng.
Giang Gia Năng ngồi trên ghế, gọi cho Hoắc Khải qua thiết bị đầu cuối, thông báo tình hình của Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Khải vốn có quan niệm nuôi dạy con "không chết không què là ổn", điềm nhiên nói: "Ừm, còn sống là được rồi."
Hoắc Ngưỡng đã được cứu, bên cạnh là giọng nói của Giang Gia Năng, Sầm Chân Bạch nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi.
Giấc ngủ này cậu ngủ rất say, không mơ thấy gì cả, ngoài vài lần có người vì lo lắng, sợ cậu gặp chuyện không hay nên vào nhìn cậu vài cái.
Cậu tỉnh lại lần nữa, trên màn hình thiết bị đầu cuối hiển thị thời gian đã là buổi tối khiến Sầm Chân Bạch tưởng rằng mình chỉ ngủ một hai tiếng, không ngờ đã ngủ trọn một ngày.
Khó trách Tùng Kim lo lắng.
Giang Gia Năng đã rời đi, trước khi đi, bà đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa: Hoắc Ngưỡng có người chăm sóc riêng, Sầm Chân Bạch không được phép đến bệnh viện trên mặt đất, cả hai người phải yên tâm ở lại dưới lòng đất cho đến khi vết thương lành hẳn.
Hai ngày sau, nguy hiểm vẫn chưa qua đi, các chuyên gia ở lại thêm một ngày cho đến khi Hoắc Ngưỡng được chuyển vào phòng bệnh thường mới rời đi.
Suốt thời gian đó, Hoắc Ngưỡng vẫn chưa tỉnh lại.
Đến tiền tuyến được hơn nửa năm, Sầm Chân Bạch trải qua những ngày nhàn nhã nhất, ngủ đến khi tự tỉnh dậy, chờ Tùng Kim mang cơm đến, khi rảnh thì đến phòng y tế ngồi, xử lý một số vết thương nhỏ cho các thương binh.
Chỉ có điều... thức ăn do nhà bếp nấu thật sự không hợp khẩu vị của cậu, vừa mặn vừa nhiều dầu mỡ, rau thì ngập trong dầu. Vì vậy, cậu chủ yếu dùng dịch dinh dưỡng để cầm cự, giúp các quân nhân có thêm phần ăn.
Liên quan đến dấu hiệu của triệu chứng đứt liên kết, Sầm Chân Bạch đã tìm hiểu nhiều tài liệu và luận văn, nhưng vì số người có độ tương thích 100% trong toàn Liên Minh rất ít nên việc tham khảo chỉ có thể mang tính chất tương đối.
Mục đích của đánh dấu vĩnh viễn, ngoài việc đánh dấu chủ quyền, còn là hòa hợp của pheromone.
Ví dụ như cặp đôi có độ tương thích trước khi đánh dấu vĩnh viễn là 90%, sau khi đánh dấu, độ tương thích của họ ít nhất có thể tăng thêm 2%.
Độ tương thích của pheromone ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống của các cặp đôi.
Nhưng cậu và Hoắc Ngưỡng có độ tương thích 100%, là mức độ mà rất nhiều người sau khi đánh dấu vĩnh viễn vẫn không thể đạt được.
Hơn nữa, họ đã đánh dấu tạm thời năm lần, điều này khiến cơ thể sinh ra ảo giác đã có dấu vĩnh viễn.
Yếu tố quan trọng nhất chính là cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh nhịp tim của Hoắc Ngưỡng ngừng đập.
Nếu lúc đó cậu và Hoắc Ngưỡng ở hai nơi khác nhau, có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng này, dù sao thì họ vẫn chưa thực sự liên kết.
Buổi trưa, sau khi uống dịch dinh dưỡng, Sầm Chân Bạch không thể ngồi yên nên cậu quyết định đến phòng y tế xem thử.
Đi đến ngã rẽ, cậu dừng lại một chút rồi đổi hướng.
Khi đến phòng bệnh của Hoắc Ngưỡng, cậu chống xe lăn, đứng dậy, qua ô cửa nhỏ, cậu nhìn thấy Hoắc Ngưỡng đang nhắm mắt, nằm im không nhúc nhích.
Ba phút sau, cậu ngồi lại xe lăn, đẩy xe đi đến phòng y tế.
Một ngày nữa trôi qua, Sầm Chân Bạch theo thường lệ đổi hướng tại ngã rẽ.
Vô tình gặp bác sĩ chăm sóc cho Hoắc Ngưỡng.
"À! Bác sĩ Sầm, thật may quá! Cậu có thể giúp tôi trông thiếu tá Hoắc một lát không? Tôi đau bụng quá, nhưng vừa rồi mới tiêm thuốc duy trì cho thiếu tá Hoắc."
Sau khi tiêm thuốc duy trì, cần quan sát nửa tiếng để xem có phản ứng bài xích hay không thoải mái nào không.
Sầm Chân Bạch gật đầu.
Cậu đẩy xe lăn vào phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng nồng đậm che lấp hoàn toàn mùi pheromone trên người alpha.
Đã tám ngày rồi.
Hoắc Ngưỡng mặc áo bệnh nhân màu trắng, nằm ngay ngắn trên giường.
Những ngày qua, bác sĩ mà Giang Gia Năng thuê đã giúp alpha lau người, khiến hắn trông như chỉ đang ngủ say.
Sầm Chân Bạch ngồi trên xe lăn, vừa vặn ngang hàng với chiều cao của giường bệnh.
Hoắc Ngưỡng bị thương nặng như vậy, phần lớn là do cậu.
Cậu nhìn Hoắc Ngưỡng một lúc rồi lùi lại dựa vào tường, lặng lẽ chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ quay lại: "Bác sĩ Sầm, cảm ơn cậu nhiều!"
Lông mi của Hoắc Ngưỡng khẽ động đậy.
Sầm Chân Bạch lắc đầu: "Không có gì."
Cậu điều khiển xe lăn định đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hoắc Ngưỡng, khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy điều gì đó.
Sầm Chân Bạch lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn bàn tay của alpha.
"Hình như cậu ấy sắp tỉnh rồi." Cậu nói.
Hai người không ai nhúc nhích, cứ thế nhìn người đang nằm trên giường.
Đợi một lúc, bác sĩ nói: "Bác sĩ Sầm, hình như không có đâu?"
Sầm Chân Bạch nói: "Chờ thêm chút nữa."
"Được rồi, bác sĩ Sầm, tôi..." Giọng nói bỗng thay đổi: "Thiếu tá Hoắc tỉnh rồi!"
Sầm.
Bác sĩ Sầm.
Bác sĩ Sầm...
Bác sĩ Sầm đang ở bên cạnh có phải không?
Alpha cố gắng động đậy hàng lông mi, nỗ lực giãy giụa, cuối cùng, ánh sáng xuyên qua khe hở nơi mắt, hắn nhanh chóng chớp mắt một cái.
Sầm Chân Bạch yên lặng đứng tại chỗ, cậu thấy Hoắc Ngưỡng nhìn trần nhà một lúc lâu, con ngươi từ từ đảo qua đảo lại, sau đó, đầu hắn hơi nghiêng về phía cậu.
Ngay lập tức, alpha nhìn thấy cậu, cảm xúc trong mắt rõ ràng dần mềm đi.
Hoắc Ngưỡng chậm rãi mấp máy môi, giọng khàn đặc, như muốn nói gì đó.
Bác sĩ kia nói: "Ây da! Tôi đi lấy chút nước ấm."
Giống như đang thích nghi với việc dây thanh hoạt động trở lại, một lúc lâu sau, Hoắc Ngưỡng mới cất lời: "Tôi... rất vui."
Sầm Chân Bạch nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"
Hoắc Ngưỡng nói rất chậm, giọng khàn khàn khó nghe, nhưng vẫn nói hết: "Thì ra đó... không phải... lần cuối cùng."