Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 109 - Chương 109: Sơn Việt

Chương 109: Sơn Việt Chương 109: Sơn ViệtChương 109: Sơn Việt

Chương 109. Sơn Việt

Lý Thông Nhai gật gật đầu, lại nhớ tới một chuyện khác, thấp giọng nói:

"Mấy ngày trước đây nghe người phía dưới nói, bên trong núi rừng phía tây thường thường vô cớ có đàn thú di chuyển, thậm chí có một con yêu thú chạy trốn ra ngoài, cũng may tu vi không cao, Thu Dương mang theo thôn đỉnh đã có thể giải quyết."

"Chỉ sợ không có chuyện gì tốt."

Lý Hạng Bình ngẫm nghĩ mấy giây, trả lời:

"Tuy nói phái người dò xét không thấy một cái bóng của Sơn Việt, nhưng phía tây rốt cuộc đã từng có bộ tộc Sơn Việt ẩn hiện, chỉ sợ bọn hắn giở trò quỷ, vẫn phải cẩn thận nhiều hơn."

"Ta đã sai người xâm nhập dò xét, có lẽ có thể tra được một ít tin tức."

Lý Thông Nhai cất kỹ phù mực trên mặt bàn, vừa trò chuyện cùng Lý Hạng Bình vừa ra khỏi động phủ, đi đến Lê Kính sơn.

Lục Giang Tiên chải vuốt rất nhiều tin tức hiển hiện bên trong đầu óc , thần thức đi khắp nơi, nhìn thấy bệ đá cùng với cửa sổ mái nhà quen thuộc.

Vết rạn trên mặt kính cũng không có biến hóa lớn, ngược lại trên thân Pháp Giám sáng lên một vòng trắng óng ánh, bạch khí bên trong ngọc bội cũng không phải là cổ vũ cho Thái Âm Huyền Quang mà là mang đến cho Pháp Giám năng lực mới.

Thân pháp giáp có thể áp dụng lục khí đoạt được bên trong «Tế Tụy Đoạt Nguyên Pháp» kết hợp với Thái Âm Nguyệt Hoa ngưng tụ ra một viên lục đan, tu tiên giả cả đời chỉ có thể ăn một viên, có thể phá quan chướng, tinh tiến tu vi, dựa vào bên trong đan có bao nhiêu lục khí mà định ra, nhiều thì đối với Trúc Cơ Tử Phủ cũng có hiệu quả.

Nhưng mà cũng giống như Huyền Châu phù chủng, ăn đan dược này thì sẽ lưu lại một đạo lục ấn ở chỗ thần hồn bí ẩn của Thăng Dương phủ, gia tăng tốc độ túc chủ thổ nạp linh khí, đợi cho lúc túc chủ tử vong liền vắt cạn kiệt tinh khí của hắn chuyển hóa thành lục khí phản hồi lại giám thân.

"Phong cách Pháp Giám vẫn trước sau như một, vật tận kỳ dụng. .

Lục Giang Tiên nhịn không được cảm thán một tiếng, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Mấy năm trước liền có được «Tế Tụy Đoạt Nguyên Pháp» này, lại bởi vì điều kiện hà khắc mà chậm chạp không thể ngưng tụ ra lục khí, chỉ có thể đợi cho Lý Thông Nhai đột phá luyện khí lại đến thử một lần đi. ...

A Hội Lạt mấy ngày trước vượt qua núi rừng, cưỡi ngựa mang theo tộc nhân đi thẳng đến Đại Ngư suối mà bên trong tộc nói tới, gọi tộc vu xua đuổi dã thú trong núi, để cho tộc nhân xây dựng cơ sở tạm thời, chuyện này liên có lão tộc nhân tới khuyên hắn trở về.

"Đại vương, hướng đông Đại Ngư suối là địa bàn Ma Môn, vẫn nên quay đầu đi!"

A Hội Lạt trừng hai mắt một cái, răng thú và ngọc thạch trên người đụng vào nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương, cả giận nói:

"Lão già, ngươi quay đầu để đi liều mạng cùng đầu ác lang Già Nê Hề kia sao? Mang đầu đi tới trong Lê Sơn chịu chết? Hay là đi qua Vọng Nguyệt Hồ tìm tới một nơi cung cấp cho chín trăm tộc nhân này an thân?"

Lão nhân lập tức không có đáp lời, than thở quay trở lại đi vào trong tộc đàn.

A Hội Lạt hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm rượu trái cây, liền nhìn thấy mấy tộc nhân đã chuẩn bị xong, mang ra một người sống trắng trắng mềm mềm, sạch sẽ, đầu tóc buộc đến cực kỳ chặt chẽ, ném tới trước mặt A Hội Lạt cười nói:

"Đại vương, người sống này ở bên cạnh trận doanh dòm ngó tìm kiếm, tiểu nhân liền bắt vê đây rồi!"

Thì ra là tộc binh Lý gia phái ra dò xét tin tức, ẩn núp trong núi rừng dò xét tin tức tất nhiên không bằng xuyên qua núi rừng Sơn Việt, lần này liền bị bắt lại.

A Hội Lạt sờ sờ gương mặt, trên gương mặt lộ ra bốn đạo hoa văn, đại biểu cho tu vi Thai Tức tâng bốn của hắn, xách người kia lên, lạnh lùng thốt ra:

"Người sống? Ngược lại đã lâu không gặp!"

Thấy người kia mở to hai mắt nhìn, một mặt hoảng sợ giằng co, A Hội Lạt cười lạnh một trận, ném hắn lên trên mặt đất, kêu lớn:

"Người đâu!"

Lập tức có tộc vu kéo lấy người này xuống dưới, từng cái độc trùng ngòi ong được cắm lên trên người, ngoài trướng lập tức truyền đến từng tiếng kêu thảm, A Hội Lạt uống xong một chén rượu trái cây, người kia chuyện gì cũng khai ra hết.

"Bộ tộc Lý thị?”

A Hội Lạt nhíu nhíu mày, lắc đầu, nghe thấy tộc vu kia lải nhải nói một trận, không nghe ra hai chữ luyện khí, lập tức cao giọng nói:

"Quan tâm làm con mẹ gì! Trước tiên đoạt lại rồi nói!” "Bắt đầu làm việc cho tai"

Trên tóc mai của Trân Nhị Ngưu tóc trắng cũng nhiêu, mấy năm này trôi qua cũng là đắc ý, ấu tử trong nhà Trân Đông Hà bước vào tiên đạo, hắn gặp người nào cũng muốn thổi thêm mấy câu.

Trân Đông Hà lúc sinh ra đời khóc đến cực kỳ vang dội, Trân Nhị Ngưu càng xem càng thích, gạt phăng cái danh tự mà tự mình nghĩ ra được, đi mời tiên sinh Hàn Văn Hứa lấy tên.

Hàn Văn Hứa thấy Trần Nhị Ngưu giữa mùa đông đổ tuyết ôm rượu ngon và thịt khô tới cửa, lập tức dở khóc dở cười , theo truyền thống Trân Nhị Ngưu là người vùng sông nước mà lấy tên cho hài tử, gọi là Trân Đông Hà.

Trân Đông Hà từ nhỏ đã thông minh, Trân Nhị Ngưu nhìn mấy ca ca phế vật của hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi, ai ngờ mấy năm trước còn tra ra có linh khiếu làm cho Trần Nhị Ngưu vui mừng như điên, đưa đến bên người Lý Hạng Bình tu hành.
Bình Luận (0)
Comment