Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Ô Ma Lý Sợ Hãi

Chương 267: Ô Ma Lý sợ hãi Chương 267: Ô Ma Lý sợ hãiChương 267: Ô Ma Lý sợ hãi

"Cái gì?! Lại có rồi?"

Bên trong thạch thất u ám bị người đánh thức tỉnh lại, nghe xong tin tức từ trong miệng người trước mắt này, lập tức ngẩn ngơ, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, thì thào lẩm bẩm:

"Sao lại có... Đây... đây là người thứ mấy?"

"Bẩm vương tử, đã là người thứ năm rồi!"

Ô Ma Lý chỉ cảm thấy trong miệng phát đắng, hắn ở đông nhân này tu luyện hai năm, ăn vào mấy viên linh quả, cuối cùng đột phá thai tức tâng năm, vốn nghĩ là một cái tốc độ lấy làm kiêu ngạo, ai từng nghĩ so với tốc độ tu luyện của hắn thì tốc độ thê thiếp hắn mang thai còn nhanh hơn.

"Hiện giờ đứa nhỏ đầu tiên sinh ra đã biết đi rồi... Quả nhiên là làm cho người ta giật mình."

Trong cung Đông Sơn Việt, Ô Ma Lý cũng có thê thiếp của mình, trong cung lại nhận được chỉ thị của Mộc Tiêu Man, làm cho thê thiếp của y chậm chạp không sinh được đứa nhỏ, ai ngờ rằng sau này con trai của y cứ lần lượt thò đầu ra.

Ô Ma Lý mơ mơ màng màng đi ra khỏi sân, nhìn đám thê thiếp trước mặt, sắp phân không rõ cái tên nào đối xứng với gương mặt nào, có một tiểu thiếp mang thai cười khanh khách đi tới. Lúc y bế quan đã mang thai, bây giờ sắp sinh ra rồi.

"Chắc hẳn... Chắc là của ta chứ..."

Trong lòng Ô Ma Lý có chút bồn chồn, mấy tháng không thấy một đám thê thiếp trước mắt, gương mặt mỗi người đều có vẻ mới. Hắn lôi kéo thê thiếp mang thai, nhìn gương mặt ngượng ngùng của nàng, không nhớ ra mình đã vui vẻ với nàng khi nào.

"Thôi thôi, dù sao trưởng tử nhất định là giống của ta..."

Ô Ma Lý nhìn về phía nữ tử đứng đầu đám đông, trong tay ôm một hài tử lớn khoảng một hai tuổi. Đứa nhỏ có đôi mắt hẹp, làn da là màu lúa mì khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là người của Mộc Lộc thị.

Lúc hắn mới vào khu vực phía đông thì thê thiếp đã mang thai, lần đầu tiên trong đời có con nối dõi, yêu thương bảo bối lắm, cho nên trông coi cẩn thận, trong lòng cũng coi như nắm chắc, xác định đứa nhỏ này là giống của mình.

"Đó chính là vương tử tương lail"

Ô Ma Lý đắc ý ôm lấy hài tử, đùa giỡn mấy lần, trong viện rất nhanh lại có một tùy tùng đi tới, cung kính nói:

"Vương tử, Giao công tử đến rồi."

Ô Ma Lý nghe lời này, vẻ mặt tươi cười lập tức lui xuống, âm thầm oán thầm:

"Con mẹ nó... Đúng là đưa linh quả tới, lại phải trở vê tu luyện."

Trong lòng Ô Ma Lý muốn cùng thê thiếp vui vẻ một phen, nhưng thân ở dưới mái hiên nhà người ta lại không thể không buông tha ý niệm biếng nhác, trong lòng hùng hùng hổ hổ, trên mặt lại đầy vẻ tươi cười, vội vàng nghênh đón, cười nói:

"Công tử tới!"

Ô Ma Lý cũng sinh sống ở địa bàn Đông nhân hai năm, trong lòng rốt cục có chút hiểu biết đối với lời nói của Đông nhân, rốt cục khách khí một hồi, Lý Uyên Giao bước nhanh vào sân nhỏ, nhíu mày nói:

"Biểu huynh hôm nay sao lại khách khí như thế"

"Hắc hắc."

Ô Ma Lý ngơ ngác cười hai tiếng, hắn chỉ học được mở đầu hai câu này, không ngờ Lý Uyên Giao không làm theo kịch bản ra bài, ngược lại còn hỏi ngược lại hắn một câu, lập tức á khẩu, trong miệng cười lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào.

Một đám thê thiếp đều lui xuống, Ô Ma Lý nghênh đón Lý Uyên Giao vào nhà, hai người ngồi xuống, hạ nhân dâng trà, lúc này Lý Uyên Giao mới mở miệng nói:

"Biểu huynh đột phá Thai Tức tâng năm, khoảng cách đột phá Luyện Khí còn rất ngắn, giết về Đông Sơn Việt cướp đoạt vương vị, lại càng gân hơn một bước, thật sự là chúc mừng nhat"

Ô Ma Lý cười khà khà, vụng về gật đầu, đã thấy Lý Uyên Giao xòe tay ra, lơ đễnh nói:

"Đại ca của ngươi đã ngồi vững vàng tại vương vị, thu nạp được bộ hạ cũ, huynh đệ của ngươi thì một người cũng không thể sống nổi, bây giờ là phong quang đắc ý."

"Đúng là đáng ghét!"

Mang Ma Lý nghe xong lời này, trong lúc nhất thời vừa ghen vừa hận, nhịn không được thóa mạ một tiếng, ai ngờ Lý Uyên Giao lại uống một ngụm trà, luống cuống lộ ra nói:

"Đại ca của ngươi cũng coi như có vài phần nhãn giới, lúc này mới ngồi vững vàng trên vương vị, lập tức phái thương đội đi tới, chở đây cống vật, đủ năm sáu xe cống vật, lại muốn gả con để duy trì quan hệ thông gia, hôm nay ngựa xe như nước, tất cả đều vây quanh trấn để tới xem cống vật." "Cái gìU

Lời này giống như đã dẫm phải cái đuôi của Ô Ma Lý thiếu chút nữa nhảy lên cao ba thước, lập tức vừa đố kị vừa hận, kể cả kinh hãi khủng hoảng, nhất thời làm đầu mê muội, miệng há hốc nói không ra lời.

Hiện giờ Ô Ma Lý sinh hoạt tiêu diêu tự tại, chẳng những thê thiếp thành đàn, thực lực còn cao hơn một bậc, những vật này toàn bộ buộc trên người Lý gia, chỉ là những thứ không mẫn cảm, hắn không phải ngu xuẩn, hắn rõ đầu rõ đuôi, Ô Ma Lý tốt xấu cũng biết giá trị của mình ở khả năng có thể mang Đông Sơn Việt tới cho Lý gia.

Mà ca ca kia của mình luôn luôn không phải đèn cạn dầu, chỉ sợ cũng biết những thứ này, lúc này liền vội vàng tới đây thần phục, Ô Ma Lý cảm thấy mình sắp hết tác dụng, làm sao có thể không sợ hãi, hai chân hắn run lấy bẩy, một chữ cũng không thốt ra được.
Bình Luận (0)
Comment