Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Cố Gắng Sớm Ngày Đột Phá

Chương 262: Cố gắng sớm ngày đột phá Chương 262: Cố gắng sớm ngày đột pháChương 262: Cố gắng sớm ngày đột phá

Lý Thông Nhai lắc đầu, tìm cớ trâm giọng nói:

" Mộ Cao Úc Mộ Kiếm đều là thiên phú không tệ, Úc gia Úc Tiêu Quý là Trúc Cơ không nói, con cháu hàng chữ Tiêu còn có mấy người Luyện Khí đỉnh phong, tuyệt đối không cần kiêng kị Lý gia ta, Thông Nhai vẫn là câu nói kia, Chá Ngôn huynh nếu vì chuyện này mà đến, vậy liền không cần nói lại nữa, còn xin mời trở về đi."

An Chá Ngôn thấy hắn quả nhiên thờ ơ, cũng không tức giận, thấp giọng nói:

"Lời của Chá Ngôn là thật, trong lòng Thông Nhai huynh cũng hiểu được, nếu quý tộc không tin, đợi thêm vài năm nữa, sẽ hiểu được tại hạ nhắc nhở."

Dứt lời ôm quyền, cưỡi gió cáo từ rời khỏi, Lý Thông Nhai thì đứng tại chỗ một hồi, Lý Huyền Lĩnh chần chờ tiến lên, thấp giọng nói:

"Hài nhi thấy lời nói của người này cũng có đạo lý, vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Lý Thông Nhai cau mày, ngồi trở lại vị trí, càng cảm thấy không thích hợp, suy nghĩ vài hơi thở, trả lời:

"Không phải là do An Chá Ngôn nói ra, chỉ sợ đây là chủ ý của An Cảnh Minh."

Lại nhớ lại tính tình Úc Mộ Cao, ngẫm lại An gia cùng Úc gia còn có chút thân cận, Lý Thông Nhai có chút phiền muộn, nhẹ giọng nói:

"Với tính tình của Úc Mộ Cao, chuyện này chắc chắn sẽ làm được, không chỉ là nhằm vào nhà ta, chỉ sợ An Cảnh Minh cũng đang ghi nhớ Úc Mộ Cao trong lòng, cho nên vội vội vàng vàng tìm nhân thủ đối phó với Úc Mộ Cao."

Lý Huyền Lĩnh đứng một bên, nhíu mày trả lời:

"Nhưng người này suốt ngày ở Úc gia không nói, đi ra ngoài cũng có tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong bảo hộ, đâu phải dễ giết như vậy, tự nhiên vô ích đắc tội Úc gia mà thôi."

Lý Thông Nhai gật gật đầu, ôn thanh nói:

"Đây vốn là chuyện không thực tế, sau này bảo con cháu trong tộc không nên rời nhà, tất cả chờ sau khi kết thúc mưu tính của Tiêu gia rồi nói sau, đến lúc đó có thể mượn sức Tiêu gia một chút, không đến mức để cho Úc gia một mình hoành hành ngang ngược.'

Lý Huyền Lĩnh ghi nhớ lời hắn nói, Lý Thông Nhai nhìn sắc trời, dặn dò:

"Hôm nay đã có Xà Nguyên Đan, ta cũng có thể thử bế quan đột phá Luyện Khí tầng chín, mặc dù khoảng cách đột phá Luyện Khí tâng tám mới qua hai ba năm, có chút vội vàng, nhưng cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao phải ở trước sáu mươi tuổi đột phá Trúc Cơ..."

Lý Huyền Lĩnh khẽ cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ sầu lo khó tả. Trong lòng hắn đang sắp xếp lại từ đầu, nên lúc này mới thấp thỏm bất an nói:

"Nhi tử nghe nói Luyện Khí đột phá Trúc Cơ cửu tử nhất sinh. Hôm nay tu vi của phụ thân Luyện Khí hậu kỳ, chính là Định Hải Thần Châm trong nhà, nhi tử sợ..."

Lý Thông Nhai đầu tiên là ngẩn ngơ, cúi đầu thở dài, nhìn con trưởng đã làm cha rồi, thấy trên miệng hắn đã mọc râu, trong lòng cũng có chút vui mừng, trả lời:

" Tu vi này của Phụ thân ngươi chỉ ăn qua ba viên đan dược cùng một đạo cương khí, còn lại toàn bộ dựa vào chính mình khắc khổ tu luyện, chưa từng ăn qua bảo dược cùng linh vật giống tam tông thất môn kia, đột phá đúng là cửu tử nhất sinh..."

Thấy ánh mắt lo lắng của Lý Huyền Lĩnh, Lý Thông Nhai cười nói:

"Chỉ là ta siêng năng tu luyện trên con đường tu tiên, khẩn cầu ngày đêm không nghỉ, chính là vì muốn trước sáu mươi tuổi có thể vượt qua Trúc Cơ, nắm chắc hơn một nửa phần cơ hội, hiện giờ Lý gia ta nếu như muốn tiến thêm một bước, nhất định phải có một tu sĩ Trúc Cơ, Vọng Nguyệt hồ lớn như vậy, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể nói được."

"Có uy thế Tứ thúc của ngươi, Lý gia ta trong năm mươi năm không lo, chính là thời cơ tốt để đột phá Trúc Cơ, nếu ta đột phá không thành, thân tử đạo tiêu, Úc gia cũng sẽ không làm gì Lý gia ta, ngược lại sẽ buông lỏng cảnh giác."

"Nhi tử đã biết."

Lý Huyền Lĩnh chắp tay. Lý Thông Nhai khẽ gật đầu, bước vài bước ra sân, đạp gió bay về phía đỉnh núi.

Lý Huyền Lĩnh có chút lo lắng, nhìn bóng lưng của Lý Thông Nhai cưỡi gió mà đi, trong lòng vẫn hi vọng ngày Lý Thông Nhai bế quan đột phá Trúc Cơ tới chậm một chút.

Lê Kính trấn.

Căn nhà chiếm diện tích lớn nhất, xa hoa nhất trong Lê Kính trấn cũng không phải là trạch viện dưới chân núi của Lý Huyền Tuyên, nếu so sánh theo diện tích địa hình và độ tráng lệ, biệt viện của Lý Huyền Tuyên chỉ sợ xếp ở phía sau nhiều nhà, những tộc lão tộc thúc tộc kia số một số hai, tiếp theo nữa là bốn nhà Trân Liễu Nhậm Điền, cuối cùng mới có thể tới phiên Lý Huyền Tuyên. Trân Đông Hà mấy năm nay trấn thủ Hoa Thiên sơn, mượn linh tuyên trên núi tu luyện, mấy năm chưa từng trở vê Trần gia, chưa từng nghĩ tới tòa nhà Trần gia đã lớn đến mức này, cả nhà trên dưới có hơn ba trăm người, nếu không có một tấm bản đồ ghi chép tính danh, chỉ sợ đều tìm không ra nơi ở của người nào.

Lúc này hắn mới đi đến trước viện, bên tai lập tức vang lên tiếng pháo đùng đùng, hai bên đều là người, ca ca duy nhất khoẻ mạnh của hắn đã hơn năm mươi tuổi, là đại lão gia trong viện, đứng ở cửa cung kính chờ hắn.

Mà có thêm một nam hài mặc áo khoác nhìn hắn ở trước cửa, Trân Đông Hà dùng linh thức đảo qua, liền biết đứa bé này chính là người mang linh khiếu nên người trong nhà gọi hắn trở về.

"Bây giờ đã bao nhiêu tuổi?"

"Tám tuổi."

Trân Đông Hà nhìn kỹ, đứa bé kia cắn môi nhìn chằm chằm hắn, Trần Đông Hà lại hỏi:

“Tên gọi là gì?"

"Trân Mục Phong."

Trân Đông Hà đứng lên, lúc này mới nhìn thấy ca ca của mình tiến tới, giọng điệu cung kính, xa cách đến đáng sợ:

"Lần này mời tiên sư đến, là hy vọng tiên sư mang theo hài tử này... Trần gia vô cùng cảm kích!"
Bình Luận (0)
Comment