Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Phù Chủng Quay Về

Chương 186: Phù Chủng Quay Về Chương 186: Phù Chủng Quay VềChương 186: Phù Chủng Quay Về

Chương 186. Phù Chủng Quay Về

"Ta phạt ngươi thả ra ngoài bờ nam, mang theo những tộc nhân của ngươi, đột phá Tử Phủ rồi trở vê!"

"Đệ tử nhận tội!"

Lý Giang Quần cung kính đáp lại một tiếng, liền thấy Lục Giang Tiên ở bên trên nhíu nhíu mày, ấm giọng nói:

"Làm việc không thể có tư tình, mà ngươi quá mức dễ tin người khác, lại trọng hứa, chuyện tiết lộ bí mật lần này là một giáo huấn nhỏ, nếu sau này ngươi không thể sửa đổi, chỉ sợ sẽ chết ở trên tay những người được gọi là bằng hữu kia của ngươi."

"Đệ tử hiểu rồi!"

Lý Giang Quân gật đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời, ngẩng đầu lên cười nhìn Lục Giang Tiên, cười nói:

"Trong mắt đệ tử đều là giống nhau, nếu là không thể đối tốt với bằng hữu, thì làm sao có thể để sư tôn yên tâm chứ? Nếu lừa được bằng hữu, lại lừa gạt được sư tôn thì có tác dụng gì. Nếu Lý Giang Quần ta là một người gian dối, thì sư tôn sao có thể yên tâm giao việc cho ta.'

Lục Giang Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Quần nhi, thế gian này chưa bao giờ có phân biệt trắng đen rõ ràng, ác đồ giết người cũng có lòng trung thành, tiểu thương hoa ngôn cũng có tình cảm không thay đổi, tiên tu cao cao tại thượng cũng tàn sát, tiểu dân trộm cắp cũng có tình cao thượng. Ngươi nhìn mọi chuyện quá thuần túy, tuy tu luyện ít mà thành công, nhưng thật sự quá nguy hiểm."

Lý Giang Quần ngẩn người, gật đầu không biết có nghe vào hay không, Lục Giang Tiên lại cẩn thận quan sát chính mình đang ngồi ở trên ghế kia, muốn từ đó nhìn ra một chút điểm quen thuộc.

Ở trên vẻ mặt hắn có chút cô đơn, dưới sự phụ trợ của đại điện rộng lớn vô biên phía sau mà trên người hắn còn mang theo vẻ thanh lãnh, nhẹ giọng nói:

"Ta sáng lập Nguyệt Hoa Nguyên Phủ cũng đã nhiều năm như vậy, ngươi xem thử những người phía dưới xem, có ai không vẻ ngoài thì tình cảm vô cùng, nhưng bên trong lại toan tính đấu đá nhau. Tính tình ta lười nhác, vốn không thích hợp để làm Phu chủ, chỉ là không thể không làm." "Tu vi và trận phù của Phủ Chủ đều là đứng đầu, cầm lên pháp giám thì thiên hạ lại có mấy người là địch thủ, mọi người đều muốn cướp vị trí này nhưng có mấy ai dám làm!"

Lý Giang Quần vội vàng chắp tay nói, thế giới trong mắt Lục Giang Tiên lại càng ngày càng mơ hồ, đoạn ký ức này sắp kết thúc.

Tất cả trước mắt chậm rãi đi xuống, Lục Giang Tiên lẻ loi trơ trọi đứng ở tại chỗ, bên cạnh là thiên địa u ám.

Trong đầu hắn hỗn loạn tưng bừng, rốt cuộc cuộc sống hiện đại hơn hai mươi năm của mình là một giấc mơ, hay là vị chủ nhân Nguyệt Hoa Nguyên phủ trong mộng kia là kiếp trước của mình.

Há há miệng, Lục Giang Tiên lại phát hiện mình một thân cô độc, không ai thổ lộ cũng không có gì để nói, hắn là một người lạc quan, nhưng giờ cảm giác cô độc lảng tránh mấy chục năm cuối cùng xông lên đầu.

Ngón tay hơi nâng lên, muốn xuyên qua mặt kính đi vào hậu viện Lê Kính Sơn, trong lòng lại có đại khủng bố dâng lên, lôi điện hỏa diễm từ Sóc phong và rất nhiều thứ lướt qua trong đầu, Lục Giang Tiên cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:

"Dù sao nhà tù này cũng lớn hơn rất nhiều."

Trừ phi thu nạp đủ mảnh gương, Lục Giang Tiên sẽ không ra khỏi cái gương hóa hình.

Lục Giang Tiên ngồi xuống trước bàn đá, nhặt ra một cái bình ngọc và mấy cái chén ngọc dưới bàn, dùng Nguyệt Hoa Thái Âm ngưng tụ ra một bình nước trà sáng ngời, cứ như vậy chậm rãi uống rượu không chút ý nghĩa.

Lúc này mới uống vài ngụm, lỗ tai Lục Giang Tiên khẽ động, hư không trước mắt đột nhiên vỡ ra, một viên bạch hoàn tròn đỏ rực bay ra, bạch quang lóe ra, chiếu trên đỉnh núi trắng xóa một mảnh.

"Phù chủng... Là ai?"

Lục Giang Tiên nhướng mày, phù chủng kia liền rơi vào trong tay, hắn nhìn kỹ một hồi, trâm giọng nói:

"Tu vi Trúc Cơ, xem ra là Lý Xích Kính... Năm đó Lý gia tứ tử, hiện giờ cũng chỉ còn một người cuối cùng."

Chậm rãi lấy phù chủng trắng và sáng này tới gần, Lục Giang Tiên nhẹ nhàng hút, nhất thời từng luồng từng luồng ánh sáng trắng như khói như sương theo yết hầu hắn bị hút vào trong cơ thể, trước mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh, Thanh Tuệ Phong, Thanh Trì Sơn, Ỷ Sơn thành, Nam Cương...

"Quả nhiên là đứa nhỏ này, đáng tiếc... Nhưng mà cái tên Trì úy này thật là quen tai."

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Lục Giang Tiên rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, thời điểm năm đó thăm dò động phủ Mi Xích Sơn từng có một phần mật tín, chính là Trì Úy viết cho tu sĩ Trúc Cơ không biết tên kia, nói rằng mời hắn ra tay vây công Lý Giang Quần.

"Nếu như ngươi chết thì dứt khoát, nếu như không chết, thù mới hận cũ này, sớm muộn sẽ có một ngày tính toán với ngươi."

Lục Giang Tiên khẽ thở dài, pháp lực trong cơ thể cùng nước thần thức như thuyền lên, kết hợp mảnh vỡ gương này, lại dùng phù chủng, uy lực Thái Âm Nguyệt Hoa cũng tăng lên tới Trúc Cơ kỳ, số lượng huyền châu phù chủng đạt tới chín cái.

Có chút hư ảo nhẹ nhàng nâng lên, Lục Giang Tiên đột nhiên tóm lấy, trong hư không ngưng tụ ra một vâng sáng màu xanh nhạt.

"Kinh nghiệm cả đời cùng tu vi kiếm đạo của Lý Xích Kính..."

Thái Âm Nguyệt Hoa phun ra ngoài, kết hợp với vầng sáng này ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt, Lục Giang Tiên xem xét một hồi, tiện tay cắm nó lên tảng đá lớn ở một bên.

"Chờ một người hữu duyên."

Pháp lực trong tay bốc lên, từng trận pháp cùng phù pháp ngưng tụ ra, Lục Giang Tiên một lần nữa nhặt lên đạo vu thuật mấy năm trước nghiên cứu kia, mượn nó để giết thời gian.
Bình Luận (0)
Comment