Hoắc Ngưỡng vốn đang nhìn chằm chằm vào đống quần áo phồng lên trên giường, nghe thấy vậy thì ngây ra mấy giây, ánh mắt từ từ, nặng nề, mang theo mục đích di chuyển qua đó.
Giọng hắn rất trầm, hỏi: “Ý cậu là gì?”
Phòng nhỏ, dù Hoắc Ngưỡng có cố giảm bớt sự hiện diện của mình thì vẫn không thể coi một alpha cao lớn như hắn không tồn tại.
Thiết bị đầu cuối trên cổ tay alpha vẫn luôn được bật ở mức ánh sáng yếu nhất, Sầm Chân Bạch không thể nhìn rõ biểu cảm của Hoắc Ngưỡng, nhưng có thể thấy bàn tay đang đặt trên quần quân phục, xương bàn tay rõ ràng, mạch máu nổi lên, kéo dài từ bàn tay dọc lên cánh tay.
Đột nhiên cậu cảm thấy căn phòng trở nên chật chội không chỉ về không gian, mà còn cả không khí.
Pheromone của alpha bùng phát được một lúc,lên đến đỉnh điểm, nhưng nhanh chóng bị kìm nén lại.
Sầm Chân Bạch cảm nhận được điều đó: “Tôi nói cậu nằm vào đây, lạnh quá.”
Cậu thấy Hoắc Ngưỡng quay đầu về phía này, có lẽ đang nhìn chằm chằm cậu.
Ánh mắt rực lửa.
Ngón tay giấu dưới chăn của Sầm Chân Bạch cuộn lại trong lòng bàn tay.
“Được không?” Hoắc Ngưỡng nói: “Cậu không ngại chứ?”
Sầm Chân Bạch lắc đầu, bờ vai lộ ra ngoài khẽ run rẩy.
Phải rồi, Sầm Chân Bạch hiền lành như vậy, trái tim lại mềm yếu, tối nay dù người ở trong phòng cậu là ai, là alpha nào thì cậu cũng sẽ nói như vậy.
Hoắc Ngưỡng rời mắt, siết chặt tay đè nén bản thân, nói: “...Không cần đâu, cậu cứ nằm yên đi.”
Sầm Chân Bạch đang ngồi, chỉ có chân ở trong chăn, cậu nói: “Cậu nhanh lên, tôi lạnh quá.”
Có lẽ thật sự rất lạnh, giọng cậu nghe nhẹ đi.
Đường nét quai hàm lạnh lùng của Hoắc Ngưỡng căng cứng rồi lại thả lỏng, hắn đứng dậy, đôi ủng sắt cọ xát trên sàn.
Giọng hắn bỗng khàn đi: “Cậu nằm yên trước đi.”
Sầm Chân Bạch nghe lời nằm xuống, không những thế, cậu còn nằm dịch vào trong, chừa lại chút không gian.
Từ trên cao, Hoắc Ngưỡng nhìn thấy rất rõ, đường viền môi ép thành một đường thẳng.
Alpha mặc áo sơ mi đen bên trong bộ quân phục, hắn cởi áo khoác ngoài, phủ lên phía trong Sầm Chân Bạch giải thích: “Áo sạch, vừa thay tối nay.”
Thêm một lớp áo nữa, cả người Sầm Chân Bạch run lên, răng va vào nhau kêu lập cập. Cậu nhìn hai cánh tay trần của Hoắc Ngưỡng, tự hỏi alpha có thật sự không thấy lạnh không.
Hoắc Ngưỡng quỳ một gối lên giường, nhấc góc chăn lên nhưng mãi không có hành động tiếp theo.
Giường trũng xuống, Sầm Chân Bạch thắc mắc nhìn qua.
Hoắc Ngưỡng bất chợt thốt ra một câu khó hiểu: “Tôi là alpha.”
Sầm Chân Bạch đương nhiên biết Hoắc Ngưỡng là alpha, chẳng lẽ hắn bỗng dưng biến thành beta sao? Cậu bối rối: “Ừ.”
Hoắc Ngưỡng cụp mắt xuống: “Không có gì.”
Chiếc giường nhỏ 1,2m, một người nằm vừa, thêm một alpha nữa là quá tải.
Ngay khi Hoắc Ngưỡng nằm xuống, hắn vô tình chạm vào cánh tay của omega.
Trong nháy mắt, Sầm Chân Bạch cảm thấy cánh tay mình như bị một đáy chảo nóng dán vào, theo phản xạ cậu rút vào trong.
Động tác của Hoắc Ngưỡng khựng lại, càng nằm sát mép hơn.
Sầm Chân Bạch kết luận, alpha không chỉ không lạnh mà còn nóng đến mức không chịu nổi, cậu có chút không tin.
Đây là nhiệt độ dưới âm 20 độ đấy!
Alpha và omega có khác biệt lớn như vậy sao?
Hoắc Ngưỡng cố hết sức ép sát mép giường, dù nằm nghiêng thành một đường thẳng vẫn không thể tránh khỏi chạm vào vai của omega.
Vì vậy, Sầm Chân Bạch cũng xoay người, thành ra hai người họ nằm đối diện nhau.
Gương mặt omega phóng đại ngay trước mắt, cách mũi hắn chỉ một nắm đấm.
Sầm Chân Bạch không nhắm mắt, vô tình nhìn vào mắt của alpha.
Hoắc Ngưỡng hô hấp một cách chậm rãi, vội rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng rất nhỏ: “Tôi tắt đèn nhé?”
Sầm Chân Bạch nói: “Được.”
Cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Chăn trùm kín người omega suốt cả ngày, mùi hương tự nhiên của Sầm Chân Bạch bao phủ lấy đầu mũi Hoắc Ngưỡng.
Trong nháy mắt, mắt hắn nóng rát, hắn vội vàng nhắm chặt lại.
Sầm Chân Bạch cảm thấy chật chội, tay chân đều bị hạn chế, nhưng dường như cậu cũng không muốn cử động.
Pheromone của alpha mạnh mẽ quét qua chiếc giường nhỏ khiến cậu chỉ có thể ngửi thấy mùi khói nồng.
Xung quanh cậu một vòng tròn đầy ắp đồ của alpha chất cao như núi bao lấy cậu, khiến chiếc giường vốn nhỏ lại càng chật chội hơn.
Đầu cậu tựa nhẹ vào gối, Sầm Chân Bạch nhắm mắt, dòng suy nghĩ không kiểm soát được, trôi lơ đãng, góc độ này vừa vặn... rất thoải mái.
Trong khi đó, cả cơ thể Hoắc Ngưỡng lại cứng nhắc như một chiếc cơ giáp bị hỏng. Hắn càng hô hấp, cơ thể càng nóng lên, như bị đặt trên lò lửa, bị nướng chín, cùng những cơn đau nhẹ bỗng truyền tới.
Nhưng lần này, trạng thái kỳ lạ của cơ thể áp đảo cảm giác trống trải về tinh thần.
Đừng nói tới lạnh, hắn thậm chí còn muốn thò nửa người ra khỏi chăn để hạ nhiệt.
Phần chăn dưới chân dường như không được đè chắc, luôn có cảm giác gió lùa vào.
Hoắc Ngưỡng cử động chân, lại vô tình chạm vào mắt cá chân của Sầm Chân Bạch, cảm giác giống như một khối băng được nhét trong chăn.
Lần này Sầm Chân Bạch không né.
Hoắc Ngưỡng lập tức nhíu mày: “Sao người cậu không ấm lên được?”
Giọng alpha quá gần, Sầm Chân Bạch khẽ nhướng mi mắt, phản ứng chậm chạp: “Không sao đâu... tôi thế này quen rồi.”
Sao mà quen được, trước đây cứ đến mùa đông ở nhà họ Hoắc, dù tay chân cậu không phát nhiệt nhưng ít nhất vẫn sẽ ấm áp.
Hoắc Ngưỡng im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cậu không ngại... có thể dựa vào tôi.”
Sầm Chân Bạch không muốn cử động, mơ hồ “ừm” một tiếng.
Hoắc Ngưỡng dần quen với bóng tối, đường nét khuôn mặt của omega hiện ra, mái tóc mềm mại xõa trên gối, một ít che tai, một ít che mắt.
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Sầm Chân Bạch động đậy.
Ngón tay Hoắc Ngưỡng hơi nới lỏng, hắn lại hỏi: “Tôi chạm vào cậu được không?”
Sầm Chân Bạch hoài nghi không biết có phải pheromone của alpha bị biến đổi thành thuốc an thần hay không, đột nhiên cơn buồn ngủ kéo đến, trong khi bình thường cậu phải nằm trằn trọc một tiếng mới ngủ được.
“Được.” Mũi cậu khẽ giật, trông như muốn ngáp một cái: “Như thế nào... ừm.”
Hoắc Ngưỡng đưa tay ra, nắm lấy chân của omega.
Sầm Chân Bạch giật mình mở mắt, nhưng không ngờ hành động tiếp theo của Hoắc Ngưỡng lại là kéo vạt áo của hắn lên, để lòng bàn chân của Sầm Chân Bạch đạp lên bụng mình.
Cơ thể của alpha vừa nóng vừa rắn chắc, chân cậu như đạp lên mặt đất, Sầm Chân Bạch đấu tranh một lúc, nói: "Không cần làm vậy, không tốt đâu."
Sầm Chân Bạch cố rút chân về nhưng Hoắc Ngưỡng chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt cổ chân cậu, áp chế không cho cậu rút lại.
"Không có gì không tốt cả." Hoắc Ngưỡng nói: "Người tôi nóng, cần chút lạnh."
Là vậy sao? Pheromone của alpha làm Sầm Chân Bạch cảm thấy mệt mỏi, khiến cậu không thể suy nghĩ được nhiều, nhanh chóng bị thuyết phục rồi yên lặng trở lại.
Chỉ là không biết vì sao, cậu cảm thấy cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên, từ lòng bàn chân đến cổ chân rồi đến bắp chân, đều có chút tê tái.
Ánh mắt Hoắc Ngưỡng có chút nặng nề, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của omega.
Làm thế nào mà Sầm Chân Bạch có thể… không chút đề phòng nào với alpha như vậy? Chỉ nói vài câu đã bỏ qua rồi sao? Với những người theo đuổi khác cũng vậy à?
Cuối cùng Sầm Chân Bạch cũng hiểu tại sao những omega khác lại nói khi có alpha ở nhà thì không cần lắp đặt hệ thống máy sưởi.
Cậu áp sát vào nguồn nhiệt, rất nhanh, cả người cậu ấm lên khiến chăn cũng trở nên ấm áp.
Bên ngoài cửa vẫn luôn ồn ào, mọi người bận rộn đi lại, có cả tiếng hò hét nhưng dần dần, những âm thanh đó đều bị ngăn cách ở bên ngoài chăn.
Alpha thấy chân của cậu đã ấm lên, cuối cùng cũng chịu thả ra.
Bên dưới chăn cũng không còn lạnh nữa, có lẽ trong lúc Hoắc Ngưỡng duỗi chân ra đã luôn giữ ấm cho cậu.
Hoắc Ngưỡng thấy omega ngáp một cái thật dài, miệng vô thức hơi mở ra, lộ rõ cả lưỡi.
Sầm Chân Bạch tìm một vị trí thoải mái để nằm cuộn lại, ở đây cậu cảm thấy ấm áp và an toàn,rồi sau đó cậu ngủ thiếp đi.
——
Một tiếng sau, máy sưởi nhỏ của quân đội lần lượt được phát cho đội y tế, chỉ là số lượng không quá nhiều khiến họ phải chia nhau hai ba người cùng dùng chung.
Tùng Kim định đi tìm Sầm Chân Bạch nên đã gửi tin nhắn qua thiết bị đầu cuối nhưng không ai trả lời, cậu ta quyết định trực tiếp đến gõ cửa, vẫn là sự yên lặng bao trùm.
Trong đầu cậu ta thoáng qua một suy nghĩ đáng sợ, không thể chần chừ thêm nữa, cậu ta liền mở cửa ra: “Bác sĩ Sầm…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tùng Kim thề rằng, đây là cảnh tượng đáng sợ nhất cậu ta từng thấy trong suốt một năm qua.
Một alpha đang nằm trên giường, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh trong bóng tối, nhìn chằm chằm về phía cậu ta.
Tùng Kim muốn hét lên, nhưng may mắn là cậu ta sợ hãi đến mức không thốt được thành lời.
Ánh mắt của alpha sáng rực, hiển nhiên là không hề ngủ, nhưng khác với vẻ hung dữ đó chính là bàn tay đang nhẹ nhàng che tai của omega.
Tùng Kim ôm lấy trái tim đang hoảng hốt của mình, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền, đã làm phiền…”
Lúc nãy vào quá vội, quên không khóa cửa.
Hoắc Ngưỡng nói: “Phiền cậu khóa cửa giúp tôi, cảm ơn.”
Tùng Kim run rẩy giơ tay ra hiệu ok rồi khóa cửa lại. Cậu ta trở về phòng của mình, nhắn tin vào nhóm: “Bác sĩ Sầm ngủ rồi, không ai được đi quấy rầy cậu ấy!”
Cậu ta không muốn người khác cũng bị dọa cho sợ chết khiếp như mình. Cậu ta còn trẻ, may mà chưa chết vì sợ, nhưng các quân y không còn trẻ thì khác!
Tùng Kim nhìn chiếc máy sưởi nhỏ trong tay, càng nhìn càng thấy ghen tỵ, đúng là alpha tốt hơn máy sưởi nhiều.
——
Sầm Chân Bạch ngủ một giấc đến tận sáng.
Cậu không thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày, căn cứ dưới lòng đất tối tăm không thấy ánh mặt trời, cậu bật đèn trên thiết bị đầu cuối.
Mùi hương trong phòng đã thay đổi, từ hai luồng hương riêng biệt ban đầu, giờ đã hòa quyện lại một cách hài hòa.
Không có ai bên cạnh, Hoắc Ngưỡng đã rời đi, vị trí hắn nằm vẫn còn ấm, chắc chỉ vừa mới đi vài phút trước.
Vật tư từ Nhị Tinh được vận chuyển suốt đêm đã tới, sau khi cẩn thận đắp kín chăn cho omega, Hoắc Ngưỡng đi lấy đồ.
Áo khoác dày, chăn bông dày, đèn nhỏ, miếng dán giữ nhiệt, ấm nước tự làm nóng và lò sưởi mini, tất cả đủ để cầm cự qua một tuần.
Hoắc Ngưỡng nhận hai phần rồi đi về phía phòng của Sầm Chân Bạch. Hắn đi đường vòng nhiều lối, chắc chắn không ai biết đích đến, rồi nhanh chóng mở cửa bước vào.
Thấy omega, hắn dừng lại: "Tỉnh rồi à?"
"Ừm." Sầm Chân Bạch dụi mắt, nói: "Hình như có người gửi đồ cho tôi, tôi phải đi ký nhận một chút."
Chiến tranh không biết sẽ kéo dài bao lâu nên mỗi khi có tàu vũ trụ từ Nhị Tinh đến khu vực chiến sự ở Tam Tinh, mạng lưới liên minh sẽ thông báo trước để người thân, bạn bè có thể gửi đồ cho người ngoài tiền tuyến.
Tàu vũ trụ không giống máy bay, thường vài tháng mới có một chuyến.
Hoắc Ngưỡng "ừm" một tiếng rồi khoác áo choàng lên vai Sầm Chân Bạch, bảo cậu mặc vào.
Ngoài trời lạnh thêm mấy độ, đầu mũi Sầm Chân Bạch nhanh chóng đỏ ửng vì lạnh, cậu kéo cao cổ áo bước đi cũng nhanh hơn.
Bên trái tàu vũ trụ có ba, bốn người đang xếp hàng nhận đồ.
Khi đến lượt Sầm Chân Bạch, nhân viên vận chuyển vất vả kéo một thùng lớn ra: "Sầm... Chân Bạch phải không? Tên thật đặc biệt."
Sầm Chân Bạch mỉm cười.
"Đây là đồ do Vu Tiểu Ngư gửi cho anh."
Sầm Chân Bạch ngẩn người, vội nhận lấy.
Là gì đây?
Mới chỉ một tháng kể từ khi Vu Tiểu Ngư trở về Nhị Tinh, cậu nhớ chi phí vận chuyển không hề rẻ.
Nhân viên vận chuyển nói: "Anh phải mở ra, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới ký nhận được."
Sầm Chân Bạch gật đầu. Gói quà rất tinh tế, cậu tháo dải ruy băng hình nơ ra, bên trong là một chiếc vòng cổ màu trắng trang nhã, rất đơn giản nhưng qua chất liệu và viên ngọc đính kèm có thể thấy giá trị của nó không nhỏ.
Sầm Chân Bạch mở to mắt, đây là... quà tặng cậu sao?
Bên cạnh còn có một phong thư nhỏ, cậu mở ra, là chữ viết tay: "Đẹp không? Là mình tự chọn đấy nhé! Mình biết bác sĩ không được đeo trang sức, cũng không được đeo vòng cổ... Không được! Cậu phải đeo! Đeo ngay và luôn! Cái vòng cổ này đã được khai quang, có Vu Tiểu Ngư và thần may mắn phù hộ! PS: Trời ơi, cái chùa đó cao quá, bốn nghìn bậc thang, leo mà mệt muốn chết."
Sầm Chân Bạch đọc từng dòng một, càng đọc, mắt cậu càng nóng lên.
Cậu cố gắng kìm nén, cầm chiếc vòng cổ lên, không do dự mà đeo vào cổ.
Chưa đợi cậu kịp hồi thần, nhân viên vận chuyển lại lấy ra một gói khác: “Đây là do Lâm Tử Bá gửi cho anh.”
Sầm Chân Bạch lại ngỡ ngàng. Cậu mở ra, bên trong là một chiếc bịt tai được đan bằng tay hình dáng giống Mi Mi, rõ ràng là hàng đặt làm riêng.
Bên dưới còn giấu một tấm thiệp chúc mừng, Lâm Tử Bá viết: “Tôi đến thăm Mi Mi rồi nhé, hình như gầy đi một chút, chắc nhớ cậu quá rồi. Tiểu Bạch nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng học theo Mi Mi giảm cân đấy!”
Sầm Chân Bạch chớp mắt, ngón tay cầm tấm thiệp dùng sức đến trắng bệch.
Nhân viên vận chuyển tiếp tục: “Đây là của An Tĩnh Huấn gửi cho anh.”
Bạn cùng phòng thời đại học khi cậu học nông nghiệp.
Đó là một cây bút máy tinh xảo, An Tĩnh Huấn để lại lời nhắn: “Viết bệnh án không thể thiếu cây bút tốt, mong Chân Bạch bình an trở về.”
“Đây là…” Nhân viên nhìn vào tên ghi trên biên lai: “Dương Ninh Ninh gửi.”
Bạn học cùng lớp ở trường y liên hợp.
Khi cậu mở ra, bên trong là túi quà lưu niệm và huy hiệu năm nay của trường y liên hợp, kèm theo lời nhắn: “Năm nay cậu không thể tự mình nhận nên tui gửi qua cho cậu! Bên dưới có bánh quy tui tự làm, coi như cậu là chuột bạch thử nghiệm, nếu ngon thì nhớ báo tui đó nha.”
…
Tổng cộng có bảy gói quà, bảy món quà, tất cả đều là từ bạn bè của cậu.
Omega ôm chồng quà, gương mặt vốn lạnh lùng bỗng dịu lại, ánh mắt và nụ cười đều tươi sáng, trái tim cậu tràn đầy xúc động và hạnh phúc. Cậu cực kỳ, cực kỳ vui vẻ.
“Cảm ơn, tiền tôi trả cho anh thế nào?”
“Không cần đâu! H…” Người vận chuyển lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Đã thanh toán rồi.”
Sầm Chân Bạch không nghĩ nhiều, cho rằng bạn bè đã trả tiền nên cậu mỉm cười, lại cảm ơn thêm lần nữa, sau đó mang cả đống chiến lợi phẩm về phòng.
Từ xa, Hoắc Ngưỡng đứng thẳng lưng nhìn omega với nụ cười hiếm thấy trên gương mặt, hắn cũng khẽ nhếch môi, cho đến khi bóng dáng Sầm Chân Bạch khuất sau góc.
Nhưng chỉ sau một giây, nụ cười của hắn liền vụt tắt, chỉ còn lại nỗi buồn vô tận và chán ghét chính mình.
Chiếc kính của Vu Tiểu Ngư, ít ra cậu ta còn nói cho hắn biết, nhưng còn bao nhiêu chuyện mà hắn không hề hay biết?
Vậy lúc đó, hắn đã phá vỡ bao nhiêu niềm vui hiếm hoi và quý giá của Sầm Chân Bạch?