Chương 214: Đa Nghỉ
Chương 214: Đa NghỉChương 214: Đa Nghỉ
Chương 214. Đa Nghi
Lý Huyền Tuyên vừa nhìn thấy sắc mặt Úc Mộ Kiếm, nhất thời biết trong lòng hắn suy nghĩ ra cái gì, vội vàng xoay chuyển chủ đề, cười nói:
"Thông Nhai tiền bối đúng là trọng phụ của tại hạ, hắn từng nói cùng vãn bối: Các gia tộc trong hồ chỉ có kiếm pháp của Úc Mộ Kiếm công tử mới được xưng tụng là kiếm đạo, còn lại chẳng qua là giơ kiếm lên chém mà thôi."
Lời này vốn là nâng người nghe chơi, Úc Mộ Kiếm tâm tính thuần túy lại coi là thật, lập tức vẻ mặt vui mừng, nhớ tới đủ loại khiêu khích ở trên thuyên của mình, nhất thời rất là áy náy, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
"Lý Thông Nhai là quân tử! Ta thật sự là một người tiểu nhân!"
Lý Huyền Tuyên ngẩn ngơ, không thể đuổi theo mạch suy nghĩ của hắn, Úc Mộ Kiếm thở dài, cầm trong tay thiếp mời đưa cho Lý Huyền Tuyên, chắp tay nghiêm mặt nói:
"Đợi đến khi tiền bối xuất quan, Mộ Kiếm nhất định tự mình đến cửa tạ lỗi"
Dứt lời khoát tay rời đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy chữ "Nhuệ khí" như "thu phóng” tự nhiên, cưỡi gió biến mất ở phương xa, để lại hai người Lý Huyền Tuyên và Lý Huyền Lĩnh nhìn nhau.
'Người này...
Lý Huyền Lĩnh ngẩn ngơ không nói nên lời. Lý Huyền Tuyên thậm chí còn có chút không hiểu, mở tấm thiệp mời ra đọc.
Lúc đầu Úc gia ở trên thuyền thông báo cho chư gia thời gian, lại đặc biệt phái người đến Lý gia đưa thiệp mời, thứ nhất là lấy lòng, thứ hai cũng là đang lấy lòng.
"Thu Dương ca xử sự ổn trọng, tu vi cũng vừa vặn, không đến mức lộ vẻ kiêu ngạo của Lý gia, liền phái hắn đi thôi."
Lý Huyền Tuyên đọc xong thiệp mời, nắm chắc quyết định, phân phó xuống. ...
Thời gian chớp mắt trôi qua như nước chảy, một năm qua trong nhà cũng không nhiều việc, Lý Huyền Tuyên vừa nghiêm túc tu luyện, vừa quan sát kỹ động thái của chư gia, chẳng qua Việt Hà Lưu Bộ huyền ảo không dễ hiểu, học không phải là một hai ngày công lao.
Nhấc phù bút lên, Lý Huyền Tuyên vẽ ra phù lục liền mạch lưu loát ở trên lá bùa, hắn cũng luyện mười năm, xác xuất chế phù cũng có thể hồi vốn, trong nhà cũng coi như có thêm một cách làm ăn. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng xuyên qua, chiếu rọi một thân ánh vàng rực rỡ của Lý Uyên Tu, nam hài bây giờ đã bốn năm tuổi, vừa học vừa lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời nhìn phụ thân.
Lý Huyên Tuyên ngẩng đầu, nhìn đứa nhỏ này một chút, cười nói:
'Làm sao vậy?”
"Phụ thân, người đã một tháng chưa đi gặp Giao Nhi."
Lý Uyên tu nói lời này khiến Lý Huyên Tuyên hơi sững sờ, nhíu nhíu mày, hoài nghi thấp giọng nói.
"Lời này là ai dạy ngươi?"
"Không có ai."
Lý Uyên Tu mấp máy miệng, giống như có chút sợ hãi Lý Huyền Tuyên, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu nhìn hắn.
"Được."
Lý Huyên Tuyên thu hồi ánh mắt gật gật đầu, ôm lấy hắn liền đi ra ngoài cửa, trong lòng hơi có chút cảm khái.
Lý Hạng Bình chết ở cảnh nội Sơn Việt, người Lý gia tuy rằng không rõ chỉ tiết cụ thể, nhưng cũng biết trong đó hơn phân nửa không thiếu động tác của Mộc Tiêu Man cùng Vu Sơn, chỉ là ngại bởi duy trì thế cục ổn định, không khiến cho Vu Sơn chú ý nên đành phải buông tha người này.
Năm đó Mộc Nha Lộc đến đây liên hôn, Lý Thông Nhai cùng Lý Huyên Tuyên kỳ thật coi trọng huyết thống cổ xưa của Mộc Lộc thị này, đánh ra một ván cờ nhàn rỗi, ngày nào đó Sơn Việt đại biến động, người Lý gia thân có huyết thống Mộc Lộc thị liền có thể tây tiến khống chế bộ tộc Sơn Việt, tránh đi rất nhiêu phiền toái.
Nhưng Mộc Nha Lộc thân là tộc muội của Mộc Tiêu Man, Lý Huyền Tuyên ngoài miệng không nói, trong lòng ít nhiều có chút khúc mắc, ngay cả đối với Lý Uyên Giao cũng có tình cảm phức tạp khó hiểu, hôm nay nghe đứa nhỏ này nói, trong lòng cũng thâm nghĩ:
"Vô luận như thế nào, vì duy trì gia tộc trăm năm ổn định, cũng không thể quá mức nặng bên này nhẹ bên kia.'
Mắt thấy sắp đi tới trước viện, Lý Huyền Tuyên nhẹ nhàng buông Lý Uyên Tu xuống, đứa nhỏ này liền hoan hô đi vào tìm Giao đệ của hắn, không bao lâu liền nghe thấy thanh âm cười khanh khách của Mộc Nha Lộc: "Tu nhỉ tới rồi, ngồi bên này!"
Lý Huyền Tuyên cười ha ha một tiếng, cũng đi vào sân nhỏ, liền thấy Mộc Nha Lộc kinh ngạc trong chớp mắt, vội vàng nói:
"Gia chủ đến rồi."
Lý Uyên Giao cầm món đồ chơi bằng gỗ trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn y, giòn giã kêu:
"Phụ thân!"
"Ừm"
Lý Huyền Tuyên gật đầu nhẹ với Mộc Nha Lộc, ngồi ở một bên nhìn hai đứa nhỏ ngươi tới ta đi, ánh mặt trời dưới chân núi càng sáng hơn. Lý Uyên Giao mỉm cười với Lý Huyền Tuyên, ánh mặt trời vàng rực chiếu lên mặt hắn, chiếu tới con ngươi Lý Uyên Giao hơi nâu.
“Giao Nhi lại đây.'
Giọng của Lý Huyền Tuyên hơi phát run, Mộc Nha Lộc bên cạnh nhạy cảm ngẩng đầu, mặt mang vẻ lo lắng nhìn hắn, đợi đến khi Lý Uyên Giao mờ mịt đến gần, Lý Huyền Tuyên nâng mặt hắn lên nhìn, lại phát hiện ở trong con ngươi đã hoàn toàn không còn dấu vết màu nâu.
Thở ra một hơi, Lý Huyền Tuyên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt thay đổi liên tục, nhẹ giọng nói:
"Trên núi còn có chuyện quan trọng phải xử lý, ta rời đi trước."
Dứt lời đứng dậy rời đi, để lại hai huynh đệ Lý Uyên Giao và Lý Uyên Tu ở trong viện chơi đùa, Mộc Nha Lộc nhìn thân ảnh hắn rời đi, ngồi trong góc không nói một lời.