Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 285 - Chương 285: Lý Nhược Nhược

Chương 285: Lý Nhược Nhược Chương 285: Lý Nhược NhượcChương 285: Lý Nhược Nhược

Lão thân kia mang theo hơn một trăm người xuyên qua chư trấn, trên đường có nhiều người đến hỏi thăm, hắn cũng không để ý tới, tự mình bay nhanh theo đường đất, trong lòng lo lắng, đã dặn dò xong cùng một bộ hạ Thai Tức cảnh, dứt khoát buông quân đội, cưỡi gió mà lên, hướng đô thành Mộc Lộc trấn Mộc bay đi.

Lúc rời đi vẫn là sáng sớm, Trung Dư ngự phong bay nửa canh giờ, Mộc Lộc trấn đã từ đường chân trời nổi lên, mặt trời mọc, giữa thiên địa dần dần hồi ấm, trên người hắn dính đầy sương sớm.

"Mộc Lộc trấn..."

Hắn bay qua thành trì dưới chân, mặc kệ tên quý tộc Sơn Việt vừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức bay một hồi, cung điện hoa lệ liên xuất hiện trước mặt.

Hắn đang định đặt chân vào trong điện, nhưng không ngờ trận pháp trong cung đã được dựng lên, màn sáng trong suốt bao phủ kín mít cả tòa cung điện, chính là Mộc Tiêu Man bí mật mời tán tu trên hồ kiến tạo, phải bỏ ra một cái giá rất lớn.

"Kính xin mở trận pháp, ta chính là đại thân Trung Dư Dư, phụng vương mệnh đến đây có chuyện quan trọng!"

Trung Dư Dư dừng lại kêu hai tiếng, trên tường cung điện lại xuất hiện một người, chính là nữ tử đông nhân, nhìn qua là một nữ tử trung niên, lông mày dài nhỏ, một thân trang phục ung dung hoa quý, khí độ phi thường, nhàn nhạt nhìn hắn.

"Vương Phi?!"

Nữ nhân kia chính là tông nữ mà Lý gia gả đi, chính là phi tử của Mộc Tiêu Man.

"Trung Dư Dư... Ngươi lại trở về một mình vậy, đại thế của Diệc Mộc đã mất rồi."

Tông nữ mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng, pháp trận truyền âm của nàng ra ngoài, Trung Dư nghe xong thì tứ chi run rẩy, thấy nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, vừa giận vừa sợ nói:

"Lý phi... sao lại là ngươi! Đại Vu Chúc đâu!"

"Hả."

Lý phi nhẹ nhàng cười, khom người ném ra một cái đầu đầy vết máu, đầu lăn hai vòng trên tường cung điện, bịch một tiếng rơi ra ngoài cung, bị trận pháp đánh cho hóa thành tro bụi.

"Ngươi mở trận..." Hắn kêu lên một tiếng van xin, hoàn toàn không nghĩ ra một tu sĩ Luyện Khí làm thế nào mà lại chết trong tay một phàm nhân không có chút tu vi nào, trong lòng tuyệt vọng, Lý phi lại khoát tay áo, sau lưng liền có người dẫn theo ba đứa trẻ, hai nữ hài tử một nam bài, lớn nhất cũng chỉ mười tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ mới sáu tuổi, đều chảy lệ nhìn Trung Dư, trái tim hắn như bị đao cắt.

“Trung Dư đại nhân là đang tìm bọn họ sao?"

Lý phi như nhìn chằm chằm vào mắt hắn niệm một tiếng, cẩn thận phán đoán cảm xúc của hắn, Trung Dư như đã dự liệu được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, hai mắt nước mắt chảy thẳng xuống, quát:

"A... ngươi tốt xấu gì cũng có thể tính là hậu phi của bọn họ..."

Lý phi như không nghe thấy, cười nói:

"Nếu Trung Dư đại nhân đồng ý với ta một yêu cầu, ta có thể tha cho bọn họ một mạng.

"Ngươi nói đi!"

Không chút nghĩ ngợi, vội vàng tiến sát vào trận pháp, nhìn thẳng vào mắt Lý phi, Lý phi nhẹ giọng nói:

"Tự vẫn."

Trung Dư kinh hãi, tu vi Luyện Khí tầng năm mạnh mẽ xuất hiện, bi thương nói:

“Độc phụ... Ngươi!

Nếu Lý phi đã rút ra một con dao găm sắc bén, chạm lên cổ cô bé, cô bé lập tức oa oa khóc lớn, chua xót liên thanh nói:

"Chậm đãi"

Trung Dư sửng sốt tại chỗ một chút, sắc mặt gian nan, rốt cục cầm đao lên, đem lưỡi đao kề ở trên cổ, ôn thanh nói:

"Ta và Tiên Vương đều xem thường ngươi rồi Lý Nhược Nhược."

Lý phi khẽ gật đầu, lưỡi dao sắc bén lại khẽ động, đầu bay lên, mái tóc hoa râm tung bay, đường đường tu sĩ Luyện Khí tâng năm, chỉ trong khoảnh khắc đã mất mạng, thi thể không đầu cũng ngã xuống râm một tiếng, trong tâng mây có một ánh mắt chậm rãi thu hồi, liếc mắt nhìn Lý Phi Nhược, tán thưởng một tiếng.

Mắt Lý phi mở trừng trừng nhùn Trung Dư ngã xuống, con ngươi có chút ảm đạm, khí tức ảm đạm đi, tâm phúc phía sau có chút không đành lòng, thấp giọng nói:

"Đại nhân, hành động lần này có phải là có chút..." "Hắn bất đắc dĩ, ta cũng vậy."

Lý phi thở dài một tiếng, ngọc thạch trên cổ rung động đinh đương, thấp giọng nói:

"Trung Dư là một ít người trung thành với Diệc Mộc, trưởng bối trong nhà lại không có ở chỗ này, nếu để cho hắn chạy đi, về sau lại vụng trộm nhắm vào ta hoặc là vãn bối trong nhà, vậy chẳng phải là phiền toái lớn lao? Cho dù trưởng bối trong nhà tu vi vượt xa hắn, nhưng lại không thể thủ hộ bên cạnh vãn bối, nếu để hắn đắc thủ, ta chính là muôn lần chết khó chuộc tội."

"Ta cũng chỉ là phàm nhân, tuy mượn lực lượng của quý tộc trong thành giết Đại vu chúc, nhưng chỉ có thể dựa vào năng lực tự vệ của trận pháp, sao có thể đối phó được với tu sĩ Luyện khí tâng năm như hắn. Thủ đoạn này tuy bẩn, nhưng lại là con đường duy nhất có thể đi... hai nhà đấu sinh tử, chỉ sợ hậu hoạn không diệt hết."

Lý Phi được mấy người tâm phúc đỡ xuống tường cung, lẳng lặng nhìn đại thần Sơn Việt quỳ xuống, vết máu chảy dài từ dưới cung điện tràn ngập đến vạt áo của nàng, tơ lụa lộng lẫy hoa lệ nhiễm lên một tia đỏ sậm, Lý phi cười nhạt một tiếng, dịu dàng nói:

"Tất cả đứng lên đi."

Đám đại thần phía dưới khúm núm đứng lên, không dám ngẩng đầu nhìn nàng, Lý Nhược Nhược xuyên qua bậc thang đầy máu và đại đường trong điện, từng bước một đi vào chính điện đen kịt, đèn nến đổ xuống đượ lẳng lặng thiêu đốt trên mặt đất, người bị thương vẫn còn đang rên rỉ không ngừng trong điện, cô giãm lên máu bước một đường lên đầu, thấp giọng nói:

"Thiếu gia chủ đã hồi âm chưa?”

"Đã trả lời."

Tâm phúc dâng một phong mật thư lên, Lý Nhược Nhược cẩn thận đọc xong, đem phong thư này bỏ vào trong ngực, đại thân phía dưới mới dám mở miệng hỏi:

"Đại nhân, con nối dõi của Diệc Mộc nên xử lý như thế nào?"

"Dù sao cũng chỉ là một vài đứa trẻ, trước tiên nhốt lại, chờ chủ gia xử lý."

Lý phi nhẹ nhàng đáp lại, câm bút mực trên bàn, viết mấy hàng chữ lên tấm vải, nhét vào tay tâm phúc, dịu dàng nói:

"Đưa cho thiếu gia chủ."
Bình Luận (0)
Comment