Chương 248: Có người gây chuyện
Chương 248: Có người gây chuyệnChương 248: Có người gây chuyện
Chương 248: Có người gây chuyện
Thanh thước linh kiếm ở trong tay hắn vang lên ông ông tác hưởng, hàn quang bắn ra bốn phía, Lý Thông Nhai nhìn thấy trên kiếm tuệ hiện ra hàng chữ triện:
“Tru phá... Thanh thước...'
Lý Thông Nhai mím môi, thu kiếm vào vỏ, cưỡi gió đi lên Mi Xích phong.
Lý Huyền Tuyên dặn dò xong sự vụ trong nhà, liền mang theo đan dược tiến về Mi Xích phong bế quan, sự vụ trong nhà giao cho Lý Huyền Lĩnh và Lý Uyên Tu, Lý Thanh Hồng và Lý Uyên Giao ở lại trường học "Tiếp Dẫn pháp", lợi dụng nguyệt hoa ngưng tụ huyền cảnh.
Trên Lê Kính phong.
"Cốc cốc."
Lý Uyên Tu cười khanh khách tiến vào sân, Lý Uyên Giao vừa mới chấm dứt tu luyện, câm kiếm múa may trong sân, thấy hắn vội vàng cười nghênh đón, cung kính nói:
"Huynh trưởng!"
'Lại đây, Uyên Giao.'
Lý Uyên Tu xoa xoa đầu hắn, nhét bình ngọc vào trong tay Lý Uyên Giao, ấm giọng nói:
"Đây là đan dược Tứ thúc công ngươi đưa vê, cầm lấy đi, đợi đến lúc đột phá thì nhanh phục dụng."
Mấy người Lý Thông Nhai và Lý Huyền Tuyên giữ bí mật, đem đồ vật Tiêu Nguyên Tư mang về nói là Lý Xích Kính đưa về, mấy người Lý Uyên Tu cũng không biết chân tướng, tự nhiên là vui rạo rực nhận lấy.
Hiện giờ Lý Uyên Giao đã thụ phù chủng, mượn ánh trăng rất nhanh đột phá Huyền Cảnh, biết được bí văn trong nhà, lập xuống Huyền Cảnh linh thê, một mực ở trên núi tu luyện.
Thấy Lý Uyên Giao ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy, Lý Uyên Tu phủi tay, Lý Huyền Tuyên trước khi bế quan đã dặn hắn đưa mấy phần đan dược tới, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
"Xà Nguyên Đan dù sao cũng trân quý, vẫn là phải tự tay đi đưa, người lạ thì khó tránh xảy ra chuyện khó coi, tăng thêm phiền toái."
Lý Uyên Tu hơi nhếch khóe miệng, mặc dù tu sĩ người ngoài họ và bàng chi trong nhà đều coi như nghe lời, vẫn chưa phát sinh chuyện khó coi gì, nhưng Lý Uyên Tu vẫn không yên tâm, những chuyện quan trọng này vẫn là thích tự mình làm.
"Tộc Trưởng."
Lý Uyên tu nghĩ, đám người Lý Bình Dật vào sân vội vàng đi tới trước mặt, đi theo phía sau là mấy nhân vật quản sự trong trấn, đều cúi đầu không dám nói lời nào, Lý Uyên Tu hiện đang ở chính viện xử lý công việc trong tộc , Lý Bình Dật tự nhiên gọi hắn là tộc chính.
“Ai gây sự?”
Lý Uyên Tu thấy hắn không gọi mình là thiếu tộc trưởng mà gọi mình là tộc trưởng, sau lưng lại có quản sự trong trấn, liền biết là đệ tử trong tộc xảy ra chuyện, trầm giọng hỏi một câu, thâm nghĩ:
"Ta vừa khen xong đệ tử trong nhà đã xảy ra chuyện, quả nhiên là buồn cười."
Lý Bình Dật không dám chậm trễ, sắc mặt cũng có chút khó coi, vội vàng trả lời:
"Thu Dương tộc thúc từ trên quặng mỏ trở về, sớm đã đột phá Ngọc Kinh, có được linh thức, thời điểm trở lại trong trấn liền đi dạo một vòng trên đường, chưa từng nghĩ linh thức khẽ động, bắt được mấy đệ tử trong tộc ở trong sân... Trong viện..."
“Đang làm gì vậy?”
Lý Uyên Tu trâm giọng hỏi một câu, liên thấy Lý Bình Dật cắn răng nói:
"Đang đấu khuyển đánh cược, còn có nữ nhân hở ngực lộ nhũ, hành vi phóng đãng dâm ô, ở trong sân trái ôm phải ấp, sợ là có chuyện khó coi..."
"Thật can đảm!"
Lý Uyên Giao ở dưới nghe thấy vậy, sắc mặt khó coi, Sắc mặt Lý Uyên Tu cũng thay đổi liên tục mấy lân, xấu hổ không chịu nổi, lạnh lùng nói:
"Quả nhiên là can đảm..."
"Bọn hắn là những người nào? Đã bắt được hết chưa?”
Lý Uyên tu đi ra khỏi sân nhỏ, thấp giọng hỏi một câu, Lý Bình Dật trả lời:
"Bị chúng ta bắt lấy, trừ những nhân vật khác họ, họ Lý tổng cộng có sáu người, trong đó năm vị là con cháu thứ xuất của lão tổ tông, một vị... Một vị là bá phụ của ta."
Lý Bình Dật nói xong lời này, cũng xấu hổ không chịu nổi, trong lòng suy vô cùng. Lão tổ tông đương nhiên là chỉ Lý Mộc Điền, bá phụ của Lý Bình Dật là chỉ huynh đệ của Lý Tạ Văn, cũng chính là mấy đứa con cưng của Lý Diệp Sinh, khi Lý Diệp Sinh còn sống còn có người quản thúc, sau khi chết mấy người nhịn vài năm, Lý Tạ Văn bận rộn sự vụ, rốt cuộc khiến bọn họ rắp chuyện.
“Haizz.'
"Huynh trưởng, ta cùng đi!"
Lý Uyên Giao thì thâm hai câu, đi theo Lý Uyên Tu xuống núi. Lý Uyên tu đi trước, nói nhỏ vài câu bên tai Lý Bình Dật, thấy hắn đáp lời, lúc này mới để mấy người dẫn tới trước sân.
Trước viện vây một đám người, các tộc binh vây kín sân nhỏ, Lý Tạ Văn sắc mặt khó coi đứng ở trước viện, thấy Lý Uyên tu chắp tay nói:
"Bái kiến thiếu gia chủ."
"Văn thúc không cần đa lễ."
Lý Uyên Tu đáp một câu, cùng hắn đi vào viện, liền thấy khắp nơi bừa bộn, khắp nơi là hoa quả và mảnh vụn, mười mấy hán tử cởi trần bị đè trên mặt đất, vị tộc thúc Lý Thu Dương kia của mình đang ôm tay đứng ở một bên.
"Bái kiến tộc thúc."
"Thiếu gia chủi"
Lý Thu Dương đã có tóc trắng, chắp tay đáp một câu, rút vào trong góc không nói gì nữa.
Lý Uyên nhìn chung quanh một vòng, thân thái mọi người khác nhau, Lý Tạ Văn xấu hổ, Lý Thu Dương bình tĩnh, dân trấn oán giận sợ hãi, một mảnh đông nghịt, ánh mắt đều đâm vào người Lý Uyên Tu.
Mấy người ca ca khác của hắn cũng ở trong đám người cúi đầu nhìn mình, giống mấy con sói trầm mặc, Lý Uyên Giao đứng ở bên cạnh hắn, lạnh lùng trừng mắt lại.
Lý Uyên tu từ năm sáu tuổi đã lên núi tu luyện, thời gian gặp mặt các ca ca không nhiều, ba ca ca này thân không linh khiếu, đọc không ít sách, bọn họ cũng không có đem trọng tâm đấu tranh đặt ở trên người Lý Uyên Tu.
Mấy người đều biết Lý Huyền Tuyên chẳng qua là nhờ Lý Uyên Tu quản lý việc gia tộc. Lý Uyên tu là tiên nhân, chung quy cũng phải lên trên núi tu hành. Lê Kính có bốn trấn, Hoa Thiên có ba trấn, thôn xóm rải rác có mười mấy thôn, có trấn giàu chảy mỹ, thường xuyên có thể tiếp xúc đến tiên nhân, có trấn cằn cỗi, mấy năm cũng không kiếm được một chút dâu mỡ nào, bọn họ đều tự phòng bị đối phương, đều nhìn chằm chằm vào vị trí số một các trấn.
Ánh mắt thu hồi, Lý Uyên Tu nhìn về phía mấy người, lạnh lùng nói:
"Ai đứng ra tổ chức!"
Một đoàn người con mắt đều hướng lên trên thân một người , người kia phút chốc quỳ xuống, là một tu sĩ khác họ, hơn ba mươi tuổi vẫn còn thai tức tâng một huyền cảnh luân.
Lý Uyên Tu không nói một lời, rút kiếm nhanh như lôi đình, Huyền Thủy kiếm mang màu xám đen đại thịnh, một kiếm đã khiến đầu thân chia lìa, đầu người nọ lăn trên mặt đất một hồi, yết hầu ong ong, còn lẩm bẩm nói:
"Thiếu gia chủ tha mạng!"