Chương 297: Nhớ Rõ Lời Dạy
Chương 297: Nhớ Rõ Lời DạyChương 297: Nhớ Rõ Lời Dạy
"Chung quy là phải tranh cái lợi này..."
Trước thêm đá, Lý Uyên Tu đưa lưng về phía người này, trong lòng đã sớm biết dự định của đám người này, hiện giờ thôn trấn Lý gia có nhiều như vậy, chưởng sự phái ra ngoài vẫn lấy mấy huynh đệ không có linh khiếu của mình làm chủ, mấy huynh đệ này thủ đoạn lại cao, những người tiểu tông này tự nhiên không có lực lượng tranh đoạt, thế là đánh chủ ý tới Đông Sơn Việt.
"Lúc trước cũng từng ám chỉ nhiều lần, bị ta đánh cho một trận, nhưng những tộc huynh này của ta chung quy vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn liều một phen ở trước mặt thúc công....
Lý Uyên Tu nheo mắt lại, nếu như Đông Sơn Việt bỏ Vương Tử, đổi thành Lý gia trực tiếp quản lý, hơn mười vạn Sơn Việt nhất thời không biết sẽ có bao nhiêu trấn thành, đương nhiên khiến những người này thèm thuồng, đáng giá để thử một lần.
"Huống hồ người này còn là vãn bối, cho dù nói sai cái gì, cũng rất có đường lui."
Tiểu tu sĩ chép miệng xong, Lý Uyên Tu cười nhẹ, chưa từng quay đầu, thấp giọng nói:
"Đất Đông Sơn từng trải qua nhiều lần đại chiến, dân sinh hiện nay chính là thời điểm sôi trào, rung chuyển bất an, lúc này Lý gia ta tiếp nhận, bây giờ mà chiếm đóng hoàn toàn thì chính là hao phí dân lực vật lực, hao phí lương thực cùng công nhân để du dọn cục diện rối rắm, còn phải tốn tài nguyên đi nuôi một đám quan lại thừa dịp loạn hành mà cướp bóc...
Lý Uyên Tu tiến lên một bước, ám chỉ trong lời nói làm chúng tộc thúc biến sắc, ánh mắt của y đảo qua trên mặt chư vị tộc thúc phía dưới, để bọn họ toàn bộ cúi đầu, Lý Uyên Tu cười nói:
"Lý gia ta nhìn trúng Sơn Việt chẳng qua là linh vật và linh điền, hiện giờ những thứ này đều ở trong tay, đáng lúc dân chúng sinh đại thù, không bằng buông tay để Ô Ma Lý thống trị, muốn oán hận thì oán hận đại vương Sơn Việt, muốn phản thì đi mà phản Ô Ma Lý, đợi đến khi Sơn Việt ổn định lại, dân lực khôi phục thì khi đó mới dần dần xâm chiếm, thời dân sinh hồi phục, cuộc sống chuyển biến tốt đẹp, dân chúng Sơn Việt sẽ nhận công lao của Lý gia ta."
Lý Thông Nhai đứng đầu sau khi nghe xong, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tán thành gật gật đầu, nhẹ nhàng khoát tay, trâm giọng nói:
" Vương thất Đông Sơn Việt hiện tại chỉ là con rối, việc này đã định, không cần bàn lại.
"Vâng.
Lý Thông Nhai ở trong nhà có bối phận cao nhất một trong mấy người, thực lực lại mạnh nhất, được xưng lão tổ Lý gia, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu, nhất thời để mọi người đứng dậy đáp ứng, dứt khoát quyết định sự tình.
Tu sĩ tiểu tông kia lúng túng lui về vị trí, một đám tiểu tông chỉ mạch liếc nhau, đều là khẽ thở dài, biết việc này đã không còn niệm tưởng.
Lý Uyên Tu phất tay áo, bỏ qua việc này, lại nói tiếp:
"Trong hai tháng tới trú đóng ở Đông Sơn Việt, có mười ba tộc nhân tung binh xâm chiếm, chín tộc nhân lợi dụng chức quyền tư liễm tài vật, bảy tên còn lại tội danh lớn nhỏ không đồng đều."
"Người xuất binh thì bị tước đoạt y quan cầm tù, thuộc hạ phía dưới không thể khuyên can, sẽ bị xét vào đồng phạm, xử tử..."
Lý Uyên Tu dừng một chút, giống như đang ám chỉ cảnh tượng đẫm máu trong đó, dọa cho mấy người phía dưới nhao nhao rút đầu, Lý Uyên Tu tiếp tục nói:
"Nhận hối lộ đoạt đi quyền vị, đồ hối lộ bị tịch thu, người thì xử tử..."
Lý Uyên Tu liên tiếp đọc ra những chuyện khác, lúc này Lý Thông Nhai mới gật gật đầu, điểm ra mấy người lưu lại ở Đông Sơn Việt, phân công quản lý tu sĩ Sơn Việt đi gieo trông linh điền, thấp giọng nói:
"Chuyện Đông Sơn Việt đã xong, rút binh về nhà đi."...
Mưa xuân rả rích, tưới nhuân nhất, ngàn khoảnh ruộng tốt có mầm mạ xanh mượt mọc ra, nông hộ mang theo áo tơi từ đứng thẳng dậy trong ruộng, tràn đầy lo âu vội vàng bước trở về binh mã.
"Con cái nhà chúng ta tòng binh, cũng không biết có bị thương hay không..."
Mấy ngày trước nông hộ kia được tin đại thắng ở phía tây, không có thương vong gì, lại biết được mấy đội binh mã bởi vì làm sai quân lệnh mà bị chém đầu, lại không quá lo lắng, thầm nghĩ:
"Ta dạy dỗ tiểu tử kia mười mấy năm, cũng không đến mức làm ra loại chuyện này!"
Bùn đất lầy lội bị bánh xe nghiền ép, binh giáp lóe hàn quang va chạm trong mưa, phát ra âm thanh leng kendg.
Từ Công Minh nhìn khung xe đen kịt phía trước, cẩn thận nghĩ lại biểu hiện của mình trên đoạn đường này, xác định không có phụ sự dạy dỗ của Từ lão gia tử, lúc này mới yên lòng, liên thấy phía trước có một người cưỡi ngựa mà đến, trong cơn mưa nhỏ bỗng dưng nhìn thấy phía sau người kia cắm một lá cờ.
"Trời mưa cưỡi ngựa... Xem ra là có tin tức cấp bách rồi!"
Từ Công Minh xốc lại tinh thân, bước nhanh vê phía trước, thấy người nọ tu vi Thai Tức tầng ba, ghìm cương ngựa trước xa giá, lăn xuống ngựa, hai tay đưa ống trúc lên, trâm giọng nói:
"Hoa Thiên Sơn gửi thư tới!"
Từ Công Minh nhận lấy, bước lên xe, nước mưa rơi xuống, thấy Lý Bình Dật vén rèm đi ra, nhận lấy ống trúc, xoay người trở lại bên trong.
"Tiểu tông đệ nhất mạch..."
Từ Công Minh hâm mộ nhìn Lý Bình Dật một cái, chi Lý Diệp Sinh này từ trước đến nay là tâm phúc gia chủ, ở trong chúng chi mạch cũng có chút được sùng kính, từ trước đến nay tự cho mình là tâm phúc chủ mạch, không qua lại với tiểu tông cùng chỉ mạch bình thường, so với chi Lý Thu Dương còn cao hơn một bậc, tự nhiên khiến hắn không hâm mộ không được.
"Chỉ có thể hận nhất là mấy trưởng bối thời điểm Huyền Tuyên công quản lý thì Từ gia ta không dùng được, nếu không hôm nay làm sao có thể đến loại tình trạng này..."
Từ Công Minh nhảy xuống xe, nhìn về phía người cưỡi ngựa, cười nói:
"Không biết tên các hạ là gì?"
"Điền Trọng Thanh."
Thiếu niên kia nhấch lông mày ướt sũng lên, khách khí trả lời.
"Thì ra là Điền thị."
Từ Công Minh mỉm cười, lập tức ngừng nói chuyện, hắn ta ghi nhớ Từ lão gia tử từng nói là đừng kết giao với họ khác, thế là ngậm miệng không nói gì nữa.