Chương 165: Đồng Ý
Chương 165: Đồng ÝChương 165: Đồng Ý
Chương 165. Đồng Ý
Già Nê Hề bỏ mạng, trong một năm toàn bộ Sơn Việt chia năm xẻ bảy, nổ thành mấy tiểu thế lực, lưu dân và đao binh đầy đất.
Nghe được tin tức từ tai mắt của Lý Huyền Tuyên ở phía tây, Mộc Tiêu Man tổng hợp sáu bảy thôn xóm gân Lý gia, được xưng là Thập Vạn Sơn Việt, còn được gọi là Đông Sơn Việt.
Mười vạn Sơn Việt này chỉ có một mình Mộc Tiêu Man là Luyện Khí, thực lực hiện giờ của Lý Thông Nhai lại hơn xa hắn. Lý Thông Nhai và Lý Huyền Tuyên nhìn mà thèm, nhiều lần nghĩ tới việc vượt cấp vơ vét Mộc Tiêu Man một phen.
Dù sao Vu Sơn này cũng không để Sơn Việt ở trong lòng, chỉ cần Lý gia không quang minh chính đại chiếm đoạt địa bàn, hơn phân nửa quản cũng sẽ không quản.
Chỉ là bây giờ cảnh nội Sơn Việt loạn thành một bầy, Lý Thông Nhai làm người cẩn thận, chậm chạp không tây tiến giết Mộc Tiêu Man, chính là không muốn lấy tính mạng mình đi đánh cược với tính nết người Vu Sơn, không nghĩ tới chính Mộc Tiêu Man phái người tới cửa.
"Đám Sơn Việt kia nói là nguyện ý thông gia, thông thương, cung phụng, chỉ cầu một cái."
"Cầu cái gì?"
Lý Huyên Tuyên cúi đầu liếc mắt một cái, trong lòng đã đoán trước.
"Cầu Luyện Khí Lý gia không vượt biên."
Lý Huyền Tuyên cười ha ha, trong lòng thở hắt một cái, giễu cợt nói:
"Thật sự là quả báo, chúng ta ở dưới uy hiếp của Già Nê Hề lo lắng hãi hùng nhiêu năm như vậy, hiện tại cũng đến phiên Sơn Việt tới e ngại nhà ta rồi."
"Bộ lạc người sống kia là như vậy sao?"
Mộc Nha Lộc mang theo một thùng da thú lớn cùng hàng lương thực phía sau, cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước vài bước, các tộc binh năm trước nhao nhao hội tụ tới, cầm trường thương cùng trường đao cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.
"Chúng ta là tới khuất phục!"
Bộ hạ Sơn Việt bên cạnh tiến lên hô một câu, tộc binh Lý gia lại không thèm nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác.
Mộc Nha Lộc khẽ thở dài một tiếng, trong nội tâm chẳng những không có bi ai khi rời nhà, mà là tràn đây một loại hâm mộ.
"Những người lạ này ăn mặc đầy đủ, biểu lộ yên ổn, quần áo trên người ngay cả quý tộc Sơn Việt cũng không mặc kịp, đao kiếm tinh xảo trong tay còn nguyên vẹn, thật sự khó có thể tin được."
"Hiện giờ đại dịch châu chấu cuốn qua mười lăm thôn, Đại Quyết đình đều có người đói chết, quả thật là một nơi trên trời dưới đất đều khó sống."
Tộc binh nhanh chóng tách ra, một thiếu niên vẻ mặt khôn khéo đi lên phía trước, thân khoác giáp da, Mộc Nha Lộc vội vàng học bộ dáng chắp tay của người bình thường, nhẹ giọng nói:
"Các hạ chính là gia chủ Lý gia?"
Thời điểm Mộc Nha Lộc rời nhà có thể xem như đã dùng công, rửa sạch hoa văn trên người, học hết lễ nghi của người khác một lần, chịu vài lân mắng, lúc này mới học được nhỏ giọng nói chuyện, đi đường cũng câu nệ hơn rất nhiều.
"Không dám, tại hạ là tông quản Lý gia lý Lý Tạ Văn, mời tiến lên."
Lý Tạ Văn mang theo Mộc Nha Lộc tiến lên, tự nhiên có tộc binh tiến lên thu lấy vũ khí, bảo đảm nàng không có tu vi, lúc này mới đi đến trước mặt Lý Huyên Tuyên.
Lý Huyền Tuyên vuốt cằm nhìn Mộc Nha Lộc một cái, ngược lại có loại mỹ cảm dã tính, lẳng lặng mở miệng nói:
"Đông Sơn Việt phái người đến đây làm gì?"
Mộc Nha Lộc vội vàng cúi đầu nói:
"Ta chính là em gái Mộc Tiêu Man Mộc Nha Lộc, bái kiến gia chủ Lý gia, chúng ta nguyện ý cung phụng thông thương, cung phụng cùng quý tộc, thông gia, chỉ cầu Lý gia không vượt cảnh giết người."
Lời Mộc Nha Lộc khiến một mảnh tộc binh quanh thân ồ lên, năm ngoái Sơn Việt mới nhập cảnh giết người, năm nay liền dâng lên tài vật lấy lòng, tương phản trước sau tự nhiên khiến người kinh ngạc.
"Mọi thứ bị Già Nê Hề cướp bóc đã lâu, cuối cùng đều đã đưa về. Ngay sau đoàn xe, chúng ta thật lòng cầu hòa! Nếu gia chủ đồng ý, chúng ta nguyện kết thông gia với Lý gia nhiều thế hệ, Mộc Nha Lộc ta chính là khởi đầu của quan hệ thông gia."
Mộc Nha Lộc xưng người Lý gia làm đông nhân ( người phía đông), cũng không có sử dụng từ người sống có ý châm chọc, có thể thấy được chuẩn bị đầy đủ.
Trong tay dâng lên một hộp gõ, trong đó đang đặt một viên trái cây trắng noãn, Mộc Nha Lộc cung kính nói:
"Đại vương nhà ta dâng lên linh quả này tỏ vẻ áy náy năm đó đông tiến, hy vọng hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước! Linh quả này đối với luyện khí cũng rất có ích lợi, mong rằng gia chủ nhận lấy."
Lý Huyền Tuyên nhìn nàng một cái, phía dưới có người tiến lên tiếp nhận quả này, Lý Huyền Tuyên trâm giọng nói:
"Kính xin sứ giả chờ một chút, chúng ta còn phải thương nghị một phen."
Thấy Mộc Nha Lộc gật đầu lui ra, Lý Huyền Tuyên thì thâm bên tai Lý Tạ Văn:
"Trước tiên phái người giải người ra đã."
Dứt lời quay người, mang theo người đi vê phía Lê Kính sơn.
Phía dưới, tộc binh trực tiếp tiến lên cởi cỗ xe ngựa và người trói chặt ở phía sau, nhất thời có bộ hạ Sơn Việt mắng to:
"Đại vương nhà ngươi còn chưa nói đồng ý đâu!"
Mộc Nha Lộc khẽ nhíu mày, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Sơn Việt kia đã sớm bị đánh ngã xuống đất, mặt đầy huyết hoa, răng rơi mất ba viên.
"Ngươi!"
Mộc Nha Lộc vội vàng ngăn mọi người lại, bi thiết lắc đầu, trong lòng biết lần này bất luận thành hay không thành, tài vật cùng nô lệ này đều không mang về được.
Lý Thông Nhai mới bế quan mấy ngày, cửa động phủ liền bị gõ vang, hắn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
"Vào đi."
Lý Huyền Tuyên đẩy cửa vào, cung kính nói:
"Trọng phụ, Sơn Việt phái người tới cầu hòa."
Sau đó lần lượt nói ra rất nhiều điều kiện, Lý Thông Nhai cẩn thận nghe xong, trâm giọng nói:
" Mộc Tiêu Man hiện giờ chỉ một kiếm là có thể giải quyết, người này háo sắc lỗ mãng, có thể thủ thành không thể tiến thủ, tuyệt đối không sánh bằng Già Nê Hà, thay chúng ta nhìn về phía tây ngược lại cũng không tệ." "Nếu thật sự diệt trừ hắn, mười vạn Sơn Việt sẽ sớm sụp đổ, mặc dù có thể làm cho bọn hắn loạn thêm mấy năm, nhưng ai biết lại sẽ nuôi ra hung thần ác sát gì đó, còn không bằng giữ lại một mạng cho tên này."
Lý Huyền Tuyên tán thành gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Sơn Việt không có tay nghề tinh xảo, thủ công và đúc vô cùng thô sơ. Chỉ cần Sơn Việt mở cửa buôn bán ta sẽ có thêm mười vạn tá điền."
"Còn nữa, phù lục của Trọng phụ cũng có thể bán với giá cao, không cần lại đưa đến phường thị cạnh tranh nữa. Đợi đến khi nhà ta có truyền thừa luyện đan luyện khí, có thể thông qua cửa Đông Sơn Việt này chuyển hóa mấy chục vạn Sơn Việt thành vùng đất khuynh đảo của chúng ta giống như Thanh Trì tông."
Lý Thông Nhai sờ sờ cằm, trầm giọng nói:
"Không sai, ngươi nạp Mộc Nha Lộc kia làm thiếp, tùy tiện tìm một người khác để gả đi nữa là được, nhớ kỹ phải dặn dò kỹ, phái người đi qua Sơn Việt thì phải chọn cho tốt."
"Vâng.
Lý Huyền Tuyên cúi đầu đồng ý, đang muốn lui ra, liên thấy Lý Thông Nhai quay đầu nói:
"Mộc Tiêu Man có mấy con?"
Lý Huyền Tuyên suy nghĩ vài hơi thở, trâm giọng nói:
"Ta cũng không rõ lắm, chất nhi lập tức phái người đi thăm dò, liền tới báo cáo cho trọng phụ.
Lý Thông Nhai gật gật đầu, phất phất tay để hắn lui ra, cúi đầu suy nghĩ vài hơi thở, chấm mực nhấc bút, vẽ bùa chú lên.