Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Bắt Trẻ Em

Chương 128: Bắt Trẻ Em Chương 128: Bắt Trẻ EmChương 128: Bắt Trẻ Em

Chương 128. Bắt Trẻ Em

Giày vò một phen, hai người cuối cùng nhìn qua cũng giống cư dân bình thường bên trong trấn, Lý Cảnh Điềm nhón chân lên quan sát bên ngoài, nói nhỏ:

"Vụ Lý Mê Trận đối với Già Nê Hề thì cũng chỉ là tài mọn, cũng may chúng ta đã từ trên núi đi xuống, chỉ cân trốn ở đây một ngày một đêm, Già Nê Hề nhất định là sẽ muốn rút đi."

Lý Huyền Lĩnh gật gật đầu, lặng lẽ sờ lên Pháp Giám trong ngực, xúc cảm ấm áp khiến cho hắn an tâm không ít.

Trên Lê Kính Sơn.

Già Nê Hề híp mắt nghe xong thủ hạ báo cáo, trên mặt nổi lên một vòng nụ cười, hỏi ngược lại:

Lĩnh binh vượt qua núi?”

"Vâng.'

Lông mày Già Nê Hề nhíu lại, liếc qua bệ đá băng lãnh, nhìn quanh hương nến đốt bên cạnh, một cước đá ngã án đài trước mắt.

"Soạt...

Án đài sụp đổ dưới thân, trái cây cung phụng lăn xuống đầy đất, Già Nê Hề dựng thẳng con ngươi vàng óng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy mặt bàn bóng loáng không có vật gì bên trên, nhếch miệng cong lên một tia nụ cười trào phúng.

"Mộc Tiêu Man, khí như nào lại cần cung phụng?"

Sơn Việt bím tóc dài phía sau lắc đầu, cảnh giác quan sát bốn phía, nghe vậy suy tư mấy giây, chần chờ nói:

"Thuộc hạ chỉ nghe nói có chi bộ tộc lớn trên Khuẩn Lâm Nguyên cung phụng một tôn mộc tượng, rất thần dị, vô cùng kì lạ."

"Lý gia có bảo bối sao..."

Già Nê Hề cười hai tiếng, chậm rãi đi ra sân nhỏ, liền thấy Mộc Tiêu Man phía sau nói:

"Bây giờ pháp khí này hẳn đang ở trong quân trận, may mắn mà chúng ta không tập kích qua loa, nếu không nhất định sẽ trúng kế sách của Ma Môn!"

Già Nê Hề ở trong chính viện và viện bên cạnh đi lại một vòng, nhìn bọn thủ hạ lật ra quần áo, lại sờ lên đệm chăn vẫn còn chút nhiệt độ, giống như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu.

"Mấy đứa trẻ này ngược lại nhạy cảm."

Hắn tiến về phía trước một bước, nhìn xuống Lê Kính trấn dưới chân núi, chậm rãi vươn hai tay ôm ngực, suy tư một trận, cất cao giọng nói:

"Tất cả người sống từ bảy đến mười lăm tuổi trong bộ lạc đều mang đi, một người cũng không cho phép bỏ qua."

Mộc Tiêu Man phía sau xác nhận, hai người ra khỏi đại viện Lý gia, Già Nê Hề đột nhiên dừng lại, cười nhẹ nhàng mà nói:

"Nhất là những người sống y phục hoa lệ, khuôn mặt mỹ lệ, để cho mấy người bọn hắn nhìn kỹ, một khi trên thân có mang tu vi liền ra tay, lập tức dẫn tới gặp ta."

Nói xong trở mình lên ngựa, đi xuống Lê Kính sơn, Mộc Tiêu Man phía sau vội vàng đuổi theo, thấp giọng hỏi:

"Đại vương, thời gian không nhiều lắm."

"'Ừm"

Già Nê Hề nhẹ gật đầu, nói khẽ:

"Bắt người đoạt đồ vật xong liền rút đi đi, tránh cho trên mặt mũi Ma Môn không dễ nhìn, đến lúc đó lại đưa tới viện thủ gì đó, tăng thêm thương vong."

Hai người xuống núi, bên trong trấn đã nổi lên tiếng khóc, có âm thanh thôn đinh vật lộn với Sơn Việt, quân đội của Già Nê Hề kỷ luật nghiêm minh, đã dồn toàn bộ nhi đồng thiếu niên bên trong thôn đến cùng một chỗ, lập tức một mảnh tiếng la khóc vang lên.

Mộc Tiêu Man cúi đầu nhìn ra ngoài một hồi, yên lặng mở miệng nói:

"Mang về cũng có thể sung làm nô lệ tỳ từ, cũng không tệ."

Lời vừa nói ra, mặt mày Già Nê Hề buông xuống, thần sắc dữ tợn, bên trong con ngươi hiện lên một tia sát ý bạo ngược, chỉ là đưa lưng về phía đám người nên ai cũng chưa từng phát giác ra cái gì.

Trên cái cổ bóng loáng sạch sẽ của Già Nê Hề đã từng có đường văn biểu tượng thân phận nô lệ, thì ra trước đó hắn là một nô lệ, sau đó Già Nê Hề giết hết bộ tộc đã mua hắn, bức hiếp vu tộc phải rửa đi dấu ấn của hắn, từ đó vô luận lấy được bất luận thành tựu gì cũng sẽ không tiếp tục bôi lên bất luận hoa văn gì trên thân thể.

Mộc Tiêu Man phối hợp tiếp tục nói:

"Những nữ tử ngược lại tư sắc tuấn mỹ, có chút ý tứ." Già Nê Hề từ chối cho ý kiến, trường đao trong tay nhấc lên, lại nghe Mộc Tiêu Man nói bổ sung:

"Đại vương đã thống nhất chân núi phía Bắc, vẫn nên sớm cân nhắc tới việc xây dựng thế hệ sau, trong núi có đám người sài lang hổ báo dã tâm bừng bừng rất nhiều, có dòng dõi cũng có thể an tâm hơn."

"'Ừm"

Già Nê Hề nhẹ nhàng hừ ra một âm tiết, dưới hông kẹp chặt yên ngựa, giá ngựa đi về hướng tây, vuốt cằm nói:

"Tây tiến, đi bồi gia hỏa kia chơi một chút."...

"Tiễn pháp tốt!"

Lý Huyền Tuyên giẫm trên thi thể con Trư yêu khổng lồ, nhìn cái miệng lớn như chén máu chậc chậc tán thưởng, Lý Huyên Phong ở một bên thu hồi trường cung, cười hì hì kiêu ngạo nói:

"Vậy sao? Một tiễn này của ta cũng không phải món hàng tâm thường."

"Tốt thì tốt."

Lý Huyên Tuyên gật gật đầu, khóe miệng chứa ý cười, trả lời:

"Chỉ là đáng tiếc bộ da tốt này."

Lý Huyền Phong lập tức trì trệ, lúng ta lúng túng cười một tiếng, vừa muốn mở miệng, đã thấy tộc binh xông tới, mới đi được vài bước liền bị giáp sĩ ngăn lại, áo giáp trên người tràn đầy máu tươi, quỳ xuống khóc lóc kể lể:

"Thiếu gia chủ! Sơn Việt công chiếm Lê Kính trấn, giết tới Lê Kính sơn!"

Lý Huyền Phong không thể tin được cúi đầu xuống, một tay nhấc tộc binh kia, quát lớn:

"Ngươi hiểu rõ ngươi đang nói cái gì sao? !"

"Phong Nhi”

Lý Huyền Tuyên cũng một thân mồ hôi lạnh, sợ đến mức tay chân đều chấn động, vội vàng kéo người kia, không để ý hắn một thân máu tươi, đỡ hắn dậy liên thanh hỏi:

"Sơn Việt làm sao lại ở Lê Kính trấn! Gia chủ mang theo tộc binh thì sao? ! Lê Xuyên khẩu như thế nào rồi? !"
Bình Luận (0)
Comment