Chương 130: Nhìn Ngây Người
Chương 130: Nhìn Ngây NgườiChương 130: Nhìn Ngây Người
Chương 130. Nhìn Ngây Người
Trong lòng Lý Huyền Lĩnh lập tức buông lỏng, liền nhìn thấy đằng trước có một đám người, mấy tộc vu Sơn Việt trên cổ vẽ đầy hoa văn biểu tượng nô lệ lần lượt mang theo xỉiêng xích quỳ trên mặt đất đợi.
Một bên đã có người đi lên cởi dây thừng, kéo nữ hài và các thiếu nữ đi qua một bên khác, Lý Cảnh Điềm bị kéo ra khỏi đám người, một đám Sơn Việt và nô lệ đều phát ra một trận thán phục.
"Người này. . . là nữ tử nhà ai, thật là xinh đẹp.”
"Tiểu nương tử thật xinh đẹp."
Lý Cảnh Điềm đã bôi nước bùn ở trên mặt, nhưng mũi cao và đường cong mềm mại bên mặt dù thế nào cũng không che giấu được, cặp mắt màu đen thanh tịnh di truyền từ Lý Hạng Bình kia khác biệt với xám đen Sơn Việt, phá lệ động lòng người.
Lý Huyền Lĩnh không kịp nghĩ nhiều, liên bị giật kéo vào trại, có Sơn Việt đeo gông xiêng bằng gỗ lên cho hắn, Sơn Việt không giỏi dã luyện, thật vất vả có được một ít đồng sắt đều dùng để rèn đúc đao binh, tất nhiên không có gông xiềng bằng sắt, chỉ có thể dùng chất liệu gỗ kiên cố.
Mặc cho tộc vu Sơn Việt vẽ xuống hoa văn trên cần cổ hắn, Lý Huyền Lĩnh lặng lẽ dùng ánh mắt còn lại chú ý động tĩnh của Lý Cảnh Điềm bên kia, đã thấy Sơn Việt có bím tóc dài tung bay ở trên không trung cao cao chậm rãi rơi xuống, đứng phía trước đám người nhìn kỹ Lý Cảnh Điềm.
Mộc Tiêu Man từ không trung đáp xuống, bộ hạ tộc vu phía dưới lập tức nhao nhao quỳ xuống, cung kính kêu lên:
"Đại soái.
Mộc Tiêu Man không để ý tới mấy người bên cạnh, nhìn người bên cạnh một hồi, thấy Lý Cảnh Điềm có chút rủ mắt cúi đầu, lúc này mới phát hiện mí mắt trái của mình đang nhảy.
Hắn đặt chân vào Luyện Khí vài chục năm, một bộ da xương bất động không dao xoay tròn như ý, chưa bao giờ có động tác không tự chủ chứ đừng nói chỉ là loại mắt giật giật như bây giờ, trạng thái hô hấp không tự nhiên.
"Nàng...
Mộc Tiêu Man lẩm bẩm phun ra một chữ, tộc vu trong bộ lạc quanh người hắn liên tục gật đầu, nịnh hót cười, luôn miệng nói:
"Chúng ta hiểu rồi, chúng ta hiểu rồi, đại soái!"
Mộc Tiêu Man lăn lộn bên trong tộc lâu như thế, sao còn không biết ý tứ của đám người này, nhìn Lý Cảnh Điêm tức giận ngẩng đầu, nhanh chóng mở miệng giải thích, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Bộ hạ phía dưới tranh thủ dẫn Lý Cảnh Điềm đi, Mộc Tiêu Man một mặt lãnh khốc quay đầu, phóng người lên.
Nhẹ nhàng đạp không mà đi, Mộc Tiêu Man đột nhiên vui vẻ đến muốn nhảy múa, cũng may lúc này đã khống chế được chính mình, bước chân càng không ngừng đi đến bên trong trướng.
Lý Cảnh Điềm tự nhiên bị kéo vào trại, trói buộc bị lỏng đi, rửa đi lớp bùn trên mặt, lấy một ít quả lá thuốc màu Sơn Việt thường dùng vẽ lên các loại hoa văn trên cổ và trên mặt, lại được hầu hạ đổi lấy một bộ trang phục Sơn Việt, rất nhiều lông vũ, lại thêm răng nanh của thú rừng, trong đó còn điểm xuyến lấy lấm ta lấm tấm ngọc thạch, một bộ trang sức mười phần dã tính, lại phối hợp với gương mặt khí khái hào hùng mỹ lệ, vậy mà lại có nhiêu thêm loại cảm giác uy nghiêm, thấy vậy mấy lão nhân hầu hạ liền trì trệ, động tác tay chân cũng nhẹ hơn không ít.
Trình tự rườm rà kết thúc, sắc trời đã tối xuống, Lý Cảnh Điềm bị mang vào quân trướng đèn đuốc mờ nhạt, mới tới gần rèm trướng liền nghe thấy một giọng nam thô kệch nói:
"Đại vương phân phó mệnh lệnh, đi vê hướng tây, nói là muốn phòng bị dị động bên trong Sa Châu, để đại soái chỉnh lý tốt quân hậu phương, dẫn theo những nô lệ người sống này tiến vê đại quyết đình, để thuộc hạ lĩnh một ngàn binh mã đuổi theo chi binh mã người sống kia. .
"Kết quả như thế nào?”
Thanh âm này khàn khàn rất nặng, Lý Cảnh Điềm nghe ra được là của đại soái Sơn Việt có bím tóc dài ban ngày kia.
".... Thủ hạ đuổi theo, thấy người kia mang theo binh mã không quay đầu lại đi vào chỗ sâu Lê sơn, thuộc hạ sợ kinh động đại yêu trong núi liền lãnh binh lui về. . “
Mộc Tiêu Man nhíu mày, chén xương trong tay nhẹ nhàng xiết chặt, mang theo nghi hoặc mở miệng nói:
"Ngươi tự mình dẫn người đuổi theo, lại còn để cho người kia chạy thoát? Không phải người kia chỉ có tu vi Thai Tức sao." Bộ hạ Sơn Việt quỳ trên mặt đất vội vàng ngẩng đầu, đang muốn mở miệng liên thấy Lý Cảnh Điềm ở ngoài trướng bị đẩy đến, xương thú cùng ngọc thạch trên người va chạm phát ra âm thanh đinh định êm tai.
Người kia cảnh giác quay đầu nhìn lại, nhất thời nhìn ngây người giống như Mộc Tiêu Man.
Sơn Việt sinh hoạt lâu dài ở trong núi, nhìn thấy Sơn Việt nữ đều giống như lang như hổ, dáng vẻ lông tóc nước bùn đầy người, một đầu tóc thắt nút tán loạn rối bời, nào từng thấy qua loại nữ tử mắt ngọc mày ngài này, đôi mắt như nước, hai người đều một mặt ngốc trệ, nghĩ đến:
"Mẹ nó, ta rất muốn cùng nữ tử như này sống đời đời kiếp kiếp!"
Lý Cảnh Điêm lại yên tĩnh nhìn qua hai người, thấy ánh mắt của hai người đều né tránh, chủy thủ cất giấu trên người nàng lúc rửa mặt đã bị mất, ở ngoài trướng loáng thoáng nghe được tin tức phụ thân, trong lòng đang lo lắng lại bị đẩy vào, hai người trước mắt cũng không nói gì.
"Ùng ục."
Bộ hạ trên mặt đất nuốt nước miếng, đánh thức Mộc Tiêu Man một chút, hắn tức giận nhìn chằm chăm người kia, dùng sức ho khan một tiếng, đang muốn khiển trách Lý Cảnh Điềm lui ra, lời nói đến bên môi liền trở thành:
Ngươi tránh đi trước.'
Nhìn Lý Cảnh Điềm quay người nhấc chân, bộ hạ kia mới cứng họng hồi đáp:
"Ta... Ta.. hắn... hắn."
Tĩnh tâm một chút, bộ hạ kia mới từ trong ánh mắt tức giận của Mộc Tiêu Man cắn răng nói:
"Người kia quả thực giống như có thần trợ, cạm bẫy chúng ta bày ra hắn lách qua được từng cái, còn như đưa tới một yêu vật, yêu vật kia cũng mặc kệ là vài trăm người tấn công, sức lực công kích chúng ta..."