Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Hai Nhà Hưởng Lạc

Chương 173: Hai Nhà Hưởng Lạc Chương 173: Hai Nhà Hưởng LạcChương 173: Hai Nhà Hưởng Lạc

Chương 173. Hai Nhà Hưởng Lạc

Lý Thu Dương nghe tiếng gật đầu, tìm được tu sĩ hai nhà Lư An, hai người thấp thỏm bất an đứng ở trước mặt Lý Thu Dương, trong lòng phỏng chừng luyện khí Lý gia này hơn phân nửa sẽ tìm sơ hở nhà mình, đều là hoảng sợ không thôi.

"Trên quặng mỏ này thường có người nói lỡ lời, các ngươi có biết không?"

Hai người nghe Lý Huyền Phong nói vậy thì sửng sốt, vâng vâng dạ dạ, oán thầm:

"Tu sĩ Luyện khí còn quan tâm sinh tử của phàm nhân? Cắt lưỡi cũng không phải tàn tật, chỉ cần có thể làm việc ai quản hắn sinh tử..."

Nhưng con Lý Huyền Phong này lại suy nghĩ vài hơi thở, mỏ Thanh Ô dù sao cũng là linh quáng, chỉ sợ kim thạch chi khí sẽ tổn hại đến thân thể phàm nhân, coi như là nhẹ, Lý Huyền Phong sợ mấy ngàn người này ngày đêm đêm lao động ở mỏ quặng, không đến mấy tháng đã suy kiệt sinh cơ, chết vô ích hơn mấy ngàn người.

"Bây giờ thay ca trên quặng mỏ an bài như thế nào?”

"Có hơn bốn ngàn thợ mỏ. Khoáng này tương ứng với hơn một ngàn, người vào đó đi ra phải mất ba ngày mới quay lại được... còn lại thì phụ trách việc khai thác và tu kiến phương tiện vê khoáng mạch."

Lý Huyên Phong khoát tay nói:

"Chia làm bốn lớp khai thác, không được để thợ mỏ ở trong quá lâu. Sau đó ta trở về tộc sẽ sai người luân tới thay đổi nhiều lần."

Thấy hai người liên thanh đáp ứng, Lý Huyền Phong lắc đầu đón gió trở về báo cáo cho Lý Thông Nhai, Lý Thu Dương lại nhìn hai người vẻ mặt cung kính đợi đến khi Lý Huyền Phong rời khỏi, trong lòng có chút không cho là đúng, âm thâm nhíu mày, thâm nghĩ:

"Khó trách nhân khẩu hai nhà chỉ có hai ba vạn, Lý gia ta trong thời gian mấy chục năm đều tăng lên hơn sáu vạn, những người này rõ ràng không xem con người ra gì, chỉ sợ không thèm độc thúc làm ruộng, chớ nói chỉ là duy trì dân sinh, hai ba vạn người này đều là người của gia tộc hắn..."

“Thu Dương huynhil"

Hai người kia cười hì hì nghênh đón, tu sĩ Lư gia nháy mắt ra hiệu, cười nói:

"Tiền bối nhà ngươi thì vẫn nên giao việc này cho ngươi đi, ta còn có chuyện quan trọng, liền rời đi trước." Dứt lời cũng không đợi Lý Thu Dương đáp lại, kề vai sát cánh cười to rời đi, Lý Thu Dương nhìn thấy vậy mí mắt khẽ nhảy, có chút tức giận.

"Hai người này ở mỏ quặng này ngày đem chơi đùa, ngày lẫn đêm đưa gái vào phòng, ngoại trừ ăn uống chơi đùa thì cái gì cũng không biết, thật sự uổng phí một thân tu vi! Ở Lý gia ta, cho dù là tu sĩ, cũng phải bị tộc chính bắt lại chất vấn, đám người này thật không phải thứ tốt!"

Quay đầu đi về phía tiểu viện của mình, Lý Thu Dương trong lúc nghĩ lại thì cảm thoải mái, cười lạnh, thấp giọng nói:

"Cứ chơi đùa đi, đợi thêm vài năm, ta ngược lại muốn nhìn xem hai nhà này lấy cái gì ngăn cản Lý gia ta."

Lúc này Lý Thu Dương trở về phòng dặn dò xong việc, khoanh chân tu luyện, một đầu khác đại viện lại mở tiệc uống rượu thanh âm thịnh vượng, tu sĩ hai nhà Lư An uống rượu đàm tiếu.

"Quặng mỏ này thật sự là một chuyện tốt! Không cần nhìn sắc mặt mấy vị kia trong nhà, mọi việc đều do Lý gia Lý Thu Dương kia đi làm, thật thoải mái!"

"Đúng vậy!"

Tu sĩ An gia cười ha ha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm linh tửu trong tay, vui thích mà đập đi đập lại, trả lời:

"Lý gia kia dù sao cũng là nhà giàu mới nổi, quật khởi quá nhanh, tu sĩ Luyện Khí quá trẻ tuổi, trong lòng lại vẫn còn giống phàm nhân, trên toàn bộ cổ Lê đạo này có nhà nào không phải đem phàm nhân coi làm vật phẩm sử dụng? Chỉ có phàm nhân phục vụ tu sĩ, nào có tu sĩ suy nghĩ cho phàm nhân!"

Tu sĩ Lô gia gật gật đầu, thần sắc khoan thai tự tại, cười nói:

"Ngươi nhìn Lý gia này, mặc dù thực lực mạnh mẽ, lại bị Sơn Việt gắt gao kéo ở phía tây, làm bình chướng cho chúng ta, nghe nói trong Sơn Việt kia có hơn mười tên Luyện Khí, còn có một vị đại vương Luyện Khí đỉnh phong, khó đối phó!"

Khoe khoang tin tức mình lấy được, tu sĩ Lô gia hơi ngẩng đầu, lại nghe tu sĩ An gia hỏi:

"Ta lại nghe nói Lô gia ngươi có cao tu ở trong Thanh Trì tông, đúng là chỗ dựa thật lớn.

Tu sĩ Lô gia lắc đầu, thần sắc có chút sa sút, hồi đáp:

"Hai nhà ta và ngươi có quan hệ thông gia đã nhiều năm, mọi người đều hiểu rõ, người nọ tu hành trên Nguyệt Hồ Phong, năm xưa chính là Luyện Khí đỉnh phong, lúc đột phá Trúc Cơ đã thất bại bỏ mình, đến giờ đã hơn tám mươi năm! Ngoại trừ trong tông, Phong chủ Nguyệt Hồ cùng nhà ta còn có chút tình hương khói, đâu còn có thể coi là chỗ dựa gì."

Nói xong cúi thấp đầu, nói với tu sĩ An gia kia:

'Làm sao so được với vị thiên tài An gia kial

Tu sĩ An gia khẽ thở dài, tức giận bất bình nói:

"Vị kia nhà ta thật sự rất yêu thương An Cảnh Minh, tài nguyên tu hành của toàn tộc đều mặc cho hắn sử dụng! Nghe nói mỗi ngày ăn cơm đều là dùng linh đạo, chúng ta cực kỳ ghen tị, nếu trong nhà quan tâm ta như vậy, nói không chừng ta còn có thể trùng kích luyện khí.”

"Ô¡"

Tu sĩ Lô gia thở dài một tiếng, thần sắc có chút uể oải, tiếng đàn sáo khắp viện đột ngột phá lệ, cúi đầu nói:

"Ta đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ngay cả Ngọc Kinh Luân cũng chưa từng tu thành, đời này làm sao còn có hi vọng luyện khí! Chẳng qua năm mươi năm sống sót hưởng lạc nhiều hơn, không uổng chuyến đi này!"

Tu sĩ An gia nghe nói lời này cũng cực kỳ đau khổ, uống rượu xong, nức nở nói:

"Nhân sinh bất như ý, thường thường bát cửu ( thường chỉ được tám tới chín phần)... Ta đã sớm xem nhẹ.”

Hai người cứ như vậy ở trong viện nâng chén khóc to, ôm đầu khóc rống.
Bình Luận (0)
Comment