Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102: Quay Lại Phản Kích

Chương 102: Quay Lại Phản Kích Chương 102: Quay Lại Phản KíchChương 102: Quay Lại Phản Kích

Chương 102. Quay Lại Phản Kích

Lý Thông Nhai nhíu nhíu mày, nghi ngờ hỏi ngược lại:

"Cổ pháp bí pháp?"

Tiêu Ung Linh nhẹ nhàng cười một tiếng, giải thích nói:

"Vạn pháp đều bắt nguồn từ một mạch, nếu như không tìm được pháp quyết thích hợp, thời gian trôi qua nhiều năm, có nhiều loại pháp quyết bị đánh mất đi một vài phần, hoặc bị thất truyền, mà chỉ cần thiếu một phần đã làm cho bản chất của pháp quyết khác hẳn, loại pháp quyết này gọi là cổ pháp."

Nhìn Lý Thông Nhai nghe chuyên chú, Tiêu Ung Linh gật gật đầu, cười nói:

"Còn có một loại pháp quyết, gọi là bí pháp."

"Có vài gia tộc hoặc tông môn kế thừa một vài cổ pháp thần dị không thôi, nhưng lại bởi vì thiếu một phân mà không thể luyện thành, sau đó liền sửa lại pháp quyết một chút xíu, dùng một cách khác hoặc phương pháp vận khí khác thay thế, gọi là bí pháp."

Lý Thông Nhai bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, tiếp lấy lời hắn nói, phụ họa nói:

"Biện pháp này không tồi."

Tiêu Ung Linh lắc đầu, trong lòng muốn dốc cạn nhiệt huyết mà chỉ bảo, cười nói:

"Hậu nhân qua loa, pháp quyết đã thay đổi nào có thể sánh với bảo quyết và tiền nhân mất trăm ngàn năm để rèn luyện, bí pháp yếu hơn một bậc không nói, thường thường còn có thiếu hụt, Tiêu gia ta cũng có mấy bí pháp luyện tay chân, tu luyện chậm thì cũng thôi đi, có cái còn phải dùng đan dược để bảo toàn tính mạng."

"Thì ra là thế."

Lúc này Lý Thông Nhai mới gật gật đầu, cười nói:

"Bất kể nó là cổ pháp bí pháp chính pháp gì, túi ta trống rỗng, cái gì cũng không mua nổi."

Tiêu Ung Linh lắc đầu nghiêm mặt nói:

"Thông Nhai huynh chớ có tự coi nhẹ mình, lệnh đệ trong tông thiên tư trác tuyệt, trong tộc lại có Thông Nhai huynh cần kiệm công việc quản gia, không đến mấy năm thanh danh Lý gia trong Lê Kính sơn liền sẽ vang vọng khắp Cổ Lê đạo này."

Lý Thông Nhai cười khổ lắc đầu, khách khí vài câu, trong lòng lại âm thâm suy nghĩ nói: "Thanh Trì tông này làm việc quỷ quyệt, chỉ tính mỗi việc phục sát truyền nhân tiên phủ thôi cũng đã có nhiều bí ẩn, chỉ hi vọng Kính Nhi ở trong tông có thể bình an, chớ có cuốn vào bên trong những vòng xoáy kia."

Lý Hạng Bình thuận gió đi một đường, trước mắt liền xuất hiện một cái vườn trái cây nho nhỏ, dùng hàng rào gỗ vây quanh, trên cành cây còn có một cái bao bọc bảo vệ hoa qua, nhìn qua là cây trông của hộ nhà nông.

"Tính toán cước trình cũng đã xâm nhập cảnh nội Cấp gia, nhà này chắc là nông hộ dưới quản lí của Cấp gia."...

Lý Hạng Bình chạy trốn một đêm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, phù lục trong tay cũng ảm đạm xuống, mắt thấy đã sắp dùng hết.

Lấy ra Pháp Giám màu nâu xanh từ trong túi, Lý Hạng Bình nhẹ nhàng khẽ vỗ trên đó, hai mắt hơi khép, cảm thụ khí tức lão đạo kia còn ở xa xa phía sau, không khỏi trâm thấp mắng một câu.

Lục Giang Tiên ở bên trong kính nhìn càng thêm rõ ràng, lão đạo kia cưỡng ép chế trụ thương thế, nuốt vào mấy viên đan dược, cứ thế mà ổn định lại khí tức, trong mắt tràn đầy dữ tợn, đạp trên phi toa bay về hướng Lý Hạng Bình.

"Chỉ cần lão đạo này sử dụng thuật pháp để thu lấy hoặc công kích giám thân của ta, ta liền giả bộ tự nhiên phản kích, đánh chết hắn."

Lục Giang Tiên cau mày nhìn một trận, nhìn lão đạo kia mất vai trái, pháp lực lưu chuyển không thuận lợi, lực lượng của Thái Âm Huyền Quang còn lưu lại quấy rối ở trong cơ thể hắn, dẫn tới hắn thỉnh thoảng cần phải nhắm mắt điều tức mấy giây, tốc độ tự nhiên chậm lại, có điều vẫn nhanh hơn Lý Hạng Bình một bậc.

"Chỉ cần đuổi kịp, chỉ cần đuổi kịp tiểu tử kia, một chưởng đánh chết nó, cướp đoạt cái gương kia liền rời đi."

Lửa giận tham lam cùng với lý trí giằng co lặp đi lặp lại bên trong đầu óc lão đạo, trong lòng hung tợn nói:

"Thai Tức cảnh nắm giữ cái gương kia liền có uy lực như thế, nếu rơi vào trong tay của ta thì đúng là chuyện tốt, người này chỉ dùng một lần liên quay đầu bỏ chạy mà không phải là thừa thắng xông lên, chắc hẳn mỗi lần công kích sợ là tiêu hao rất nhiều lực lượng, trong chốc lát không dùng được nữa."

Lão đạo cưỡi phi toa chậm rãi tăng tốc, một mảnh thôn xóm xuất hiện trước mắt, phía trước vườn trái cây, người đang không ngừng xuyên qua tăng tốc bên trong vườn, dưới chân không còn cưỡi gió, chắc hẳn phù lục đã dùng hết. Trong tay Lý Hạng Bình lật một cái, đem một viên phù lục cuối cùng chụp vào trong lòng bàn tay, đây là một viên Kim Cương Phù, sau khi thi pháp làn da và xương cốt giống như sắt thép, hẳn có thể đánh trúng vào lão đạo kia mấy lần, liều mạng một lần.

Lão đạo đang cưỡi phi toa chậm rãi rơi xuống, đã thấy Lý Hạng Bình đột nhiên quay người, cái gương màu nâu xanh trong tay lại lần nữa giơ lên.

"Lại tới?"

Lão đạo súyt chút phun ra một ngụm máu to, cứ thế mà thay đổi hướng phi toa, xiêu xiêu vẹo vẹo nghiêng xuống rơi trên đầu cành, nhìn thấy Lý Hạng Bình cười lạnh đứng vững, dựa vào trên cây Kim Kết để nhìn hắn.

"Tiểu tử được lắm."

Lão đạo không những không giận mà còn lấy làm mừng, vỗ túi trữ vật thu hồi phi toa, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, đã thấy Lý Hạng Bình vọt tới trước người.

Lão đạo cũng không nói nhảm, trên tay bấm ra một đạo kim quang sáng chói, thẳng tắp đánh tới ngực Lý Hạng Bình.

Thế nhưng trên thân Lý Hạng Bình rung động, cũng nổi lên một vệt ánh sáng màu trắng nhu hòa, ý đồ muốn hóa giải kim quang kia đánh tới, pháp thuật của lão đạo đánh tới tỏa ra ánh sáng nhu hòa, rốt cục vẫn là oanh kích đến trên thân thể Lý Hạng Bình.
Bình Luận (0)
Comment