Quân đội quản lý có phần khép kín, những người chưa đạt cấp bậc quân hàm cấp tá thường sống trong doanh trại, mỗi năm chỉ được về nhà vài lần.
Ngay cả điện thoại cũng ít dùng, nói chi đến chuyện tìm bạn đời. Vì vậy, các hoạt động liên hoan giao lưu trở thành chuyện hết sức phổ biến, đối tượng thường xoay quanh vài lựa chọn quen thuộc, trường học, bệnh viện hoặc các đơn vị thuộc hệ thống liên minh.
Tuy nhiên, tham gia hay không hoàn toàn tự nguyện. Những người đã có người yêu hoặc đã kết hôn thường không tham gia, nhưng đôi khi vẫn có vài trường hợp "đầu óc thiếu đạo đức".
Theo thường lệ, Hoắc đã đính hôn, thượng tá Hoắc luôn là người rời khỏi những sự kiện này nhanh nhất, vì hắn phải đi đón Sầm Chân Bạch tan làm. Nhưng trớ trêu thay, ngày mai, đúng dịp có liên hoan giao lưu thì cũng chính là sinh nhật của đội trưởng.
Mọi người quyết định nhân dịp đông đủ sẽ tổ chức chung cho náo nhiệt.
Tối hôm đó về nhà, Hoắc Ngưỡng thắt tạp dề, vừa thái ớt chuông để chuẩn bị xào thịt, vừa kể cho Sầm Chân Bạch nghe về sự kiện, giọng nghiêm túc: "Anh thề là anh sẽ không nhìn mấy omega đó dù chỉ một cái liếc mắt! Hát xong bài hát mừng sinh nhật, ăn xong bánh kem, tiệc kết thúc là anh lập tức về nhà."
Sầm Chân Bạch đang đứng cạnh bồn rửa tay, hỗ trợ hắn bằng cách tách và rửa từng lá cải thảo. Nghe vậy cậu nghĩ một chút rồi hỏi: "Tối mai à?"
Hoắc Ngưỡng đáp: "Ừm, hình như bắt đầu lúc bảy giờ tối."
Sầm Chân Bạch hỏi tiếp: "Có nói là giao lưu với đơn vị nào không?"
Số lượng omega vốn rất ít, một đơn vị thường không gom đủ mười người nên phải mời nhiều đơn vị cùng tham gia. Nhưng trong quân đội, alpha rất nhiều, các doanh trại thường luân phiên nhau tổ chức.
Thật ra Hoắc Ngưỡng không để tâm đến nội dung hoạt động, chỉ nhớ mang máng: "Hình như là một bệnh viện nào đó với một trường học thì phải…"
Sầm Chân Bạch gật gù, ra vẻ đã hiểu. Cậu bình tĩnh gõ vào nhóm chat: "Trưởng khoa, em đăng ký tham gia buổi giao lưu."
Trong bệnh viện, Sầm Chân Bạch nổi tiếng là người trầm lặng ít nói, điều này tạo cho cậu một nét bí ẩn khiến nhiều người tò mò và say mê. Vì vậy, ngay khi cậu lên tiếng, nhóm chat lập tức sôi nổi.
Trưởng khoa: Chuyện lạ thật.
Bác sĩ Lâm: Không lẽ mẫu người lý tưởng của bác sĩ Sầm là quân nhân?
Bác sĩ Vương: Bác sĩ Sầm tìm alpha ở đâu xa, chẳng phải bệnh viện chúng ta cũng có sao? (tội quá)
Phó trưởng khoa Phương: Bác sĩ Sầm, hay cậu cân nhắc con trai tôi đi? Con gái tôi cũng được, đều là alpha cả, tôi gửi hồ sơ riêng cho cậu nhé.
Bác sĩ Lương: Mọi người quên rồi à? Alpha của bác sĩ Sầm chính là quân nhân, người thường xuyên đến đón cậu ấy tan làm ấy.
Bác sĩ Lâm: Đúng là chọn cách lãng quên có chọn lọc mà.
Sầm Chân Bạch mỉm cười, gửi lại một biểu tượng mặt cười.
Tối hôm sau, lúc sáu giờ một chiếc xe buýt đỗ ở cổng sau bệnh viện. Sầm Chân Bạch bước lên xe, nhận ra đã có rất nhiều omega đang ngồi sẵn. Sau khi hỏi thăm, cậu biết họ là các giáo viên từ trường học gần đó.
Chiếc xe lắc lư khoảng nửa giờ rồi rẽ vào cổng doanh trại quân đội. Những quân nhân canh gác trước cổng đứng nghiêm, không hề liếc nhìn, chỉ chào bằng một động tác chào theo đúng quy chuẩn.
Mùa thu vừa mới chớm, thời tiết mát mẻ, khô ráo mà không oi bức. Hoạt động trong buổi liên hoan giao lưu bắt đầu bằng bữa ăn tại nhà ăn của doanh trại, sau đó mọi người ra sân cỏ để chơi một vài trò đối mặt nhau.
Khi có omega tham gia, các món ăn ngày thường vốn bình dị bỗng trở nên khác hẳn. Đội hậu cần dốc hết sức sáng tạo, làm sao để các món ăn trông đẹp mắt như những tác phẩm nghệ thuật, từng đĩa thức ăn nóng hổi vừa được nấu xong tỏa hương thơm ngào ngạt.
Còn các alpha tham dự buổi liên hoan đã tập trung hết ở nhà ăn từ trước. Họ cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ khu vực và trang trí thêm bong bóng lên tường. Tuy nhiên phong cách trang trí của các alpha đậm chất thẳng nam với màu đỏ rực và tím lòe loẹt, khiến người ta không khỏi khó chịu.
Khi đội omega, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, bước vào nhà ăn, đám alpha vốn đang ồn ào đùa giỡn liền im bặt. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía những omega cao ráo, da trắng, khí chất điềm đạm.
Ba trung đội alpha với hơn trăm người, tỷ lệ gần 4:1, mỗi buổi giao lưu đều như cảnh chim công đua nhau xòe đuôi, không khác gì trận chiến tranh giành.
Alpha trừng mắt nhìn chằm chằm, đến khi các omega bước đến gần, họ mới chợt bừng tỉnh, lúng túng lùi lại, cúi đầu không dám nhìn thẳng, miệng lí nhí: “Mời ngồi, đây là chỗ của cậu.”
Ngược lại, các omega đã quen với những tình huống này, điềm nhiên đáp lại bằng cái gật đầu, thản nhiên ngồi xuống lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Tổng cộng có sáu bàn, mỗi bàn xếp một hàng alpha và một hàng omega ngồi đối diện nhau.
Trong không khí nhộn nhịp, Sầm Chân Bạch vẫn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dõi theo mình. Cậu nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện Hoắc Ngưỡng đang ngồi tận mép xa của căn phòng, cách hai bàn và hàng chục người.
Trước mặt Hoắc Ngưỡng không có ai, hắn chỉ tập trung ăn, đến mức Sầm Chân Bạch mới gắp được vài miếng thức ăn mà Hoắc Ngưỡng đã kịp lấy thêm cơm lần thứ nhất.
Đúng lúc đó, một cốc nước ép bị đẩy tới trước mặt Sầm Chân Bạch. Cậu nhìn lên, thấy alpha đối diện đang lúng túng nói nhỏ: “Là nước cam, cậu uống đi.”
Sầm Chân Bạch lịch sự đáp lại: “Cảm ơn anh.”
Trong lúc đó, Hoắc Ngưỡng đã ăn gần xong chén cơm thứ ba.
Sầm Chân Bạch cắn ống hút, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Ngưỡng, tưởng như có thể xuyên qua không khí để truyền đạt cảm xúc.
Quả nhiên, Hoắc Ngưỡng nhanh chóng nhận ra điều gì đó. Hắn ngừng lại, cảnh giác ngước lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Ngưỡng bỗng dịu lại, như băng tuyết tan chảy hóa thành bất ngờ và vui mừng. Phía sau hắn như có một chiếc đuôi to, vẫy mạnh đến mức vang lên tiếng "bộp bộp" đập vào tường.
Sầm Chân Bạch cười nhẹ với hắn, một nụ cười khẽ khàng, đôi mắt cong cong, toát lên sự ranh mãnh tinh tế. Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt Hoắc Ngưỡng nhanh chóng dời từ Sầm Chân Bạch sang alpha ngồi đối diện cậu. Không chút do dự, hắn cầm khay cơm của mình đứng dậy bước thẳng về phía Sầm Chân Bạch.
Phải thừa nhận rằng, Hoắc Ngưỡng mặc quân phục trông khác biệt hẳn so với ngày thường. Sầm Chân Bạch nhận ra có không ít omega khác cũng đang lén nhìn Hoắc Ngưỡng.
Hoắc Ngưỡng nói vài câu với alpha đối diện, dù rõ ràng không mấy vui vẻ nhưng người kia vẫn đứng dậy rời đi.
Sầm Chân Bạch thoáng chút áy náy nhưng thầm nghĩ, dù alpha kia có ở lại, cậu cũng sẽ không đáp lại bất kỳ điều gì.
Mọi người đều đã yên vị, một người đổi chỗ trong hoàn cảnh này có phần gây chú ý. Thế nhưng Hoắc Ngưỡng vẫn không ngần ngại, nghiễm nhiên ngồi xuống đối diện Sầm Chân Bạch, còn nghiêm túc gật đầu: “Bác sĩ, chào cậu.”
Sầm Chân Bạch cũng gật đầu, lịch sự đáp: “Chào anh.”
Ngồi cạnh Sầm Chân Bạch là bác sĩ Lâm, một omega hơn ba mươi tuổi. Vì không cùng khoa nên bác sĩ Lâm chưa từng gặp Hoắc Ngưỡng, nhưng gã khá quen thuộc với các buổi giao lưu như thế này.
Thời nay, các alpha trẻ tuổi rất chuộng omega lớn tuổi, với điều kiện tốt của mình, bác sĩ Lâm luôn là người nổi bật, nhưng hắn lại có tiêu chuẩn rất cao, không dễ bị lung lay.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Lâm thấy có người "ra tay" ngay từ lúc ăn cơm. Gã lén đánh giá Hoắc Ngưỡng một lượt, chiều cao chuẩn, diện mạo xuất sắc, khí chất lại càng vượt trội! Nhìn thêm các vạch ngang trên quân phục, hừm, trẻ thế mà đã là thượng tá!
Đáng tiếc, lòng người ta đã có chủ.
Bác sĩ Lâm khẽ huých vào cánh tay Sầm Chân Bạch, thì thầm: “Nắm chắc cơ hội đi!”
Sầm Chân Bạch chỉ cười nhẹ, đáp lại: “Được.”
Dưới gầm bàn, giày quân đội của Hoắc Ngưỡng chạm nhẹ vào xương cẳng chân của Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Hoắc Ngưỡng như muốn nói: “Sao không nói trước với anh?”
Lần này, đến lượt Sầm Chân Bạch cúi đầu, tập trung ăn cơm.
Hoắc Ngưỡng khẽ “chậc” một tiếng, đứng dậy gắp một chiếc đùi gà nhỏ bỏ vào chén của Sầm Chân Bạch.
Đó là đùi gà mà Hoắc Ngưỡng đã tự ướp từ chiều.
Bác sĩ Lâm ngồi bên cạnh vừa che miệng vừa nhìn cảnh tượng trước mắt. Gì chứ, mới gặp nhau chưa được bao lâu mà đã gắp thức ăn rồi! Nhìn sang Sầm Chân Bạch, cậu lại thản nhiên ăn như thể đó là điều hiển nhiên.
Chà, có vẻ hai người này đúng là “nhất kiến chung tình,” khả năng thành đôi cao lắm!
Sau bữa tối, tất cả mọi người di chuyển ra sân vận động. Vì chưa quen biết nên đội alpha và đội omega đi tách biệt hai bên, alpha bên trái, omega bên phải.
Chỉ riêng Hoắc Ngưỡng, như con hạc giữa bầy gà, đi lẫn vào nhóm omega, thản nhiên bước bên cạnh Sầm Chân Bạch, cao hẳn lên một cái đầu.
Một alpha kinh ngạc hỏi: “Hoắc Ngưỡng chủ động thế cơ à???”
Người khác đáp: “Không được, tôi cũng phải thử!”
Dứt lời, người đó liều lĩnh bước sang chỗ omega mình thích.
Thấy vậy, nhiều alpha khác cũng không chịu kém, đua nhau tràn sang nhóm omega.
Hai hàng vốn rõ ràng giờ trở nên hỗn loạn.
Hoắc Ngưỡng nắm tay Sầm Chân Bạch, thì thầm: “Chúng ta lẻn ra ngoài nhé? Anh dẫn em đi tham quan doanh trại.”
Sầm Chân Bạch gật đầu: “Được.”
Dù nói là "lẻn đi," nhưng cả hai người rời khỏi hàng ngũ một cách rõ ràng đến mức không thể nào che giấu. Tuy nhiên, chẳng ai cảm thấy có gì không ổn trước ánh mắt và thái độ tự nhiên của họ.
Một alpha kinh ngạc thốt lên: “Vậy là Hoắc Ngưỡng chốt đơn luôn sao???”
Một omega không thể tin nổi: “Bác sĩ Sầm cứ thế đi theo à???”
Cả đám người đồng thanh: “Khoan đã, không phải hai người này đã có vị hôn thê/ hôn phu rồi sao?!”
Doanh trại rất rộng lớn, Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch sóng vai chậm rãi dạo bước.
Hoắc Ngưỡng chỉ về một phía, nói: “Kia là nhà tập bắn, có súng ngắn, súng trường, cả súng laser để luyện tập. Mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, bọn anh đều đến đây để lau súng.”
Hắn hỏi thêm: “Em có muốn xem thử không?”
Sầm Chân Bạch trả lời: “Có được không?”
Cửa chính nhà tập bắn đã bị khóa, Hoắc Ngưỡng không có quyền mở, nhưng bên ngoài có nhiều cửa sổ lớn.
Hoắc Ngưỡng ngồi xổm xuống, bảo Sầm Chân Bạch ngồi lên vai mình. Hắn giữ chặt đôi chân của omega, dễ dàng đứng lên.
Tầm nhìn bỗng cao hơn hẳn, Sầm Chân Bạch bám vào mép cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Nhà tập bắn rất lớn, cả một bức tường dài 400m treo đầy các loại súng, trông cực kỳ ấn tượng.
Khi Sầm Chân Bạch muốn xuống, Hoắc Ngưỡng không chịu, cứ thế cõng cậu đi.
Sầm Chân Bạch sợ ngã, hai tay vô thức giữ chặt lấy khuôn mặt của Hoắc Ngưỡng, nhưng thực ra chẳng có gì phải lo lắng, Hoắc Ngưỡng chắc chắn không để cậu ngã.
“Kia là sân huấn luyện.” Hoắc Ngưỡng chỉ tay, nói: “Mỗi sáng sau khi chạy bộ xong, bọn anh đều đến đó.”
Cửa sân huấn luyện không khóa, Hoắc Ngưỡng dẫn Sầm Chân Bạch vào.
Không gian rộng bằng khoảng hai mươi sân bóng rổ trong nhà, Sầm Chân Bạch tò mò hỏi: “Đến đây để làm gì?”
"Ở đây chủ yếu là luyện tập đối kháng cận chiến với đồng đội, các tân binh sẽ học kỹ năng chiến đấu gần."
Sầm Chân Bạch xoa đầu Hoắc Ngưỡng, trêu đùa: "Vậy anh bị đánh có đau không?"
Trước mặt omega của mình, đương nhiên Hoắc Ngưỡng không thể thừa nhận chuyện từng bị huấn luyện viên đánh cho lê lết trên sàn. Hắn hừ nhẹ: "Toàn là anh đánh người khác, lần nào kiểm tra anh cũng đứng nhất…"
Vừa dứt lời, hắn lại quay sang hỏi: "Em có muốn học vài chiêu không? Để anh dạy em."
Sầm Chân Bạch thấy không có vấn đề gì, bèn gật đầu.
Hoắc Ngưỡng cúi người, để Sầm Chân Bạch bước xuống.
Thế nhưng, không hiểu sao trong lúc hướng dẫn, Hoắc Ngưỡng lại ép Sầm Chân Bạch vào tường, hai người bất giác hôn nhau.
Cũng… chẳng có gì lạ, dù sao thì hai người đang tiếp xúc gần mà.
Do trường huấn luyện cách âm tốt nên ngay cả Hoắc Ngưỡng, người vốn nhạy bén, cũng hoàn toàn không hay biết cả đoàn đang tiến lại gần.
Thực ra đây là lần đầu tiên Hoắc Ngưỡng tham gia buổi giao lưu, hắn hoàn toàn không biết trong kế hoạch còn có hạng mục "dẫn omega tham quan doanh trại."
Vậy nên, đến khi nghe thấy một tiếng "rầm" do cửa lớn của trường huấn luyện bị mở ra, cả hai đã không kịp trở tay.
Tất cả mọi người đều chết lặng, há hốc mồm nhìn đôi môi vừa mới rời nhau của họ.
Đại đội trưởng vì uống hơi nhiều trong buổi tiệc nên đầu óc có phần chậm lại. Ông ta sững người một lúc lâu, sau đó đột ngột hét lớn, lao tới, vặn ngược tay Hoắc Ngưỡng ra sau lưng, ép hắn vào tường.
Động tác xuất phát từ phản xạ cơ bắp đã khắc sâu vào cơ thể, Hoắc Ngưỡng theo bản năng né tránh và định phản công, nhưng khi nhìn thấy là đại đội trưởng, hắn buộc phải dừng tay.
Đại đội trưởng dễ dàng bẻ tay Hoắc Ngưỡng ra sau, tức giận quát: "Thằng nhóc nhà cậu! Dám làm chuyện này với một omega ở đây…! Cậu, cậu! Đồ khốn! Cậu không thấy có lỗi với vị hôn thê của mình à?!"
Mọi người xung quanh đều bức xúc từ lâu, nhưng không ai dám nói. Giờ đây, ai cũng đồng tình, liên tục gật đầu phụ họa.
Sầm Chân Bạch bị biến cố bất ngờ làm cho giật mình, định mở miệng giải thích: "Đội trưởng, không phải vậy đâu, tôi…"
Đại đội trưởng giơ tay ngăn lại: "Chàng trai trẻ, cậu không cần nói! Tôi nói cho cậu biết, thích thằng nhóc này cũng vô ích thôi, nó đã đính hôn rồi! Đây là một kẻ cặn bã! Nhưng cậu cũng coi như là may mắn, sớm nhận ra bản chất của nó!"
Mặt Hoắc Ngưỡng áp sát vào tường, chỉ biết thở dài một hơi.
Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Không được, tôi phải liên lạc với vị hôn thê của Hoắc Ngưỡng!"
Sầm Chân Bạch vội vàng: "Không cần đâu! Để tôi giải thích, thật ra…"
Nhưng đại đội trưởng vẫn giận dữ lục tìm danh bạ trong điện thoại. Rất nhanh, ông ta tìm được số lưu tên "Bạn đời của Hoắc Ngưỡng", kiên quyết nói: "Cậu không cần ngăn cản tôi! Dù thế nào cũng không thể giấu chuyện này được! Thằng nhóc Hoắc Ngưỡng ngoại tình, tôi phải nói cho người ta biết, còn tha thứ hay không là chuyện của người ta!"
Nói xong, ông ta bấm nút gọi với vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Ngay lúc đó, điện thoại của Sầm Chân Bạch reo lên.
…
Tất cả lập tức im bặt, ánh mắt đồng loạt hướng về phía túi quần của Sầm Chân Bạch, nơi phát ra tiếng chuông điện thoại.
Đại đội trưởng vẫn đang say nên chưa tỉnh táo, chỉ ngơ ngác: "Trùng hợp thế, cũng có người gọi cho cậu à?"
Trong sự yên tĩnh tuyệt đối của trường huấn luyện, Sầm Chân Bạch thở dài, lấy điện thoại ra.
Mọi ánh mắt đồng loạt di chuyển, chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại.
Đầu óc đại đội trưởng vẫn bị cồn làm cho mụ mị, chưa kịp phản ứng: "Sao người kia không bắt máy nhỉ? Lẽ nào có chuyện gì?"
Sầm Chân Bạch bất lực, bấm nút nhận cuộc gọi, nói: "Alo? Chào đội trưởng, tôi là vị hôn thê của Hoắc Ngưỡng."