Chương 239: Cung ý
Chương 239: Cung ýChương 239: Cung ý
Chương 239: Cung ý
Tư Đồ Hữu phía dưới đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tu sĩ Luyện Khí một vòng chung quanh vội vàng quay đầu lại nhìn hắn, Tư Đồ Hữu lại khoát tay, có chút mê mang bẹp bẹp miệng, thâm nghĩ:
"Thật là kỳ quái, trong miệng sao lại đắng chát như thế."
Trong lòng càng thêm hoảng loạn, Tư Đồ Hữu lắc đầu, phát hiện trong miệng càng ngày càng khổ, kêu lên:
"Người tới coi pháp khí một chút, nhưng ta có một số việc."
Lập tức có người tiến lên tiếp nhận trường đao, hai tay Tư Đồ Hữu vừa mới rời khỏi pháp khí, bỗng nhiên hoảng hốt, đưa tay chạm vào miệng, lại phát hiện trên đầu ngón tay mọc đầy chất lỏng màu vàng nhạt.
"Đây là... mật?! Không tốt!"
Tư Đồ Hữu đột nhiên kêu to, lồng ngực bành trướng như bị thổi không khí, cả người uể oải ngã trên mặt đất, trong miệng hô lên:
Ai nhat"
"Lão tổi Lão tổ cứu tal! Ta!"
Nói xong, toàn thân đã giống như bong bóng bành trướng ra, tu sĩ Trúc Cơ phía trên nhao nhao phóng linh thức tới, nhưng không một người nào chịu hiện thân ra tay, cứ như vậy nhìn y giống như một quả khí cầu, nổ vang ầm ầm.
"Âm!"
Máu thịt cùng xương cốt bắn tung tóe, nổ tung làm cho tu sĩ Luyện Khí xung quanh một thân đều là máu, một đám người ngơ ngác nhìn huyết vụ trong không khí, lau máu trên mặt mà không rõ lý do, trong đó tu sĩ Luyện Khí cầm pháp khí há miệng, giống như muốn kêu gọi cái gì, lại nghe một đạo thanh âm lạnh lùng:
"Tiếp tục!"
Mọi người không dám lười biếng, đều cúi đầu, dùng pháp thuật xử lý vết máu trên người, điềm nhiên như không có việc gì mà nhặt lấy pháp khí.
Chỉ để lại trên mảnh xương vụn của Tư Đồ Hữu bay lên một đạo ấn ký tiêu ký cừu địch, lại tìm không được tung tích pháp lực, ngơ ngác xoay một vòng ở tại chỗ, hư không tiêu tán. "Đường đường một công tử... chết cũng biệt khuất."
Tu sĩ Luyện khí ở một bên trong lòng âm thầm nghĩ một câu, trong lòng hoảng sợ, thâm nghĩ:
"Vốn nghĩ rằng vị công tử này tuy rằng là con thứ, lại tâm tư thâm trâm, thông minh, lại thân mang linh khiếu, ở bên cạnh hắn có thể phát triển tốt, không nghĩ rằng cứ như vậy chết ở bên ngoài, sau này chúng ta lại khổ sở."
Tiêu Như Dự cùng Lý Huyền Phong dừng chân ở trong núi, Lý Huyền Phong buồn bực nói:
"Hắn chết rồi, nhưng chẳng qua chỉ là trút giận lên hắn mà thôi... Không có ý nghĩa gì, rốt cuộc vẫn là chúng ta vô dụng."
Tiêu Như Dự mặc dù không hiểu hắn làm sao giết được công tử Thang Kim môn, nhưng trong lòng cũng bi thương, hồi đáp:
"Đây vốn là một mớ sổ sách hồ đồ, tính ra ai mà không có tội chứ? Ngươi và ta bất quá chỉ giết chết đầu sỏ gây nên chuyện ở mặt ngoài, người phía sau tiếp tục câm pháp khí đồ sát, không phải ngươi và ta có thể chống cự được."
Lý Huyền Phong không có ý nhiều lời với hắn, hai người một đi một đi cũng chỉ mất hai canh giờ, chắp tay nói:
"Huyền Phong còn phải đi tẩm liệm thi cốt, hiện tại không giống như Dự huynh nhiều lời rồi."
Tiêu Như Dự vội vàng chắp tay, nhìn Lý Huyên Phong đi xa, một lúc lâu mới xoay người, nói với Tiêu Ung Linh ở phía sau:
“Tộc thúc...
"Khặc khặc khặc... Có lẽ đã tận hứng rồi."
Lý Huyền Phong vừa đi, Tiêu Ung Linh liền hiện thân, nhìn chằm chằm Tiêu Như Danh, thấp giọng nói:
"Ngươi có thể chạy thoát là vì chui vào khe hở tâm lý giữa hai tông, sự tình nguy hiểm như vậy, lần sau đừng làm nữa."
Hiển nhiên hắn cũng là lặng lẽ đuổi theo hai người, công pháp Tiêu gia nhu hòa, am hiểu ẩn nấp, cho nên chưa từng bị hai người phát hiện.
Tiêu Như Dự mặc dù cảm thấy người của hai tông căn bản không hiểu tên công tử kia chết như thế nào, nhưng vẫn không chống đối trưởng bối mà nói khẽ: “Như dự ghi nhớ.
Lúc này Tiêu Ung Linh mới gật gật đầu, nhìn hướng Lý Huyền Phong đi xa, nhẹ giọng nói:
"Tuy Lý Huyền Phong không ngốc nhưng trong lòng mang đầy dũng khí, vốn là trời sinh, cái này có thể giúp hắn cũng có thể hại chết người này. Mặc dù chuyện hôm nay dựa vào cung pháp cực kỳ thần kỳ của hắn để kết thúc, nhưng nếu có một ngày người này thất bại, chính là vì dũng khí này của hắn.
Tiêu Như Dự cũng coi Lý Huyền Phong là bằng hữu thật, không đành lòng lắc đầu, Tiêu Ung Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, dặn dò:
"Thuần lương của ngươi cũng giống thế... Mặc dù ngươi không ngốc, nhưng tuổi thọ chúng ta dàu mấy trăm năm, nếu tính tình quá rõ ràng, sớm muộn gì cũng bị người hãm hại!"
Tiêu Như Danh nghe thế thì cười ha ha, cung kính nói:
"Theo tiểu chất thấy, thế gian này vốn trăm người trăm thứ, nếu như ai cũng phải thật cẩn thận, bộ dáng xu nịnh tránh hại thì cũng thật là xấu hổi"
"Đứa nhỏ này!"
Tiêu Ung Linh nhất thời bị chọc cười, sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu lẩm bẩm nói:
"Làm trưởng bối chẳng qua là hy vọng ngươi có thể sống thật tốt... Không phải là đang bức bách ngươi...'