Chương 188: So Tài
Chương 188: So TàiChương 188: So Tài
Chương 188. So Tài
Lý Huyền Phong thu xếp ổn thỏa cho Giang Ngư Nữ, bồi nàng mấy ngày sinh sống bình thường ở trên trấn, nhưng thời gian nộp cung phụng trên Quan Vân Phong đã đến, đành phải sờ đầu nàng, lấy ra một cái túi gấm, dặn dò:
"Ta lưu lại một trăm lượng bạc này ngươi dùng tạm đi, đi thuê hai người hầu đáng tin cậy để cùng sống, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, dài thì ba tháng, ngắn thì một tháng ta lại tới thăm ngươi."
"Vâng.
Giang Ngư Nữ nhu thuận đáp ứng, cũng không dám nói gì nữa. Lý Huyền Phong buộc lại dây thắt lưng của nàng, nhìn kỹ nàng một chút, mở miệng nói:
Ngươi chờ một chút.'
Nói xong, gã giương cung lên trời, híp mắt lại nhìn, kéo căng dây cung, cũng chưa từng cài tên, đột nhiên buông tay, trong sân lập tức vang lên một mảnh âm thanh ong ong.
Cứ như vậy, bắn ra một mũi tên, Lý Huyền Phong đợi mấy hơi thở, tiếp nhận ngỗng lớn từ trên trời rơi xuống, giao vào trong tay Giang Ngư nữ, cười nói:
"Nếm thử con nhạn này! Giữa chúng ta không có mai mối, liền dùng chim nhạn này thay thế trước, có cơ hội lại bổ sung."
Thi triển xong thủ đoạn xuất thân nhập hóa này, Lý Huyền Phong để trường cung trên lưng, cưỡi gió bay lên trời, lưu lại Giang Ngư Nữ ngơ ngác đứng ở trong sân, vẫn đang nắm chặt góc áo, tựa như đắm chìm trong mộng, nắm chặt con chim nhạn đang hôn mê kia, chậm rãi đi vào phòng.
Lý Huyền Phong cưỡi mây bay một hồi, đáp xuống chân núi Quan Vân Phong, trông thấy Tiêu Như Dự kia đội nón che, tay cầm chổi quét dọn trên thêm đá, thiếu niên mười bảy tuổi bộ dáng tuấn tú, một thân trang phục nghèo túng nhưng vẫn nhìn thấy khí chất của hắn.
“Như Dự huynhf"
Lý Huyên Phong chắp tay, có chút kinh ngạc, hỏi:
"Ngươi đang ở đây làm gì?"
"halzzz.' Tiêu Như Dự lắc đầu, thần sắc có chút quấn bách, ấp a ấp úng nói:
"Huyền Phong huynh có chỗ không biết, quy củ Tiêu gia ta rất là kỳ lạ, mỗi lần giao nộp cung phụng này, liền phải để Thiếu gia chủ như ta ở Quan Vân Phong quét dọn, nếu gặp gỡ đệ tử thiên tài của các nhà liên phải thỉnh giáo một chút, các nhà cũng nguyện ý cho mặt mũi thi đấu một phen."
Lý Huyền Phong bừng tỉnh đại ngộ, cười cười, cảm thấy:
"Tiêu gia thật là giảo hoạt, mọi người nếu giao đấu thì sẽ bị biết hết nhược điểm, nhưng có thể làm gì được cơ chứ, chả nhẽ lại không nộp đồ cung phụng sao? Tiêu gia lại cường thế, ai dám cự tuyệt?"
Nhìn Tiêu Như Dự một cái, Lý Huyên Phong cười nói:
"Như Dự huynh muốn thử tài của tại hạ phải không?”
"Không dám không dám, chẳng qua là so tài một phen."
Tiêu Như Dự vội vàng lắc đầu, chần chờ nói:
"Chỉ là Lý huynh đệ dùng cung pháp, nếu đánh nhau trực diện thì như vậy cũng không khỏi quá mức khi dễ người, nếu không ta lui ra ngoài một dặm, chúng ta lại giao thử?"
"Không cần!"
Lý Huyên Phong cười ha ha, hắn từ lúc tấn cấp Luyện Khí đến nay còn chưa toàn lực ra tay, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy ngứa tay, đại cung trong tay đã vừa khung tay hắn, nắm cung kéo dây, cũng không cần dựng cung, một luông cương khí màu vàng sắc bén bắn ra khỏi dây cung, nhắm thẳng vào Tiêu Như Dự.
Cái chổi trong tay Tiêu Như Dự nhẹ giơ lên, chân nguyên hộ thể màu trắng bạc quay xung quanh thân thể, nhưng mi tâm vẫn mơ hồ đau đớn, cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng, trong lòng kinh hãi, biết mình đã xem thường Lý Huyền Phong, thâm nghĩ:
"Hỏng rồi! Tu vi của người thấp, nhưng cung pháp tuyệt không phải tu sĩ Luyện Khí tầm thường có thể so sánh, người từ trước đến nay không phát ra tiếng tăm nhưng một khi hót thì đã một tiếng hót kinh người, không tiếp cận sớm trước khi hắn kéo dây cung, phải nhanh chóng tiếp cận hắn, như vậy quá sơ suất rồi!"
Trong lúc thầm nghĩ đã bước ra mấy bước, Lý Huyền Phong buông tay thả dây cung, cương khí màu vàng phun ra ngoài, lui về phía sau hai bước lại ngưng tụ thành một luông cương khí.
Tiêu Như Dự dùng chân nguyên bao bọc cái chổi, một khắc cũng không dám phân tâm, trong lòng biết cương khí này rơi vào trên người chính là một lỗ thủng, đánh nát đạo cương khí màu vàng trước mặt kia, lại quay người đánh nát đạo tiếp theo, liên tiếp mấy đạo cương khí, cố gắng tăng tốc tiếp cận, mắt thấy cách Lý Huyên Phong càng ngày càng gân, lại cảm thấy gió lạnh phả vào mặt, thân hình càng lúc càng trở nên chậm chạp.
"Chuyện gì xảy ra."
Tiêu Như Dự kinh hãi, linh thức quay quanh bên người, lúc này mới phát hiện cương khí bị mình đánh nát lại hóa thành vài luồng khí lưu màu vàng như giòi trong xương, chảy trên chân nguyên hộ thể không ngừng gặm chân nguyên của hắn.
Tiêu Như Dự tu luyện thân pháp trong nhà, tốc độ vốn nhanh hơn Lý Huyền Phong rất nhiêu, nhưng lại chậm chạp từng bước một, mắt thấy Lý Huyên Phong mượn lực phản đẩy để nhanh chóng kéo giãn cự ly, Tiêu Như Dự đành phải bấm niệm pháp quyết thi pháp, gọi ra mấy đạo pháp thuật đối địch, ý đồ quấy nhiễu Lý Huyền Phong.
Ai ngờ Lý Huyên Phong quét qua trường cung đen kịt kia, đánh nát mấy đạo pháp thuật kia, hắn liên dừng lại khoát tay nói:
“Tu vi Tiêu huynh đệ cao thâm, không đánh không đánh!"
Tiêu Như Dự nhìn hắn một cái thật sâu, tản đi chân nguyên trên người, chắp tay cười nói:
"Mời Huyền Phong huynh lên đi."
Lý Huyền Phong gật đầu cáo biệt, trong lòng thâm nghĩ:
"Nếu là sinh tử chi chiến, ta cách hắn năm dặm trở lên thì hắn hẳn phải chết, cự ly một dặm tức thắng bại khó liệu, nếu là đối diện thì sợ còn địch không lại hắn."
Lý Huyền Phong tuy vừa rồi chiếm thượng phong, nhưng khí tức liên tục kéo cung sớm đã mệt mỏi, nếu tiếp tục đánh sợ còn phải chịu thiệt, vội vàng kêu dừng lại.
Tiêu Như Dự nhìn Lý Huyền Phong lên núi, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, biết rõ Lý Huyền Phong khó đối phó, trong lòng còn đang suy diễn nhưng phía dưới lại có một nam tử trẻ tuổi đi tới. Tiêu Như Dự mở miệng nói:
"Các hạ là?
"Lư gia Lư Viễn Lục! Ngươi là ai! Dám cản đường bản công tử!"
Tiêu Như Dự nhìn nam tử cao ngạo trước mắt, nhất thời ngẩn ngơ, thần sắc có chút quái dị.