Chương 242: Huynh đệ đồng lòng
Chương 242: Huynh đệ đồng lòngChương 242: Huynh đệ đồng lòng
Chương 242: Huynh đệ đồng lòng
Hai huynh đệ liếc nhau, tự nhiên hiểu Lý Thông Nhai nói chuyện gì. Lý Huyền Tuyên gật gật đầu, lập tức có tộc binh xuống núi gọi Lý Uyên Tu, đứa nhỏ này hiện giờ cũng mười bốn tuổi rồi, ở dưới chân núi hỗ trợ xử lý chút việc.
Lý Thông Nhai ở bên trên bưng chén trà chậm rãi uống, nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Lý Uyên Giao mặc y phục màu đen, thâm nghĩ:
"Mấy hài tử đều coi như lanh lợi, phía dưới Lĩnh nhi chỉ có một nam đỉnh là Uyên Vân, ngược lại Huyền Tuyên nhiều con nối dõi... Thứ xuất cũng có bốn năm đứa, có thể chọn một đứa thừa tự dưới trướng Kính nhi, tốt nhất là một đứa có linh khiếu, vậy thì ngoài Uyên Giao ra thì không còn ai khác.'
"Nhưng mà việc này trọng đại, vẫn là xem thiên phú cùng tính tình đứa nhỏ trước."
Suy nghĩ một hồi, Lý Uyên Tu đã bước nhanh đến trước phòng, thiếu niên mặt mày coi như thanh tú, trên người khoác một chiếc mũ màu trắng, yên tĩnh hữu lễ, ôn hòa cười, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh, rất có khí độ.
"Bái kiến chư vị trưởng bối!"
Giọng Lý Uyên Tu âm vang hữu lực, mấy đứa nhỏ Lý Uyên Giao thấy hắn đều đứng dậy, chờ mong nhìn hắn, hận không thể xông lên ôm một cái.
Lý Thông Nhai khẽ gật đầu, Lý Huyền Tuyên lại toét miệng cười, rất hài lòng đối với huynh trưởng đời bốn này, Lý Uyên Tu vô luận từ khí độ hay là dáng vẻ, xử sự hay là thiên phú đều được coi là thượng giai, các huynh đệ tỷ muội cũng đều yêu thích, là người có thể gánh vác gia tộc.
Mọi người đều ngồi xuống, mấy hài tử đứng ở giữa đình viện bó tay bó chân, nhao nhao tránh sau lưng Lý Uyên Tu. Lý Huyền Tuyên liếc nhìn huynh đệ tỷ muội bên cạnh, ôn nhu nói với bọn nhỏ:
"Hôm nay hiếm khi mọi người tụ họp một chút, nhị bá cũng xuất quan, mấy đứa nhỏ các ngươi không cần câu nệ, đều lên đây."
Lý Thông Nhai liếc mắt nhìn, nhìn trường kiếm bên hông Lý Uyên Tu, ấm giọng nói:
"Kiếm quyết tu hành như thế nào, Huyền Thủy Kiếm Quyết có đọc thấu không?"
"Bẩm Nhị thúc công, Uyên Tu bảy tuổi Thủy Học kiếm, hôm nay đã sáu năm, Huyền Thủy Kiếm Quyết ghi tạc trong lòng, đã học được kiếm quang." "Không tệ.'
Lý Thông Nhai gật đầu, trả lời:
"Ngày mai ngươi sẽ đến động phủ Mi Xích sơn, ta dạy cho ngươi kiếm pháp."
Lý Huyền Tuyên bên cạnh vui mừng quá đỗi, người người Vọng Nguyệt Hồ đều biết Lý Thông Nhai kiếm pháp cao siêu, có thể học được kiếm pháp của hắn tự nhiên là quá tốt, Lý Uyên Tu liên tục gật đầu, Uyên Thanh bối đều hâm mộ nhìn sang, Lý Thông Nhai cười nhìn bọn nhỏ, giải thích:
"Các ngươi cũng như vậy, ai trước mười lăm tuổi tu luyện ra kiếm quang, liền đến sơn động Mi Xích Sơn tìm ta."
Nói xong Lý Huyền Tuyên gật gật đầu, đứng dậy đi ra cửa. Lý Cảnh Điềm cũng cáo từ theo. Hai huynh đệ Lý Huyền Lĩnh và Lý Huyền Tuyên liếc nhìn nhau, Lý Huyền Lĩnh nhẹ giọng nói:
"Vậy thì mang bọn nhỏ đi hậu viện đi, Uyên Tu, Uyên Giao, Uyên Vân... Về phần Thanh Hồng..."
"Cùng nhau đi.'
Lý Huyền Tuyên suy tư một lát, trong đầu đột nhiên toát ra khuôn mặt Lý Cảnh Điềm, nhớ tới ánh mắt năm đó hỏi nàng có muốn gả cho Trần Đông Hà hay không, trong lòng căng thẳng, cắn răng cúi đầu nói:
"Cùng nhau đi! Nếu Trọng phụ hỏi, ta sẽ giải thích."
Lục Giang Tiên ngồi dưới chân núi, trước mắt là thạch yêu đang nhảy nhót chạy tới chạy lui, những yêu quái bị hắn điểm hóa này cần cù ở trong gương làm việc, vâng sáng màu lam nhạt trên đầu chiếu bóng dáng bất định trên mặt đất, phần lớn kiến trúc ở thiên địa trong gương đều đã sửa xong, nhìn qua thuận mắt hơn rất nhiều.
Lục Giang Tiên sinh hoạt ở trong gương trừ nghiên cứu vu thuật ra thì chính là xem xem tình hình của Lý gia bên ngoài, chẳng những bình thản, thậm chí còn có chút nhàm chán, cuộc sống vốn đã như vậy, muốn có cơ hội nhảy nhót cũng khó.
"Hiện giờ Vu Thuật có chút tiến triển, mấy năm nay cũng không uổng công."
Chẳng những hắn bây giờ nghiên cứu ra vài loại Trớ Chú thuật, còn nghiên cứu ra cả chúc phúc và truy tung thuật, chỉ là đối với khí linh trong gương thì không có tác dụng quá lớn.
Nhưng Lục Giang Tiên cũng càng thêm cảm giác được liên hệ giữa Vu Thuật và Pháp Giám của Sơn Việt, khi lý giải của hắn đối với Vu Thuật dần dần sâu sắc, rất nhiêu thao tác pháp giám vốn cần phức tạp mới có thể khống chế càng thêm tùy tâm sở dục, thậm chí có thể mượn pháp giám làm ra rất nhiều thao tác mà trước kia không thể làm được.
Thần thức từ trong thân gương bay ra, cửa đá âm ầm mở ra, Lý Huyền Tuyên và Lý Huyền Lĩnh dắt mấy hài tử đi vào, mùi hương thấm vào ruột gan tràn ngập ra, mấy hài tử lại không phản ứng chút nào, đều bị pháp lực phong bế ngũ cảm, nắm tay trưởng bối không dám nói lời nào.
Trước mắt Lý Uyên Giao một mảnh đen kịt, nghe cũng không nghe thấy, há to miệng cũng không phát ra được âm thanh, không khỏi nắm chặt tay phụ thân Lý Huyền Tuyên, cảm giác có người đang võ võ vai mình, vội vàng dựa theo lời dặn dò của phụ thân quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy dưới đầu gối mềm nhữũn, tựa hồ có cái đệm, mềm mại bóng loáng.