Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 134: Cơ Hội Tới

Chương 134: Cơ Hội Tới Chương 134: Cơ Hội TớiChương 134: Cơ Hội Tới

Chương 134. Cơ Hội Tới

Lý Cảnh Điềm buông vật trong tay xuống, vội vàng tiến lên trước, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:

"Ta nghe được tin tức của gia chủ!"

Thì ra trong mười mấy ngày này, Lý Hạng Bình cứ như vậy mà tránh né nhiều chỉ truy binh chạy về hướng tây đến nội địa Sơn Việt, ẩn hiện giữa các thôn xóm Sơn Việt, dưới trướng đã tập kết một ít lưu dân Sơn Việt cùng đường mạt lộ trên địa bàn của Già Nê Hề, chỉnh đốn một vùng náo động nổi lên bốn phía.

Già Nê Hề đang mang binh cướp bóc mấy gia tộc phía bắc dưới quản lí của Thang Kim Môn, nghe được tin tức liên hạ lệnh cho Mộc Tiêu Man mang binh quay về trấn áp, thế nên mới dẫn đến sự tình ngày mai lên đường quay về.

Lý Huyền Lĩnh ngẩn ngơ, một mặt không thể tin ngẩng đầu, lẩm bẩm nói:

"Gia chủ đang muốn làm gì. . “

Vội vàng lắc đầu lấy lại tinh thần, Lý Huyền Lĩnh thấp giọng nói:

"Mặc kệ! Thời điểm chạng vạng tối huyền nguyệt giao thoa, ta sẽ rời khỏi trại đốn củi tìm cơ hội chạy thoát, trở lại trong rừng phía đông sẽ lên tiếng báo hiệu cho ngươi, ngươi giả vờ ra khỏi trướng đi nhà xí, ta giết mấy người hầu Sơn Việt bên cạnh ngươi sau đó dẫn ngươi đi."

Lý Cảnh Điềm ngẩn người, thấp giọng trả lời:

"Được sao? Cẩn thận Sơn Việt tuần tra."

"Yên tâm đi!”

Lý Huyền Lĩnh gật gật đầu, trầm giọng nói:

"Mười mấy ngày này ta đã quan sát lều vải của mấy thuộc cấp Sơn Việt Thai Tức cảnh kia, sẽ không kinh động đến bọn hắn."

Lý Cảnh Điềm suy tư mấy giây, dùng sức gật đầu, trầm thấp dò hỏi:

"Nếu như kinh động đến lượng lớn binh sĩ... "

Lý Huyền Lĩnh chân chờ một chút, lắp bắp nói:

"Vậy ta liền buông ngươi xuống để ngươi đi tiếp về phía đông, ta sẽ dụ bọn hắn đi hướng khác." Lý Cảnh Điềm lắc đầu, ôn nhu nói:

"Nếu như ta bị bắt trở lại Mộc Tiêu Man cũng sẽ không làm gì được ta, trên thân ngươi có linh khiếu lại quan trọng hơn nhiều, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

Nhìn Lý Huyền Lĩnh cúi đầu không nói, Lý Cảnh Điềm há hốc mồm, có chút chần chờ mà hỏi thăm:

"Nếu như Mộc Tiêu Man kia tự mình đuổi theo. .

"Nếu như tướng quân Luyện Khí đuổi theo? !"

Lý Huyền Lĩnh sờ lên Pháp Giám trong ngực, trong lòng cũng không nắm chắc có thể cho Mộc Tiêu Man ăn một đòn của Thái Âm Huyền Quang mà chết ngay, trầm giọng nói:

"Sơn Việt là cừu địch của nhà ta, tóc dài xăm hình, dã man vô lễ, ngươi và ta rơi vào trong tay bọn họ tất nhiên không có kết quả tốt! Nói không chừng còn bị người cưỡng bức sau đó lấy ra uy hiếp người trong nhà."

Nhìn Lý Cảnh Điềm thật sâu một cái, Lý Huyền Lĩnh cắn răng, hung ác tiếng nói:

"Nếu như thật sự đến tình trạng kia! Ta trước hết sẽ giết ngươi sau đó lại tự sát!"

Lý Cảnh Điềm ngẩn ngơ, thân sắc có chút bi thương, sờ lên đầu Lý Huyền Lĩnh, ôn nhu nói:

"Lại làm phiên ngươi động thủ."

Lời nói Lý Cảnh Điềm mới vừa vặn ra khỏi miệng, liền nghe bên ngoài trướng ồn ào một trận, rất nhiều tiếng người ồn ào la hét, trên không trung truyền đến thanh âm trâm thấp phẫn nộ của Mộc Tiêu Man:

"Lại là ngươi? Ngươi đến cùng là kẻ nào? ! Năm lần bảy lượt khiêu khích chúng ta ! Thật sự coi chúng ta là bùn nhão không trát được tường saol"

Lý Huyền Lĩnh và Lý Cảnh Điềm liếc nhau, hé một chút màn trướng lên, liền thấy trên không trung có một người nam nhân trung niên đứng thẳng cầm theo kiếm, trên thân có Giang Hà Chân Nguyên hơi mờ màu lam nhạt không ngừng lưu động, thoải mái cúi đầu nhìn qua binh sĩ Sơn Việt đang cấp tốc hội tụ xung quanh, chính là Lý Thông Nhai.

Lý Thông Nhai câm Thanh kiếmg, sắc mặt bình tĩnh quét mắt nhìn rất nhiêu Sơn Việt phía dưới, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm thông qua pháp lực gia trì vang vọng toàn bộ trại:

"Lý gia ta và Sơn Việt từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, các ngươi vô cớ tấn công bất ngờ Lê Kính sơn của Lý gia ta, cướp đoạt Linh Đạo, bắt bớ nhân khẩu, còn đến hỏi ta là ai?"

Lý Huyền Lĩnh phía dưới lập tức thở dài một cái, thấp giọng vui vẻ nói:

"Là phụ thân!"

Mộc Tiêu Man giận không kìm được đạp không mà lên, hai nhân vu Sơn Việt Luyện Khí đi theo phía sau, trâm giọng nói:

"Thù lao để cho bốn lĩnh Sơn Việt quá cảnh vốn là Ma Môn các ngươi ưng thuận! Hiện nay lại tới đổi ý, những Linh Đạo, Linh Quả và nhân khẩu này đã vào túi chúng ta, đó chính là đồ vật của Sơn Việt ta."

Kiêng ky quan sát kiếm mang trong tay Lý Thông Nhai không ngừng phun ra hút vào, Mộc Tiêu Man cắn răng nói:

"Nếu ngươi thối lui, chúng ta liền không tính toán với ngươi."

Lý Thông Nhai cười lạnh một tiếng, trường kiếm màu trắng xám trong tay đã nâng lên, vung ra mấy đạo kiếm khí, ba người Mộc Tiêu Man cả kinh như lâm đại địch.

Mười mấy ngày trước Lý Thông Nhai quá cảnh tìm kiếm Lý Hạng Bình vốn đã đánh qua với mấy người Mộc Tiêu Man một trận, ba người đều biết người này khó đối phó, lập tức luống cuống tay chân thi pháp bấm niệm pháp quyết.

Ba người Mộc Tiêu Man tấn cấp Luyện Khí đều dùng bí pháp trong tộc Sơn Việt, nuốt cũng là tạp khí chưa từng dùng tới hái khí pháp của chính tông mà chỉ luyện thành qua loa, pháp lực không bằng Lý Thông Nhai còn không nói, bản lĩnh ngự khí cưỡi gió lại càng không bằng, thế là lần nữa rơi vào thế hạ phong.

Huyền Thủy Kiếm Quyết của Lý Thông Nhai khổ luyện gần ba mươi năm, kiếm mang vừa nhanh vừa sắc, trong chốc lát đã đánh cho ba người lập tức tránh né, quân doanh như ong vỡ tổ hỗn loạn một mảnh.

"Cơ hội tốt!"

Lý Huyền Lĩnh vội vàng dùng một cước đá gãy gông xiêng trên chân, kéo Lý Cảnh Điềm, một tay bẻ cổ thị vệ Sơn Việt gác cổng, vội vã chạy mấy bước, vượt qua rào chắn bằng gỗ.

Bên ngoài đoạn rào chắn này còn có hai binh sĩ Sơn Việt đóng giữ, đang há miệng ngơ ngác nhìn lên không trung, hai đạo Kim Quang thuật của Lý Huyền Lĩnh trực tiếp đập lên đỉnh đầu hai người này, cũng mặc kệ chết sống hai người này, thi hành một đạo Thần Hành Thuật trên chân, ôm Lý Cảnh Điềm chui vào hướng trong núi rừng.
Bình Luận (0)
Comment